Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết

Chương 44



Liêu Phàm giả vờ lấy tay lau lau trên trán, như lau mồ hôi, nhưng thực chất hắn rất bình tĩnh đâu có đổ hột mồ hôi nào, hắn gượng cười đáp:

"Ta cho đệ một mỹ nhân, đệ đáng lẽ phải cám ơn ta chứ?"

Liêu Nguyệt rút chân về, hất mặt, giọng điệu đanh thép mà nhấn từng chữ.

"Đa. Tạ. Hoàng. Huynh!"

Xong rồi Liêu Nguyệt cũng xoay lưng đi đón tân nương.

Dọc khắp đường đi khá vắng, vì có bao nhiêu người dân điều đổ xô đi xem đoàn đón dâu của Liêu Tuấn và Dương Yến.

Chẳng ai ưa thích Liêu Nguyệt nên cũng chẳng ai hứng thú xem hắn rước tân nương.

Phủ Liêu Nguyệt chỉ đón tiếp vài vị khách, còn phủ Liêu Tuấn thì tấp nập rất đông người đến dự.

Đúng là Liêu Tuấn có sức ảnh hưởng hơn cả Liêu Nguyệt.

Sau khi đón tân nương về.

Liêu Nguyệt để tân nương một mình trong phòng rồi lặn tăm đi đâu mất.

Giờ lành cũng qua, Văn Bích dù rất buồn vì phải gả cho người mình không thích, nhưng lệnh vua không thể chối bỏ, nên dặn lòng phải ráng mà chịu đựng, vậy mà đêm động phòng hắn lại bỏ mặc cô một mình.

Văn Bích ấm ức đến nỗi khóc cả đêm, sưng phù mắt.

* * * * * *

Khách khứa cũng dần về hết. Phủ Liêu Tuấn dần vắng vẻ, trở lại tĩnh lặng.

Liêu Tuấn gương mặt tươi cười, bước đi về tân phòng.

Hắn nóng lòng muốn ngắm nhìn vẻ đẹp chim sa cá lặn của phu nhân mình cưới về. Tay hắn đang muốn chạm vào chiếc khăn trùm đầu của tân nương ra thì nghe thấy tiếng đánh nhau loạn xạ bên ngoài.

Hắn liền gọi:

"Người đâu!"

A Kiều bước vào hành lễ.

Liêu Tuấn gấp gáp nói:

"Ngươi ở đây bảo vệ phu nhân."

A Kiều gật đầu, hắn cũng nhanh lấy kiếm bước ra ngoài xem xét tình hình.

Tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, hò hét, náo loạn một phen. Dương Yến cũng cảm nhận được nguy hiểm, nóng lòng không yên, vén khăn lên nhìn.

A Kiều vì lo lắng cho nhị hoàng tử nên giao lại cho hai tên lính canh bảo vệ Dương Yến mà vội chạy đi tìm Liêu Tuấn.

Bên ngoài sảnh.

Thất hoàng tử đang loạn xạ chém giết người của nhị hoàng tử. Liêu Tuấn hãi hùng, cũng ngạc nhiên nhìn Liêu Nhai hỏi:

"Hoàng đệ, hôm nay là ngày vui của ta, sao đệ lại đến đây gây sự?"

Thất hoàng tử giờ như là kẻ điên không nghe lời ai nói, miệng cứ lẩm bẩm:

"Là ngươi, ngươi hại chết Hoàng quý phi cùng Bát hoàng đệ. Là ngươi. Là ngươi.."

Liêu Tuấn sửng sốt vừa lùi lại vừa nói:

"Không phải huynh làm."

Thất hoàng tử như phát điên, càng lúc càng quyết liệt chém giết, xác người cũng nằm khắp phủ, máu nhuộm đỏ cả một bức tường, dù bức tường đã được trang trí tân hôn rất đẹp và bắt mắt, ấy thế mà ngay lúc này đây trông thật quỷ dị và ghê sợ.

Từ ngoài cửa phủ, Liêu Nguyệt cũng dẫn theo một đám binh lính tiến vào.

Liêu Nguyệt giơ kiếm lên, cao giọng dõng dạc tuyên bố:

"Ta hay tin tên tử tù vượt ngục đang làm loạn trong phủ này, mau theo ta vào trong giết hắn."

Cả đám binh lính nghe theo Liêu Nguyệt xông vào.

A Kiều cũng nhanh xuất hiện hỗ trợ Liêu Tuấn.

Liêu Tuấn thấy Liêu Nguyệt mang binh vào, gượng cười nói:

"Cuối cùng hoàng đệ cũng tới ứng cứu kịp lúc."

Liêu Nguyệt không trả lời mà nhếch môi cười, giơ tay ra hiệu, cả đám binh lính tàn sát hết đám người của Liêu Tuấn, rồi diệt khẩu luôn Thất hoàng tử.

A Kiều nhận ra ý đồ của Liêu Nguyệt, liền hộ tống Liêu Tuấn rời khỏi.

Lưu Tiết cùng Liêu Nguyệt đuổi theo, ép hai người họ sát vách đá.

Liêu Tuấn lúc này mặt vẫn lạnh lùng nhìn về Liêu Nguyệt đầy phẫn nộ:

"Ngươi là vì sao muốn giết ta? Ta vốn không muốn tranh giành ngai vị của ngươi?"

Liêu Nguyệt thể hiện sự đắc ý của mình, vừa tiến lại gần vừa bật cười:

"Haha. Ngươi nghĩ ta cần cái ngai vị đó sao? Ta cứ tưởng ngươi là kẻ thông minh nhất chứ?"

Liêu Tuấn nghiến chặt răng, ánh mắt đầy hận ý nhìn Liêu Nguyệt:

"Ngươi làm mọi thứ đều là vì nàng ta!"

Liêu Nguyệt chỉ bật cười không nói gì, làm động tác ra hiệu cho Lưu Tiết. Lưu Tiết không nói câu nào, nhanh chóng ra chưởng đánh về hướng Liêu Tuấn.

Đường kiếm như chọc thủng không gian đi thẳng đến trước ngực Liêu Tuấn, Liêu Tuấn trợn mắt, trân trân nhìn mũi kiếm chỉ còn cách mình khoảng ngón tay.

Tiếng A Kiều thảng thốt gọi bên tai cũng không khiến Liêu Tuấn bừng tỉnh được. Liêu Tuấn như bị mất hồn, bị đẩy lùi sang bên cạnh, suýt ngã.

Mũi kiếm hướng vào người bên cạnh. Đúng vào lúc Liêu Tuấn nhìn thấy mũi kiếm sắp đâm vào A Kiều, liền vội rướn người đẩy A Kiều ngã sang hướng bên kia. Mũi kiếm của Lưu Tiết đâm vào không khí. Chủ tớ Liêu Tuấn thoát cái chết trong gang tấc.

Lưu Tiết tức giận. Cơn khát máu lộ rõ trong từng vằn tơ của đôi mắt hắn. Lúc này, hắn lộ rõ bản chất của một kẻ thủ ác, chuyên đòi mạng người.

Dường như đã đến lúc Lưu Tiết không còn đủ kiên nhẫn, hắn nhún người nhảy qua các mỏm đá nhỏ nhấp nhô, cứ thế không báo trước, phi thẳng về phía Liêu Tuấn.

Liêu Tuấn cản trước mặt A Kiều, mũi kiếm cứ thế mà xuyên qua. Liêu Tuấn ngã quỵ xuống, chỉ kịp đưa ánh mắt nhìn A Kiều ngay bên cạnh, trong ánh mắt đó chứa đầy khổ sở vì uất hận và không cam chịu chấp nhận bại trận.