Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 37



"Dạ......" Quan chủ quản biên soạn tên là Tôn Phi Tuyền, vốn là tiến sĩ ngũ phẩm, nhờ một tay viết văn vô cùng bay bướm mà được tiên hoàng coi trọng, được tiên hoàng giao cho trọng trách.

Ít nhất năm đó Tôn Phi Tuyền cảm thấy mình là được giao trọng trách, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, bọn họ bi ai phát hiện, sau khi tiên hoàng băng hà, không có ai xem bọn họ ra gì. Bọn họ từng ôm một hồi bầu khát vọng, muốn làm ra một đại sự kinh thiên động địa, nhưng sau khi Lý Việt đăng cơ, bọn họ trở thành những người không ai để ý, bất luận bọn họ biên soạn sách này là tốt hay xấu, bệ hạ cũng sẽ không cho bọn họ một ánh mắt.

Bọn họ cũng từng ra sức khổ đọc thư tịch của thánh hiền, từng mơ ước đến một tương lai tươi sáng làm quan ở Quốc Tử Giám, nhưng tưởng tượng đến đời này mình chỉ là một người đi biên soạn sách, liền cảm thấy không còn chút nhiệt huyết nào. Càng đáng sợ hơn chính là, nếu như bọn họ biên soạn xong quyển đại điển này rồi, bệ hạ nói không chừng có thể trực tiếp vẫy vẫy tay bảo bọn họ về nhà, rốt cuộc trong triều không có bao nhiêu vị trí trống đang chờ bọn họ.

Tôn Phi Tuyền đối mặt với câu hỏi của Mạnh Phất nhất thời nghẹn lời, nhưng mà đầu óc hắn xoay chuyển cũng thật nhanh, duỗi cổ nhìn về phía quyển thư tịch kia, cẩn thận mở miệng, bẩm với Mạnh Phất: "Bệ hạ, nếu muốn nói đến mấy cái đó thì rất nhiều, vi thần lo lắng nhất thời nói không hết."

Mạnh Phất nhàn nhạt nói: "Không có sao cả, ngươi có thể lại đây chậm rãi xem, chậm rãi nói, trẫm không vội."

Tôn Phi Tuyền nhướng khóe miệng, ở trong lòng hắn không ngừng an ủi chính mình, bệ hạ đọc ít sách, mình khẳng định có thể ứng phó qua được, chuyện trước mắt này đều là chuyện nhỏ, thường thôi, không có việc gì.

Tôn Phi Tuyền tiến lên một bước, lật quyển thư tịch qua vài tờ, nghiêm trang nói với Mạnh Phất: "Bệ hạ ngài xem, áng văn chương này là chúng thần phải thảo luận hơn một ngày, tỉ mỉ chọn lựa ra được, chú thích và ý văn trong đó thần phải suy nghĩ châm chước, sửa chữa vài lần, ngài xem còn có chỗ nào không ổn hay không?"

Mạnh Phất cúi đầu nghe Tôn Phi Tuyền giảng giải, lại lật qua vài tờ, tờ nào cũng đọc, sau đó buông tay, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tôn Phi Tuyền còn đang thuyết giảng hết sức đĩnh đạc liếc mắt một cái, vị đại nhân này thật có bản lĩnh trợn tròn mắt nói dối nga, Mạnh Phất kêu hắn: "Tôn Phi Tuyền?"

Tôn Phi Tuyền giật mình một cái, nhanh chóng ngậm miệng, khom lưng hành lễ với Mạnh Phất, đáp: "Có vi thần."

Trong lòng hắn nhất thời bất ổn, không biết nên vui hay nên buồn, mình có tài đức gì mà có thể làm bệ hạ nhớ kỹ tên họ?

Sau đó hắn nghe được Mạnh Phất hỏi mình: "Trẫm nhớ rõ, ngươi là đệ tử của Mạnh Nhạn Hành đúng không?"

"Hồi bệ hạ, đúng vậy."

Tôn Phi Tuyền không khỏi có chút thất vọng, hoá ra chẳng liên quan gì đến mình cả, bệ hạ nể tình lão sư mới nhớ rõ mình, hoá ra là hắn không xứng.

Nhưng mà chuyện này có khi là do bệ hạ chán ghét lão sư, nhiều năm như vậy rồi, còn sẽ phá lệ chú ý tới mình là học sinh của lão sư. Tôn Phi Tuyền tức khắc cảm thấy một kiếp hôm nay hẳn là không dễ chịu lắm, Phụng Thiên Thư Trai nói không chừng thật sự phải sung quân rồi.

Hu hu hu hu, hắn còn chưa biết trồng khoai lang đỏ.

Mạnh Phất lại nhìn hắn một cái, biểu tình của Tôn Phi Tuyền tuy không mấy biến hoá, nhưng cái khí thế thê lương như cha mẹ chết này là phát từ trong ra ngoài, Mạnh Phất lại hỏi hắn: "Khi Mạnh Nhạn Hành còn dạy học ở Quốc Tử Giám, không có giảng cho các ngươi áng văn chương này sao?"

Cái chú thích cùng ý văn trong này chính là viết theo đúng những gì Mạnh Nhạn Hành giảng lúc ấy, cũng không có gì ý tưởng gì mới, cho nên chỉ như vậy thôi, lấy năng lực của bọn họ mà phải nghiên cứu mấy ngày? Chuyện này thực sự làm Mạnh Phất nổi lên vài phần tâm tư ' ta cũng làm được'.

"Hả....." Tôn Phi Tuyền không nghĩ tới bệ hạ đột nhiên nhắc tới chuyện này, hắn nhớ rõ khi Mạnh Nhạn Hành giảng cái này ở Quốc Tử Giám, hình như lúc đó bệ hạ đã đi Bắc cương rồi nhỉ? Bệ hạ đến tột cùng là ghét lão sư hắn bao nhiêu chứ, hai người cách xa nhau ngàn dặm, vậy mà còn chú ý chặt chẽ nhất cử nhất động của lão sư hắn.

Tôn Phi Tuyền thầm nghĩ xong con bê, hắn cười gượng nói: "Giảng rồi, giảng rồi, là vi thần nhất thời quên mất."

"Đúng không?" Mạnh Phất thuận miệng nói.

Trong lòng Tôn Phi Tuyền cũng lộp bộp theo một chút, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng đứng trước mặt vị bệ hạ này khẳng định là xong đời. Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy như có một cái rìu thật lớn đang treo ngay trên đỉnh đầu mình đỉnh đầu, có thể cắm xuống bất cứ lúc nào, hôm nay hắn không phải bị khiêng về nhà, mà có thể vùi thây ngay tại chỗ.

Nếu là tiên hoàng ở chỗ này, bọn họ còn dám biện giải hai câu cho mình, nhưng với tính tình của đương kim Thánh Thượng...... Bọn họ sợ biện giải xong thì chuyển từ sau thu xử trảm thành trảm lập quyết.

Trước đây Tôn Phi Tuyền m chưa từng tiếp xúc trực tiếp với vị bệ hạ này, nhưng các sự tích hung tàn của bệ hạ thì hắn đã nghe được không ít. Hắn theo bản năng cho rằng bệ hạ sẽ không dễ bỏ qua cho mình, nếu hiện tại hắn thừa nhận mình lớn tuổi, đầu óc không tốt lắm, không biết bệ hạ có thể tha cho hắn một mạng không? Chỉ lấy lại chức quan của hắn, đuổi hắn ra khỏi chỗ này? Tôn Phi Tuyền hít sâu một hơi, đang muốn thừa nhận với bệ hạ, liền nghe được bệ hạ hỏi: "Được, ngươi tiếp tục nói đi."

Còn, còn nói cái gì nữa?

Ổn định, đừng hoảng hốt, Tôn Phi Tuyền ngươi có thể! Tôn Phi Tuyền âm thầm cổ vũ cho chính mình, sau đó lại lấy ra một đoạn tùy cảm, bẩm với Mạnh Phất: "Bệ hạ, ngài xem áng văn chương này viết đến thế nào? Chỉ mỗi áng văn này thôi chúng ta phải làm nửa tháng."

Mạnh Phất nhìn lướt qua, nói: "Vương Mạc viết? Viết có vẻ cũng được, nhưng mà còn kém hơn cái thiên 《 đầu bạc phú 》của hắn năm năm trước. Khi đó hắn viết 《 đầu bạc phú 》 cần bao nhiêu thời gian vậy?"

Tôn Phi Tuyền thật không muốn trả lời Mạnh Phất về vấn đề này, khi Vương Mạc viết 《 đầu bạc phú 》 còn chưa đến hai mươi tuổi, đúng là thời điểm cậy tài khinh người. Ngày ấy, hắn cùng chúng học sinh tham gia yến hội, mọi người vui ca thả vũ, hắn thấy phía sau đám người có một vũ cơ già đang yên lặng rơi lệ, liền gọi vào trước mặt hỏi kỹ. Sau cuộc nói chuyện phiếm này xong, Vương Mạc lập tức cấu tứ văn chương như suối phun, múa bút mà thành 《 đầu bạc phú 》, truyền khắp đế đô, được tung hô một thời.

Tôn Phi Tuyền thấp giọng đáp: "Không đến nửa canh giờ."

"Nửa canh giờ? Trẫm biết rồi." Mạnh Phất gật gật đầu, vẫn không phát biểu thêm ý kiến khác, nói với Tôn Phi Tuyền, "Ngươi tiếp tục đi."

Bệ hạ biết cái gì chứ? Lúc có linh cảm và lúc không có linh cảm làm sao có thể so sánh với nhau được?

Tôn Phi Tuyền muốn giải thích một chút với bệ hạ, nhưng bệ hạ không nói gì cả nha? Hắn muốn giải thích cũng không thể nào mở miệng. Hơn nữa, nói thật, áng văn chương này Vương Mạc thật biết kéo dài thời gian, rõ ràng nói trong vòng 3 ngày là có thể viết xong, lại kéo đến nửa tháng, nhưng mà khi đó Tôn Phi Tuyền cũng không để việc này ở trong lòng, rốt cuộc bọn họ đều là đồng liêu trong Phụng Thiên Thư Trai này.

Ở cái thế đạo mà thế nhân bôn ba mệt nhọc khắp nơi vì danh vì lợi vì tài, Phụng Thiên Thư Trai bọn họ chính là một dòng nước trong.

Tôn Phi Tuyền không nhịn được quay đầu lại lén trừng mắt nhìn Vương Mạc một cái, Vương Mạc không dám nói lời nào, rõ ràng bệ hạ chỉ đề ra tên của hắn cùng với cái ánh thơ 《 đầu bạc phú 》làm vô số tài tử khom lưng, nhưng Vương Mạc vẫn là cảm giác được từ mấy câu hỏi của bệ hạ rằng bệ hạ cũng không để bụng hắn bao nhiêu. Bệ hạ tất nhiên cảm thấy Vương Mạc hắn hết thời, chỉ có như vậy, cho nên ngay cả một câu cũng không muốn hỏi thêm. Vương Mạc thật hận mình không thể lập tức cầm lấy một cây bút chứng minh chính mình với bệ hạ, nhưng nếu vậy thì hắn không có biện pháp giải thích được vì sao mình phải mất nửa tháng mới viết ra một chương tuỳ cảm thường thường vô kỳ thế này, quả thực muốn nghẹn chết hắn.

Vương Mạc nghẹn đến khó chịu, dứt khoát trừng mắt ngược lại Tôn Phi Tuyền, nếu lúc ấy Tôn Phi Tuyền có thể thúc giục hắn thêm vài lần, thì hôm nay hắn đâu đến nỗi thế này?

Nếu Tôn Phi Tuyền biết được suy nghĩ trong lòng Vương Mạc, hẳn là sẽ không ngần ngại mà cãi nhau một phen, nhưng trước mắt hắn không có thời gian để ý tới Vương Mạc, hắn cần phải tìm được lý do nào đó thật hoàn chỉnh để giải thích cho bệ hạ, Phụng Thiên Thư Trai vì sao trong hai tháng chỉ biên soạn được mỗi mấy thứ như vậy.

Hắn cảm thấy mặt mình nóng rát, bệ hạ trầm mặc như vậy chính là trào phúng sâu nhất đối với mình, Tôn Phi Tuyền căng da đầu tiếp tục giải thích cho Mạnh Phất: "Chú thích của quyển này tương đối khó viết, vi thần phải tra cứu tư liệu thật lâu."

"Phải không?" Mạnh Phất chậm rãi nói, "Nhưng trẫm nhớ rõ, cái chú thích này, trong 《 Vấn thiên thư 》, 《 Cửu Châu ký 》, 《 Bút đàm dưới trăng 》, 《 lan hào dạ thoại 》 hẳn là đều có nhỉ, hay là trẫm nhớ lầm?"

"A, bệ hạ nhắc nhở vi thần, là trí nhớ vi thần không tốt, không nhớ ra, không nhớ ra." Tôn Phi Tuyền vừa nói, vừa giơ tay chùi chùi mồ hôi trên thái dương.

Mạnh Phất ừ một tiếng, giọng nói cũng vô cùng điềm tĩnh nói: "Xem ra trí nhớ Tôn đại nhân xác thật không được tốt."

Tôn Phi Tuyền hoàn toàn không dám phản bác, hiện tại còn không bằng bệ hạ trực tiếp mắng hắn một trận, sau đó bảo người kéo hắn đuổi ra ngoài cho xong, là một người đọc sách, là một trong những kẻ sĩ nhất lưu trong thiên hạ, Tôn Phi Tuyền đã lâu lắm không trải qua chuyện nan kham đến thế này.

Trong Phụng Thiên Thư Trai, tình huống các đồng liêu khác của Tôn Phi Tuyền cũng không tốt hơn so với hắn bao nhiêu, tuy bệ hạ không có hỏi bọn họ, nhưng bọn họ vẫn xấu hổ đến không được, nghe các câu hỏi này của bệ hạ, bọn họ hận không thể tìm khe đất chui xuống cho xong, sao mình lại có thể viết ra thứ phế thải như vầy chứ?

Trước khi bệ hạ đến Phụng Thiên Thư Trai, bọn họ cho rằng bệ hạ đại khái chỉ tùy tiện nhìn xem, sẽ nhanh chóng rời đi, khẳng định sẽ không để ý đến mấy chi tiết nho nhỏ, hơn nữa cho dù bệ hạ có chú ý tới, bọn họ muốn qua mắt bệ hạ thật dễ như một bữa ăn sáng.

Sao bây giờ lại thế này?

Bệ hạ còn đang nghe Tôn Phi Tuyền tiếp tục giải thích, mặt Tôn Phi Tuyền căng đến đỏ bừng, không thể không vắt hết óc mà ứng phó câu hỏi của bệ hạ.

Tất cả mọi người ở đây, có một nửa đều suy nghĩ tra tấn bực này, phải chịu đến khi nào mới kết thúc.

Một nửa kia thì lại nghĩ, bọn họ hẳn là không chịu được đến lúc kết thúc ấy.

Lúc này trong phủ Tuyên Bình Hầu, lão phu nhân nghe nói Tạ Văn Chiêu bị bệnh, liền vội vàng đến thăm hắn, bà ngồi ở mép giường, nhìn Tạ Văn Chiêu nằm ở trên giường không nói một lời, thở dài một hơi thật dài, hỏi hắn: "Nhi tử à, con sao lại thế này?"

Tạ Văn Chiêu si ngốc mà nhìn kinh Phật trong tay, không nói gì, cả buổi sáng nay hắn đều không mở miệng, mặc cho là ai bắt chuyện với hắn, hắn cũng không để ý tới. Đêm qua tuy rằng Hoa Tiểu Lăng vẫn chưa thực hiện được, nhưng cũng làm Tạ Văn Chiêu nhớ tới hắn kỳ thật sớm đã vi phạm lời thề với Mạnh Du, hắn đã sớm cùng Hoa Tiểu Lăng có da thịt chi thân, hắn không xứng với Mạnh Du.

Trời cao vì sao cứ luôn thích tra tấn đôi tình nhân bọn họ vậy? Vì sao người yêu nhau lại không có biện pháp ở bên nhau?

Lão phu nhân nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết này của Tạ Văn Chiêu, vừa tức giận lại đau lòng, bà nghe hạ nhân nói, tối ngày hôm qua Tạ Văn Chiêu từ Niễu Đình Các chạy ra ngoài, không cần nghĩ lão phu nhân cũng biết, khẳng định lại là vì cái người trong lòng kia của hắn, lão phu nhân hỏi: "Ngươi còn không quên được nàng ta?"

Tạ Văn Chiêu vẫn im lặng như cũ.

"Ngươi như thế này...... Ngươi cũng không thể xuất gia làm hòa thượng đi?" Lão phu nhân thở dài, có chút bất đắc dĩ hỏi.

Tạ Văn Chiêu câm lặng nửa ngày rốt cuộc mở miệng, nhưng lời nói ra lại thiếu chút nữa chọc lão phu nhân tức chết, hắn nói: "Vì sao không thể chứ? Thế gian này không có biện pháp lưỡng toàn, bất phụ Như Lai, bất phụ khanh."(Editor: Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng)

Hắn thực sự có cái ý tưởng này!

Lão phu nhân ngay lập tức liền phát hỏa, bà cười lạnh nói: "Vì sao không thể? Phụ mẫu dưỡng ngươi lớn như vậy, cho ngươi cẩm y ngọc thực, nô bộc thành đàn, thỉnh cho ngươi tiên sinh tốt nhất, cho ngươi đến thư viện tốt nhất đọc sách, hiện tại ngươi nói ngươi muốn xuất gia làm hòa thượng, ngươi sờ sờ lương tâm ngươi đi, ngươi có mặt mũi gì đi gặp Phật Tổ?"

Tạ Văn Chiêu nhẹ giọng nói: "Nhưng những thứ này đều không phải là ta muốn."

Lão phu nhân hai ngày nay ăn mệt trước mặt Lý Việt còn ôm một bụng tức vẫn chưa có chỗ phát tiết, lúc này nghe thấy Tạ Văn Chiêu nói vậy, càng cảm thấy ngực đau, đều không phải là hắn muốn? Vậy đống tiền hắn tiêu không chút nương tay trong sổ sách kia thì sao, hơn nữa hắn cho rằng nếu hắn không phải Tuyên Bình Hầu, Mạnh Du kia có thể nhìn trúng hắn?

Lão phu nhân ấn ấn ngực mình, nhìn Tạ Văn Chiêu nói: "Ta hiện tại cảm thấy Mạnh Phất an bài rất tốt, chín ngày ở chỗ Hoa Tiểu Lăng xong rồi, ngươi liền thành thành thật thật đến chỗ Tôn Ngọc Liên cho ta! Ngươi muốn làm hòa thượng cũng được, khi nào có thể để ta bế được tôn tử, ngươi muốn đi cái chùa miếu nào thì đi đó đi!"

Lão phu nhân nói xong lời tàn nhẫn liền xoay người đi, lời bà rốt cuộc vẫn là lời nói khi tức giận, Tạ Văn Chiêu là thịt từ trên người bà rớt xuống, hắn có không phải, bà sao nỡ lòng để hắn đi vào chùa làm hòa thượng chứ?

Chỉ là Tạ Văn Chiêu đang đắm chìm trong bi thống của chính mình, căn bản không thể phát hiện thâm ý trong lời người khác, hắn cảm thấy tất cả mọi người trong Hầu phủ này chỉ xem hắn là công cụ nối dõi tông đường, chỉ có Mạnh Du mới là người yêu hắn.

Tạ Văn Chiêu nhắm mắt lại, trong lòng khó chịu vô cùng, cái khó chịu bực này không thể dùng lời nói mà miêu tả dung được, hiện tại người có cùng một cảm thụ với hắn, đại khái cũng chỉ có bọn quan viên trong Phụng Thiên Thư Trai.

Sau khi bị Mạnh Phất liên tiếp dò hỏi, tươi cười trên mặt Tôn Phi Tuyền sắp không giữ nổi nữa, chính hắn cũng cảm thấy quá mất mặt, thứ này thế mà là Tôn Phi Tuyền hắn chủ trì biên soạn ra? Quá phế thải rồi, sao lại có thể nhảm nhí qua loa đến như vậy! Hắn trên thực có lỗi với quân vương, dưới thực có lỗi với phụ mẫu, hắn nên nhanh chóng đi tìm nhánh cây nào đó treo cổ cho xong.

Từ khi Mạnh Phất đến Phụng Thiên Thư Trai đến bây giờ, nàng chưa từng nói một câu tàn nhẫn nào, nhưng bọn quan viên ở đây đều bị hổ thẹn vô cùng, hối hận không thôi.

Lý Việt thực sự không thèm để ý mấy chuyện biên soạn đại điển này, cảm thấy nếu biên soạn được thì tốt, không được thì thôi, chỉ là chuyện này không tốn bao nhiêu tiền, cho nên hắn vẫn chưa kêu dừng. Nhưng Mạnh Phất lại có cái nhìn khác đối với chuyện này, nàng cảm thấy đem hết tất cả những tác phẩm kinh điển từ cổ chí kim tổng hợp lại, sửa sang, chú thích, cùng phân tích, vậy không chỉ có lợi ngay trước mắt mà còn có thể để lại cho đời sau học tập, tương lai bệ hạ cũng tất nhiên sẽ theo bộ đại điển này mà danh lưu sử sách.

Nhưng thứ bọn hắn biên soạn ra quá làm Mạnh Phất thất vọng rồi, có thể được tiên hoàng giao phó biên soạn sách ở Phụng Thiên Thư Trai đều là những nhân vật có tài học đứng đầu, cuối cùng lại biên soạn ra một quyển đại điển bình thường như vậy, dùng bọn họ có lợi ích gì? Cái mớ này tùy tiện bắt hai thư sinh về cũng làm được mà?

"Chư vị ái khanh còn cái gì muốn nói không?" Mạnh Phất hỏi.

Bọn quan viên quỳ gối phía dưới không một ai dám mở miệng, hiện tại bọn họ còn có thể nói cái gì đây? Mặt bọn họ đều phải bị bệ hạ vả sưng lên rồi đây này?

Là ai nói bệ hạ ít đọc sách? Nói đùa gì ác vậy? Nếu không đọc bao nhiêu sách mà có thể bắt ra bấy nhiêu lỗi đó, thì cả đám bọn họ cũng nên về nhà trồng khoai lang đỏ rồi.

Có phải bệ hạ đang âm thầm nỗ lực học hay không?

Mấy quan viên lúc này xác thật có vài phần hối hận, nhưng nguyên nhân hối hận chỉ là quyển sách này biên soạn quá cẩu thả, làm bệ hạ xem thường bọn họ, mất hết mặt mũi.

Mạnh Phất quét mắt liếc bọn họ một cái, thu hết biểu cảm trên mặt bọn họ vào trong mắt, sau đó khép quyển sách trước mắt lại, thở dài, nói với bọn họ: "Trẫm biết các ngươi mấy năm nay ở chỗ này biên soạn sách không dễ dàng, tiên hoàng tín nhiệm các ngươi, giao đại sự biên soạn tu điển cho các ngươi, trẫm cũng yên tâm các ngươi, cho nên vẫn luôn không đến đây, nhưng các ngươi thật quá làm trẫm thất vọng rồi, chư vị nhưng đều là đại tài, các ngươi lại biên soạn sách thành như vậy, các ngươi tự mình nhìn xem, có đọc nổi hay không?"

Mỗi khi Mạnh Phất nói một câu, đầu các quan viên liền thấp xuống một ít, đến cuối cùng đều hận không thể cắm đầu vào trong đất luôn.

"Các ngươi thật quá làm trẫm thất vọng rồi." Mạnh Phất thở dài.

Nghe Mạnh Phất thở dài, trong lòng các quan viên cũng vô cùng không dễ chịu. Bọn họ không nghĩ tới hoá ra bệ hạ không phải lãng quên bọn họ, mà là tin tưởng, kỳ vọng cao vào bọn họ.

Bọn họ căn bản không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Mạnh Phất, bọn họ tin tưởng không nghi ngờ.

Bệ hạ đăng cơ tới nay có bao giờ nói những lời dịu dàng thấm thía thế này! Tuy hiện tại bệ hạ biết bọn họ lười biếng làm qua loa, nhưng vẫn nén giận không phát tác, còn nhỏ nhẹ mà cùng bọn họ nói nhiều như vậy, trong triều đình này có quan viên nào được hưởng thụ cái loại đãi ngộ này? Nếu như người khác làm ra chuyện thế này, sợ là đã sớm bị kéo ra ngoài, nhưng bọn hắn vẫn bình yên mà đứng ở chỗ này, bệ hạ đây là coi trọng bọn họ đến mức nào chứ!

Mà bọn họ không chỉ không hiểu được nỗi khổ tâm của bệ hạ đối với bọn họ, ngược lại cả ngày chỉ biết làm cho qua loa, là bọn họ cô phụ bệ hạ, thật xin lỗi bệ hạ!

Từ xưa, danh thần đều muốn gặp quân chủ anh minh, hy vọng tài hoa của mình có thể được thưởng thức, bọn họ rõ ràng đã gặp được rồi, nhưng lại không biết quý trọng, bọn họ sai quá sai.

Hồi tưởng lại mấy năm trước bản thân mình đã làm hoang phí biết bao nhiêu thời gian trong Phụng Thiên Thư Trai, Tôn Phi Tuyền liền hối hận vạn phần, nếu không phải hôm nay có bệ hạ đề điểm, hắn hẳn sẽ còn tiếp tục sống hoang phế như vậy, bệ hạ đãi hắn thật sự là tình thâm nghĩa trọng.

Hắn thẹn với bệ hạ mà!

Tôn Phi Tuyền bùm một tiếng quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ nói: "Vi thần tội đáng chết vạn lần, thỉnh bệ hạ trách phạt."

Những quan viên phía sau hắn cũng sôi nổi quỳ xuống, trăm miệng một lời hướng về phía Mạnh Phất thỉnh tội.

Mạnh Phất kỳ thật có thể hiểu được tâm trạng các quan viên này, rốt cuộc vốn dĩ bệ hạ thật sự không để ý bọn họ mà. Trên thế gian này ai chả là người phàm, bắt bọn họ cứ mãi làm một việc mà không hề nhìn thấy tương lai, ai cũng sẽ cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo, thậm chí là muốn từ bỏ, nhưng vậy cũng không ảnh hưởng nàng sử dụng thủ đoạn của mình. Mỗi người họ đều là tài học xuất chúng, là nhân trung long phượng, nếu cuối cùng chỉ soạn ra một quyển hướng dẫn tra cứu như vậy thôi, thì thật đáng tiếc.

Mạnh Phất rũ mắt nhìn Tôn Phi Tuyền quỳ trên mặt đất, thở dài: "Trẫm không biết nên phạt các ngươi như thế nào, trẫm không nghĩ tới có một ngày trẫm lại phải đi phạt các ngươi."

Tôn Phi Tuyền nghe xong lời này, trong lòng càng thêm khó chịu, bệ hạ ở trên triều đình là sát phạt quyết đoán cỡ nào, đối các đại thần, nói đánh là đánh, nói giết liền giết, nhưng lại do dự đối với bọn họ. Là hắn phụ thánh ân, thật sự là đáng chết, Tôn Phi Tuyền cúi người xuống thật sâu, bẩm với Mạnh Phất: "Bệ hạ, vi thần nguyện phạt bổng ba năm, lãnh 80 đại bản, nếu vi thần may mắn còn sống, chỉ cầu bệ hạ lại cho vi thần một cơ hội nữa, vi thần nhất định sẽ vì bệ hạ biên soạn ra một quyển đại điển chấn thước thế nhân."

Các quan phía sau bọn họ nghe thấy lời này, đồng thời hít hà một hơi trong lòng, Tôn Phi Tuyền cũng quá độc ác với bản thân đi, nhưng nghĩ đến bọn họ cũng từng được bệ hạ coi trọng như thế, đây là chuyện ngay cả quan to nhất phẩm cũng không dám tưởng tượng, liền há mồm nói theo Tôn Phi Tuyền: "Vi thần cũng nguyện ý."

Mạnh Phất đợi trong chốc lát mới mở miệng, nàng nói: "Thôi, đánh trượng thì không cần, hơn nữa ba năm lâu lắm, các ngươi cũng có nhà phải dưỡng, phạt bổng nửa năm đi."

Tôn Phi Tuyền nghe Mạnh Phất xử lý càng thêm cảm động, hắn nguyện vì bệ hạ máu chảy đầu rơi, đến chết mới thôi, hắn dập đầu nói: "Tạ bệ hạ thánh ân."

Bệ hạ đối với bọn họ quả nhiên không giống như những người khác, bọn họ vạn lần không thể cô phụ bệ hạ.

Mạnh Phất nói: "Trẫm cảm thấy hai cuốn này biên soạn đều không tốt, các ngươi làm lại một lần nữa đi."

Cho dù bệ hạ không đề cập tới, Tôn Phi Tuyền cũng có ý này, liền nói: "Vi thần tuân chỉ."

Mạnh Phất hỏi: "Không biết lần này cần bao lâu mới có thể biên xong?"

Tôn Phi Tuyền nói: "Dạ, nửa năm."

"Nửa năm," Mạnh Phất chưa nói được, cũng chưa nói không được, nàng nhìn các quan viên đang quỳ ở phía sau liếc mắt một cái, ánh mắt ngừng lại trên mặt Vương Mạc rõ ràng đang có chuyện muốn nói, hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy sao?"

Vương Mạc lập tức đáp: "Vi thần cảm thấy hai tháng là đủ rồi."

Tôn Phi Tuyền hoảng sợ, Vương Mạc nói cái lời bậy bạ gì thế! Hai tháng một quyển cũng biên soạn không xong.

Mạnh Phất nói: "Hai tháng có khi nào hơi ngắn hay không? Trẫm đã đọc những ánh văn chương không lâu trước đây mà Vương ái khanh đã viết......"

Nàng không nói thêm đánh giá khác, nhưng trên mặt tràn đầy thất vọng làm tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, nàng nói: "Trẫm không hy vọng hai tháng sau lại nhìn thấy những áng văn giống như hôm nay."

Vương Mạc bảo đảm nói: "Bệ hạ xin yên tâm, vi thần nhất định làm bệ hạ vừa lòng."

Hắn muốn cho bệ hạ biết, Vương Mạc hắn vẫn là tài cao bát đẩu ngày nào, vẫn là người múa bút thành thơ.

Mạnh Phất gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi, Vương ái khanh liền cùng Tôn ái khanh chưởng quản công việc kế tiếp của Phụng Thiên Thư Trai đi. Hy vọng Vương ái khanh đừng lại làm trẫm thất vọng, trẫm còn chờ nhìn thấy một tác phẩm xuất sắc như 《 đầu bạc phú 》 mà Vương ái khanh từng viết ra."

Vương Mạc không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn, vội quỳ xuống nói: "Đa tạ bệ hạ, vi thần định không phụ bệ hạ gửi gắm."

Mạnh Phất lại mở sách ra một lần nữa, kỳ thật trong quyển này cũng có mấy chương biên soạn không tồi, từ ngữ trau chuốt không tính hoa lệ, nhưng thắng ở văn phong nghiêm cẩn, dùng từ khẩn thiết, nàng chọn ra từng đoạn một, hỏi: "Mấy chương này là ai viết? Gọi người tới cho trẫm xem."

Tôn Phi Tuyền nhanh chóng phái người đi gọi người viết tới, ánh mắt bệ hạ thật sắc sảo, liếc mắt một cái liền lấy ra đoạn văn của mấy người trẻ tuổi vẫn luôn rất nhiệt tình.

Trước khi đến chỗ bọn họ, Mạnh Phất cũng đã hỏi thăm người khác tình huống những người trẻ tuổi mới vào Phụng Thiên Thư Trai này.

Sau khi bọn họ đến, câu đầu tiên của Mạnh Phất nói chính là: "Trẫm nghe nói, mỗi ngày sau khi tan triều, mấy người các khanh đều ra về cuối cùng?"

Mấy người trẻ tuổi này cũng từng nghe nói về tính tình vị bệ hạ này, nhất thời sợ tới mức một run run, về trễ cũng là sai sao?

Nhưng sau đó, Mạnh Phất liền ban trà cho bọn họ, khen bọn họ nói, "Không tồi, người làm biên soạn nên giống như các khanh vậy."