Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 9



Lý Việt phát tiết được lửa giận với Tạ Văn Chiêu, hiện tại trong lòng thoải mái hơn nhiều, nhưng mà thân thể Mạnh Phất không được tốt, vừa rồi khi mắng Tạ Văn Chiêu, có hơi ảnh hưởng đến khí thế hắn phát huy.

Hắn lại lần nữa xoè cây quạt trong tay ra, nhẹ nhàng phe phẩy, có chiếc lá trên cây đại thụ từ phía trên bay xuống, ngừng lại trên vai hắn, hắn giơ tay phủi chiếc lá cây kia đi, khép cây quạt lại, vẫy vẫy tay, chỉ thế thôi cũng có vài phần ý vị phong lưu tiêu sái.

Trong viện, bọn hạ nhân nơm nớp lo sợ, cả người phát run, cũng không biết mình kế tiếp nên làm cái gì, bọn họ vào hầu phủ nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân tức giận, thật sự là đáng sợ.

Mấy vị chủ nhân trong Hầu phủ này tính tình đều không tính nóng nảy, ít nhất bọn họ rất ít khi nổi giận trước mặt hạ nhân, chỉ có lão hầu gia ngẫu nhiên sẽ gầm lên hai tiếng với bọn họ, nhưng so với bộ dáng phu nhân vừa mới rồi, tựa hồ cũng không tính là gì.

Từ sau khi Mạnh Phất sinh bệnh tới nay, khống chế của nàng đối với Hầu phủ nhỏ đi rất nhiều so với lúc trước, lòng bọn hạ nhân trong phủ có chút rục rịch, không ít người đều lén lút đi nịnh bợ viện khác. Nhưng kể là từ hôm nay về sau, bọn họ đều sẽ áp xuống hết tất cả lòng riêng này, thậm chí có hạ nhân còn cảm thấy, phu nhân để cho bọn họ ở lại trong sân nghe nàng mắng Hầu gia cũng là có thâm ý khác, có lẽ là đang giết gà dọa khỉ.

Mặc dù địa vị của con gà này có hơi lớn.

Có hạ nhân cẩn thân cong lưng, muốn nhặt cái khăn vừa rồi rớt ở trên đất lên, khi cong đến một nửa, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có hơi lạnh cả người, hắn ngẩng đầu, thấy phu nhân đang nhìn về phía mình, nhất thời chân mềm nhũn, trực tiếp bùm một tiếng mặt cắm đất ngã sấp xuống.

Lý Việt cảm thấy chất lượng bọn hạ nhân trong Hầu phủ này quả thật không được, đất bằng mà cũng có thể té ngã, hắn xua xua tay, nói với bọn họ: "Các ngươi không có việc gì thì đều lui xuống đi."

Bọn hạ nhân nghe xong lời này như nhận được lệnh đại xá, vội vàng rời đi, chỉ là mấy vị lão nhân của Vinh Huy Đường vẫn còn đứng tại chỗ, bọn họ là muốn đến tìm Mạnh Phất đòi tiền, nhưng xảy ra chuyện vừa rồi, bọn họ cũng có chút không dám mở miệng với nàng.

Lý Việt đứng lên, duỗi duỗi cánh tay, thấy bọn họ không đi, liền bước qua hỏi: "Mấy người các ngươi còn có việc?"

Những người này len lén ngẩng đầu nhìn nhìn nhau, nhưng ai cũng không dám nói lời nào, phu nhân ngay cả Hầu gia cũng mắng, nếu lời bọn họ nói không hợp tâm ý phu nhân, có khi nào còn đuổi luôn bọn họ ra khỏi Hầu phủ không? Hiện tại, bọn họ hoàn toàn không dám đối diện với 'Mạnh Phất', có người đã nảy sinh ý muốn rút lui, nghĩ nếu tâm tình phu nhân không được tốt, không bằng ngày khác bọn họ lại đến.

Còn đó là ngày nào, vậy thì cũng khó mà nói.

Thấy các huynh đệ của mình đều không nói lời nào, Ngô Tam liền dũng cảm từ phía sau đi tới, nếu lần này đến không một chuyến, chẳng phải là làm bọn hạ nhân khác chê cười sao? Hôm nay nếu bọn họ lui xuống, về sau sợ là càng không có dũng khí tới đây, huống hồ Hầu gia bị Mạnh Phất mắng một trận, đó là Hầu gia làm chuyện quá đáng, bọn họ tới đòi tiền lại là dựa theo quy củ mà tới, kỳ thật nghe lời phu nhân mắng Hầu gia vừa rồi, phu nhân vẫn là người phân rõ phải trái.

...... Đúng không.

Ngô Tam hơi có chút tự tin, hắn nhìn Mạnh Phất chắp tay hành lễ, nói: "Phu nhân, chúng ta lại đây lấy tiền tiêu vặt tháng này."

Tuy Lý Việt chưa từng quản gia, nhưng cũng biết việc này hẳn là không cần tự mình tới xử lý, nếu bọn họ tới tìm hắn, khẳng định còn có nguyên nhân khác.

Phủ Tuyên Bình Hầu còn chưa đến mức ngay cả tiền tiêu vặt của hạ nhân cũng phát không ra đi?

"Có việc này sao?" Lý Việt nghiêng đầu nhìn Thanh Bình đứng bên cạnh mình, Thanh Bình mới vừa lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ to lớn khi nhìn Hầu gia bị phu nhân mắng một trận, cả người còn có hơi hoảng hốt, lúc này nghe Lý Việt hỏi, nàng ta mới nhấp môi, cứng đờ gật gật đầu.

"Được, các ngươi muốn bao nhiêu?" Lý Việt hỏi.

"Năm, năm năm......" Ngô Tam vươn tay, mở năm ngón tay ra, nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt vẫn còn đang âm trầm của phu nhân, hắn năm nửa ngày cũng không nói được câu hoàn chỉnh. Bọn họ vốn đã thương lượng với nhau rồi, đầu tiên là đòi Mạnh Phất năm mươi lượng, nếu như Mạnh Phất không chịu, có thể giảm bớt một chút, ít nhất phải mỗi người đòi được bốn mươi lượng.

Nhưng mà hiện tại bị Lý Việt chỉ cần tùy ý liếc mắt một cái, liền làm hắn cả người phát run, trái tim như bị bóp chặt, lời tới bên miệng nhưng cũng phun không ra.

Lý Việt nhíu mày, sao đây lại là cái lão nhân nói lắp chứ, không thể cử ai ăn nói trôi chảy ra nói được sao? Tạ Văn Chiêu này làm Hầu gia thật quá vô dụng, biểu tình trên mặt hắn càng thêm khó coi, có chút bực bội hỏi: "Năm cái gì? Năm xu?"

Ngô Tam nhanh chóng lắc đầu, năm xu cùng năm mươi lượng kém nhau cũng quá nhiều đi.

"Vậy là năm đồng tiền?" Lý Việt liếc mắt qua đếm sơ mấy người một chút, chừng bảy tám người, hắn nói, "Cho các ngươi năm đồng thì mấy người các ngươi cũng chia không đều, một người một đồng thì biết làm gì?"

Ngô Tam lập tức trừng lớn mắt, trong lòng cực kỳ không biết nói gì, phu nhân hôm nay không khỏi quá keo kiệt rồi, năm đồng còn chưa tính, còn là cho tất cả bọn hắn tổng cộng năm đồng, hầu phủ không phải là sắp không còn gì ăn đi?

Lý Việt lười theo chân bọn họ dây dưa ở chỗ này, hắn nhìn Thanh Bình hỏi rõ ràng thân phận những người này, biết bọn họ có ân với lão Hầu gia, hắn dứt khoát nói: "Thôi được rồi, ta làm chủ, hào phóng một chút, cho các ngươi năm lượng, các ngươi đi mua cho mình bộ quần áo nào tốt tốt chút."

Trước khi đến Tễ Tuyết Viện, đám người Ngô Tam cố ý tìm bộ quần áo đầy mụn vá của mấy năm trước ra tới, chính là vì muốn chứng minh cho Mạnh Phất thấy bọn họ hiện giờ cuộc sống gian nan, nhưng hiện tại bọn họ còn chưa kịp nói, phu nhân liền nói hết rồi.

Không chờ bọn họ mở miệng, Lý Việt xua xua tay, lại nói: "Được rồi, các ngươi cũng không cần cảm tạ ta, đều lui xuống đi."

Ngô Tam hé miệng, hắn thật không hiểu phu nhân là thật sự cho rằng bọn họ nhiều người như vậy lại đây chỉ là vì muốn xin nàng ta năm đồng tiền, hay là đang trào phúng bọn họ, nhưng tháng này nếu bọn họ chỉ lấy được trong tay phu nhân có năm lượng bạc, ngày sau chỉ sợ cũng sẽ không biết làm thế nào sống, hắn vội nói: "Phu nhân, không phải như vậy......"

"Hử?" Lý Việt nghiêng đầu nhìn về phía Ngô Tam, nhàn nhạt hỏi, "Không phải cái gì?"

Chính là một cái liếc mắt khinh phiêu phiêu như vậy thôi, Ngô Tam nhất thời cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không thể động đậy. Lúc còn tuổi trẻ, hắn từng theo lão Hầu gia lên chiến trường, cũng từng bò từ trong biển máu núi thây ra tới, nhưng trong nháy mắt này, hắn phảng phất như lại thấy được những cảnh tượng đáng sợ đó.

Lý Việt quay đầu, dặn dò Thanh Bình nói: "Đi lấy năm lượng bạc cho bọn hắn", sau đó hắn lập tức đi vào trong phòng, không quay đầu lại.

Thanh Bình năm nay mười sáu tuổi, nàng ta từ năm mười tuổi liền đi theo bên cạnh Mạnh Phất, theo Mạnh Phất cùng nhau vào Hầu phủ. Nàng ta chứng kiến hết những chuyện Mạnh Phất gặp phải ở Hầu phủ, nên cũng rất đau lòng tiểu thư mình. Hôm nay Mạnh Phất mắng Tạ Văn Chiêu, lại dùng năm lượng bạc liền đuổi cái đám cậy già lên mặt kia đi, tuy Thanh Bình lo lắng tình cảnh sau này của tiểu thư mình ở Hầu phủ, nhưng tận đáy lòng cũng cảm thấy sảng khoái, nàng ta đáp: "Dạ, phu nhân."

Mấy người bên Vinh Huy Đường này trước khi đến đây đều chuẩn bị tỉ mỉ, lại cẩn thận bước vào, cuối cùng lại chỉ lấy năm lượng bạc rời đi, việc này nói ra có thể làm người khác cười rớt cả răng. Mấy người này sau khi rời khỏi Tễ Tuyết Viện, liền sôi nổi oán giận khởi Ngô Tam, oán hắn đứng trước mặt phu nhân nói chuyện cũng nói không rõ, năm cái gì năm chứ, năm mươi lượng bạc bỏng miệng hả? Ngày thường mồm mép không phải rất nhanh nhẹn sao, chuyện này khó mở miệng đến vậy?

Ngô Tam nghe thấy mấy người này trách cứ cũng tức giận, hắn liền hỏi ngược lại: "Vậy sao các ngươi vừa rồi sao không ai nói lời nào? Ta nói lắp đấy, vậy các ngươi là người câm sao?"

Mọi người ấp úng không nói lời nào, lúc ấy phu nhân còn dám mắng Hầu gia như mắng con, ai dám nói chuyện chứ, đặc biệt cái liếc mắt cuối cùng mà phu nhân nhìn bọn họ, ngay cả lão Hầu gia cũng chưa từng có cái khí thế đó, phảng phất như không thèm bỏ chuyện của cả chuyện thế gian này trong mắt, bọn họ có hơi lý giải được là tại sao Tạ Văn Chiêu đứng trước mặt phu nhân lại hoàn toàn bị chèn ép như vậy.

Mấy lão nhân Vinh Hoa Đường đồng thời thở dài: "Năm lượng, làm sao mà chỉ có năm lượng chứ?"

"Lúc này ta đi về thì biết làm sao giải thích với lão bà tử nhà ta đây!"

"Cái gì năm lượng? Mấy người chúng ta chia mỗi người một lượng, thì còn có hai người chưa có đồng nào."

"Hay là chúng ta đi tìm lão Hầu gia nói đi?"

"Đây cũng là một biện pháp," Ngô Tam gật đầu, "Nhưng chuyện này cũng không tiện nói thẳng, chúng ta trở về Vinh Huy Đường thương lượng lại đã."

Vị phu nhân này có thể mắng Hầu gia, nhưng cũng không có khả năng mắng luôn lão Hầu gia đúng không.

......

Lý Việt về phòng xong liền bảo hạ nhân đi chuẩn bị nước tắm, hắn ngồi trên sạp, giơ tay lên kệ sách tuỳ tiện rút ra một quyển, lật lật hai trang, hiện tại hắn cần phải nghĩ biện pháp mau chóng gặp được vị 'Hoàng thượng' kia trong hoàng cung. Có lẽ chuyện đánh giá thành tích này còn có thể cứu vẫn, nhưng thân thể này của hắn muốn xông vào hoàng cung, hoàn toàn là mơ mộng hão huyền, nếu không xông vào được, hắn phải đào địa đạo đi vào sao? Vậy nên bắt đầu đào từ nơi nào đây?

Thanh Bình thả chậm bước chân, ngừng lại trước mắt hắn, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh tràn đầy ưu sầu, nàng ta nói: "Phu nhân, hôm nay Hầu gia trở về hẳn là sẽ rất tức giận."

Lý Việt ngẩng đầu lên nhìn nàng ta một cái, hỏi: "Hắn tức giận thì làm sao? Ta cũng thực tức giận đây."

Thanh Bình hơi bĩu bĩu môi, tự hỏi nửa ngày, thật đúng là không thể nói ra Tạ Văn Chiêu tức giận thì có cái gì đáng sợ. Trước nay hắn đều lãnh đạm với Mạnh Phất, có kém hơn nữa thì cũng chả kém thêm được đến đâu, mà Mạnh Phất dừng chân trong phủ Tuyên Bình Hầu này, trước nay đều không phải dựa vào hắn.

Nàng ta tạm dừng thật lâu, sau đó mới nói với Lý Việt: "Nếu lão phu nhân mà biết, ắt sẽ làm khó ngài."

"Lão phu nhân?" Lý Việt cẩn thận ngẫm lại, ấn tượng của hắn đối với lão phu nhân phủ Tuyên Bình Hầu thật sự không nhiều lắm, chỉ là khi thiếu niên có gặp mấy lần trong yến hội cung đình, hắn hỏi, "Bà ấy có thể làm khó ta như thế nào?"

Thanh Bình nghĩ nghĩ, nói: "Có thể sẽ bảo Tôn di nương giúp đỡ ngài quản gia đó."

Lý Việt đợi nửa ngày lại không chờ được Thanh Bình bổ sung gì, hắn hỏi Thanh Bình: "Chỉ vậy?"

Thanh Bình ngừng một chút, gật đầu nói: "Hình như chỉ vậy."

Lý Việt khép quyển sách trên tay lại, bỏ qua một bên, nói: "Ta hiện tại cảm thấy ta cần phải mắng cho Tạ Văn Chiêu thêm một trận nữa."

Thanh Bình cũng không biết mình còn có thể nói cái gì.

Bên kia, sau khi Tạ Văn Chiêu nổi giận đùng đùng mà rời khỏi Tễ Tuyết Viện, mới vừa trở về Tùng Hiên Đường của mình, liền có hạ nhân tiến vào bẩm báo, nói có người trong cung tới.

Tạ Văn Chiêu không dám có chút trì hoãn, lập tức rót cho mình hai ly trà lớn, áp xuống hỏa khí trong lòng, nhanh chóng đi ra ngoài nghênh đón. Người tới là một tiểu thái giám mặc áo choàng màu xanh lá, tuổi không lớn, chức quan hẳn cũng không cao, nhưng dù sao cũng là người trong cung tới, không thể trễ nải.

Tạ Văn Chiêu đi đến trước mặt vị thái giám, cười hỏi: "Không biết công công hôm nay tới hầu phủ là vì chuyện gì?"

Thái giám nói: "Bệ hạ tối nay mở tiệc ở Lân Đức Điện, mời tất cả vương công đại thần từ tam phẩm trở lên tiến vào dự tiệc, nô tỳ đặc biệt tới báo cho Hầu gia."

"Đa tạ công công," Tạ Văn Chiêu bảo gã sai vặt bên người nhét cho tiểu thái giám một tấm ngân phiếu, hỏi: "Nhưng mà sao hôm nay bệ hạ lại đột nhiên mở tiệc?"

Thái giám cười cười, nói: "Chuyện này nô tỳ làm sao biết được. Đều là thánh ân của bệ hạ, đến lúc đó ngài nhớ mang gia quyến cùng đi nha."

Tạ Văn Chiêu nhớ tới chuyện hôm nay mình ở Tễ Tuyết Viện nghe mắng một trận, trừ phi là đầu hắn bị cửa kẹp mới muốn mang Mạnh Phất cùng đi. Nhưng việc này cũng không cần nói cùng vị công công trước mắt đây, không duyên cớ làm người ta chê cười, hắn gật đầu nói: "Ta đã biết."

"Vậy nô tỳ liền cáo từ."

"Công công đi thong thả."

Tiểu thái giám còn vội vã muốn đi thông tri các đại thần khác ở đế đô, hắn xoay người lên ngựa, "giá" một tiếng rời đi.

......

Trong Tử Thần Điện, Mạnh Phất đang lật xem tấu chương trên trường án. Từ sau khi hạ triều nàng vẫn luôn xem cho đến hiện tại, cũng may mấy cái tấu chương này viết cũng giản lược, không quá trau chuốt từ ngữ như mấy quyển sách mới bây giờ, nàng đọc lại cực nhanh, cho đến qua giữa trưa, cơ hồ đã xem qua hết tấu chương trên bàn. Nàng cẩn thận xem lại mấy lời ngự phê bằng bút son của vị bệ hạ kia, nàng sợ đêm nay nếu có chuyện ngoài ý muốn, vẫn không tìm thấy được vị bệ hạ kia, ít nhất cũng phải chuẩn bị biện pháp khác, hiểu tâm ý bệ hạ một chút.

Ngự bút của bệ hạ thật ra còn giản lược hơn cả tấu chương, trong tình huống bình thường, năm sáu từ liền ứng phó xong, ngẫu nhiên nếu trên tấu chương đề ra cái gì làm hắn không cao hứng, hắn cũng viết thêm mấy chữ, mắng thêm vài câu, trong đó có vài đoạn mắng còn rất có vần.

Sau khi xem xong quyển tấu chương cuối cùng, Mạnh Phất giơ tay véo véo giữa mày, nếu vị bệ hạ kia thật sự trở thành mình, không biết hiện tại hắn ở hầu phủ sống như thế nào.

Những người bên Vinh Huy Đường đó hẳn sẽ đi tìm hắn đòi tiền, không biết hắn có thể ứng phó được hay không.

Mạnh Phất buông tay, chỉ mong đêm nay có thể gặp được hắn.