Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 33: Bướng bỉnh khăng khăng để hai người nắm tay



EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Thời điểm Tạ Thời Quyết tỉnh lại, nhìn thấy phòng vô cùng rộng thoáng, bên cạnh không một bóng người, hắn mở to mắt nhìn lại căn phòng này, liền biết hắn đang ở trong phòng Đoạn Hành Dư, trong lòng có chút hoảng hốt, đêm qua, hắn vẫn là chịu không nổi.

Bất quá trước khi ngất xỉu, hình như hắn cũng chưa làm cái gì quá đáng...

Lúc Đoạn Hành Dư bưng thuốc tiến vào, chỉ thấy người kia lấy ngón tay sờ môi, đang ngồi trên giường phát ngốc.

Đối phương nghe được tiếng động liền nhấc mí mắt, thân thể vì bệnh mà có chút gầy yếu, giờ phút này lại dường như có vài phần kinh hoàng, đôi mắt đỏ ửng dấy lên một tầng hơi nước, giống như một con thỏ nhỏ bị chấn kinh.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều sửng sốt.

Đoạn Hành Dư mới vừa vén rèm lên, thấy dáng vẻ này của y, đột nhiên dâng lên vài phần xấu hổ, lại nghĩ hôm qua Tạ Thời Quyết phát sốt, có lẽ là do đầu óc nhất thời hồ đồ, hoặc là nhầm hắn thành Thái Vũ Quân.

Hắn nỗ lực áp xuống cảm xúc quái dị trong lòng. Xem nhẹ ánh mắt nhìn chằm chằm của Tạ Thời Quyết, ra vẻ nhẹ nhàng nói, "Rốt cuộc cũng tỉnh? Nên uống thuốc thôi."

Tạ Thời Quyết vẫn như cũ nhìn hắn.

Đoạn Hành Dư bưng thuốc đến gần hơn chút, cầm chén đưa tới trước mặt hắn.

Người trước mặt không tiếp nhận, chỉ khăng khăng nhìn hắn.

Chà... Đoạn Hành Dư nhẹ nhàng chậc lưỡi, đành phải thử thỏa hiệp, "Muốn ta đút?"

Hắn nói xong lời này liền cảm thấy có chút kỳ quái, đang muốn tìm từ sửa lại cho đúng, lại thấy đối phương không nói một lời liền gật đầu.

Hắn hạ mắt múc một muỗng nước thuốc nhỏ, kiên nhẫn thổi thổi, rồi mới đưa đến miệng Tạ Thời Quyết.

Người bị bệnh luôn luôn uể oải, uống một ngụm thuốc y liền lui người, lông mày dính vào nhau, có chút miễn cưỡng.

Đoạn Hành Dư cầm cái muỗng, tưởng sẽ lại không phối hợp giống hôm qua, hóa ra là sợ đắng...

Tạ Thời Quyết vẫn luôn nhìn hắn, đương nhiên sẽ bắt được những biểu hiện biến hóa tinh vi của hắn, thấy hắn nhíu mày, tựa hồ sợ hắn không kiên nhẫn, người nọ vội vàng kéo tay hắn qua, cầm tay hắn đút từng muỗng từng muỗng thuốc.

Hắn vẫn cứ cau mày, nhưng lại ngoan ngoài dự đoán, miệng nhỏ liên tục uống thuốc từ cái tay bắt lấy tay Đoạn Hành Dư đút.

Thẳng đến khi chén đã thấy đáy, Đoạn Hành Dư mới kinh ngạc phát hiện ra tay của chính mình vẫn luôn bị lôi kéo từ nãy đến giờ.

Hắn thu tay lại, còn chưa kịp nói cái gì, liền nghe thấy một chút thanh âm từ bên ngoài truyền đến, là A Cần đang nói chuyện, thanh âm rất nhỏ, tựa hồ sợ đánh thức người trong phòng.

Buổi trưa đã qua, dược cũng được đưa tới vài lần, liền chờ hắn tỉnh lại.

Trong khoảng thời gian này A Cần cũng có vài lần muốn hỏi hắn gì đó, nhưng khi nghe được Tạ Thời Quyết còn chưa tỉnh, y lại muốn để nói sau. Chỉ là cuối cùng thì cha cùng phu nhân cũng đã biết được việc này.

Đoạn Hành Dư cầm chén thả lại trên bàn, hướng về phía bên ngoài nói, "Người đã tỉnh."

"Công tử, lão gia cùng phu nhân đã tới."

Quả nhiên, vừa dứt lời, mành trong phòng liền bị người xốc lên, Đoạn Hầu bước nhanh tiến vào, phía sau còn có Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân đi cùng.

Đoạn Hành Dư đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, chỉ là chuyện này khó có thể không kinh động đến bọn họ.

Đoạn Hầu chỉ nhìn hắn một cái, cái gì cũng chưa nói, hướng tới Tạ Thời Quyết cung kính hành lễ, "Thần vừa mới biết thân thể điện hạ nhiễm bệnh nhẹ, chưa dám quấy rầy, chỉ chờ ngài tỉnh mới dám đến thăm. Hành Dư không hiểu chuyện, khiến ngài chậm trễ, còn thỉnh Cửu điện hạ chớ nên trách tội, thần sẽ phạt đứa trẻ này bồi tội cho ngài."

Tạ Thời Quyết tuy đã bớt nóng, nhưng thân mình vẫn còn suy yếu, còn chưa nói chuyện, liền nghe được Đại phu nhân bắt đầu trách cứ Đoạn Hành Dư, "Xem ra trong phủ mọi người trên dưới đều đã chiều hư ngươi, khiến ngươi không biết lễ nghĩa như thế, Cửu điện hạ xảy ra chuyện lớn như vậy ngươi dám đóng cửa chính tự mình xử lý? Thật sự là..."

"Đủ rồi." Tạ Thời Quyết gian nan lên tiếng đánh gãy lời nàng.

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Hắn nhìn vẻ mặt lo lắng của Nhị phu nhân, cười cười trấn an, lại hướng về phía Đoạn Hành Dư đang đứng thẳng tắp vươn tay ra.

Đoạn Hành Dư đi qua, thấp giọng hỏi hắn, "Làm sao vậy? Còn khó chịu sao?"

Đoạn Hành Dư đỡ cánh tay hắn, hắn lại cố chấp rút ra, khăng khăng để hai người nắm tay nhau.

Mọi người trong phòng đều im lặng nhìn hết một màn này, chỉ có Tạ Thời Quyết là gợn sóng bất kinh, khóe miệng còn ngậm ý cười, "Không trách hắn, là ta bảo hắn không được để lộ ra. Huống chi, hôm qua là sinh nhật hắn, ta còn mang đến đen đủi cho hắn, nên nói là ta không tốt."

[Gợn sóng bất kinh: Chỉ trạng thái bình tĩnh, không chút lo sợ trước biến cố]

Thanh âm hắn mềm mỏng hơn xưa, thêm nhiều phần thong thả ung dung, chỉ một lần này có thể nghe ra rất nhiều ôn nhu cùng lưu luyến.

Nhìn hai người nắm tay bên nhau, sắc mặt Nhị phu nhân khẽ biến.

Tạ Thời Quyết đã nói như thế, Đại phu nhân đương nhiên sẽ không dám mắng nữa.

Được người khác che chở như vậy, trong lòng Đoạn Hành Dư có chút tư vị không thể nói tới.

Nhị phu nhân vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói, "Điện hạ hiện giờ còn suy yếu, chỉ sợ không chịu nổi làm phiền, không bằng để điện hạ dời đến Ngưng Thiện đường, chỗ đó vừa thanh tịnh lại ấm áp, vô cùng thích hợp để dưỡng bệnh."

Nàng liếc nhìn Đoạn Hành Dư một cái, rồi đối với Đoạn Hầu nói, "Hầu gia nghĩ thế nào?"

"Đúng vậy, Tiểu Dư bị người chiều hư rồi, nên làm việc không thỏa đáng, vẫn nên chuyển sang Ngưng Thiện đường nghỉ ngơi."

Đoạn Hành Dư cảm giác được bàn tay mình bị người khác nhẹ nhàng nhéo một chút, sau đó liền nghe được người nọ lên tiếng, "Không cần làm phiền, ta ở chỗ của Dư Nhi nghỉ ngơi là được."

Một tiếng "Dư Nhi" này đâm vào trong lòng Nhị phu nhân, phần tình ý này có thể người khác không nghe ra, nhưng Nhị phu nhân lại thấy vô cùng rõ ràng, nàng kiên quyết nói, "Đây đều là vì thân thể của điện hạ suy nghĩ, thỉnh điện hạ cân nhắc."

Tạ Thời Quyết căn bản không cần suy xét, lại nghe Nhị phu nhân tiếp tục nói, "Hành Dư của chúng ta cũng vừa mười sáu, ta đã vì hắn tuyển chọn được người tri kỷ ở trong phòng, trước điện hạ nghỉ chỗ này sợ không tiện."

Nhị phu nhân khó có lúc cường ngạnh như thế, nói đi nói lại thật sự có chút thất lễ, đến Đoạn Hành Dư còn cảm thấy kỳ quái, mặc dù là vì hắn tuyển nha hoàn thông phòng, nhưng cũng không đến mức phải khiến nương giờ phút này trước mặt mọi người nói ra.

Hắn chưa lên tiếng, liền thấy nương nhìn hắn, trong ánh mắt đều là sự kiên quyết.

Tạ Thời Quyết cúi đầu, tay vẫn chưa hề buông, người lại càng nắm càng chặt.

Đoạn Hành Dư tuy không nhìn thấy vẻ mặt của y, lại có thể cảm nhận được đối phương không vui, nghĩ thầm có lẽ do thái độ của nương làm y cảm thấy không thoải mái, hắn đành giải vây nói, "Không có việc gì, ta không cảm thấy có chỗ nào không tiện, trước tiên để hắn nghỉ chỗ này cũng được."

"Không được!"

Tay Đoạn Hành Dư bị nắm có chút đau, hắn cũng bắt đầu cảm thấy con mẹ nó cảm xúc dần mất khống chế, tuy rằng không thể hiểu được không khí giương cung bạt kiếm này là gì, cũng không thể để hai người tùy ý giằng co, hắn đành đối với Hầu gia nói, "Cha, ngài mang nương đi về trước được không? Nhi tử xin phép thỉnh an trễ một chút."

Rõ ràng cảm xúc của Nhị phu nhân có chút không xong, nhưng ở trước mặt Hầu gia nàng vẫn còn có thể khắc chế, cuối cùng vẫn để hắn mang đi.

Đoạn Hành Dư để Uyển Nhi bưng cháo nóng tiến vào.

Uyển Nhi cúi đầu, đem cháo đặt ở mép giường, đôi mắt không dám nhìn loạn.

Tay còn lại bị nắm, người nọ đang cúi đầu, vốn y đang bị bệnh, làm thế này lại càng có vẻ yếu ớt đáng thương.

Đoạn Hành Dư giật giật ngón tay, nhỏ giọng nói, "Ngủ lâu như vậy, đói bụng phải không? Trước mắt cứ từ từ uống cháo, đến bữa tối nếu có thể ăn uống thì ăn nhiều một chút."

Mỹ nhân giường bệnh lúc này đang ôm ngón tay hắn thưởng thức, nghe được những lời này cũng chỉ chớp chớp mắt.

Có người bị bệnh sẽ phá lệ dính người, lúc này sợ rằng chỉ có thể dỗ dành, Đoạn Hành Dư dứt khoát đổi tay cho y nắm, lại đỡ y dựa trên người mình, tư thế này không thể nói là thoải mái, nhưng người bệnh tựa hồ thực vừa lòng, hắn đành phải chiều theo.

Ánh mắt hắn nhìn sang Uyển Nhi, Uyển Nhi lập tức bưng cháo tới, múc một muỗng nhỏ đưa tới miệng Tạ Thời Quyết.

Tầm mắt Tạ Thời Quyết rốt cuộc cũng từ ngón tay dời đi, ngoan ngoãn uống một ngụm, lại hướng về phía Đoạn Hành Dư cười một chút, như thể đang tranh công.

Nếu người trước mặt nhỏ tuổi đi một chút, hoặc lớn lên đáng yêu một chút, Đoạn Hành Dư thật sự sẽ muốn khen thưởng một câu "Bé ngoan".

Mới vừa đút xong nửa chén cháo, y liền ăn không vào nữa, cũng may yết hầu đã ươn ướt hơn chút, lúc nói chuyện cũng không còn khó chịu.

Đoạn Hành Dư giơ giơ tay lên, Uyển Nhi liền lui ra ngoài, còn không quên đóng cửa.

Lúc này Tạ Thời Quyết mới hỏi, "Nương ngươi có phải không thích ta đúng không?"

Hắn ngẩng đầu nhìn người trước mặt, hai tròng mắt đen nhánh trùng với đôi mắt nai con ngập nước trong trí nhớ bỗng chốc chồng lên nhau, dường như giây tiếp theo đôi mắt kia sẽ tràn ra từng giọt sương.

Tim Đoạn Hành Dư đập lỡ một nhịp, thở dài thật sâu, hắn cũng không biết vì sao thái độ của Tần thị đột nhiên lại quái dị như vậy, đành phải trấn an đối phương trước, "Không có. Đừng nghĩ nhiều. Vừa rồi mới uống thuốc, chắc hẳn ngươi bắt đầu mệt rồi, trước mắt ngươi cứ nằm nghỉ một lát, ta đi cho người chuẩn bị bữa tối."

Tạ Thời Quyết làm một người bệnh tự giác, ngoan ngoãn nằm xuống, cũng không quên lợi dụng thân phận người bệnh xin chút đặc quyền, "Ta muốn ăn đào hoa tô, ngươi làm."

Có lẽ bởi vì bộ dáng y sinh bệnh trông vừa phúc hậu vừa vô hại, Đoạn Hành Dư cũng chấp nhận chiều theo hắn, bản thân chuẩn bị đi làm đào hoa tô, thời điểm về phòng đã thấy đối phương đang ngủ, liền không gọi y dậy, hắn hướng về phía phòng phụ thân đi.

Lúc này phụ thân đang xử lý công sự, mẫu thân ở một bên ngồi đọc sách, nhưng ai cũng không để ý rằng nàng đã nhìn chằm chằm trang sách kia bao lâu, được một lúc trôi qua cũng không lật sách.

Vừa thấy Đoạn Hành Dư tiến vào, Tần thị rất mau hoàn hồn, cũng không đợi hắn cùng phụ thân thỉnh an, nàng liền lôi kéo hắn đi vào gian trong, vội vàng khép lại cửa phòng, cũng mặc kệ việc động tĩnh này có nhiễu loạn Hầu gia hay không.

"Làm sao vậy?" Âm thanh Hầu gia cách một cánh cửa vọng vào.

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Tần thị chỉ lôi kéo Đoạn Hành Dư, đối với bên ngoài hô, "Ngươi đừng vào, ta cùng nhi tử nói mấy câu."

Bên ngoài liền không còn âm thanh, Đoạn Hành Dư lại cảm thấy kỳ quái, mẫu thân bây giờ không hề giống ngày thường. Ngày xưa nàng thập phần nhã nhặn lịch sự, rất ít khi biểu hiện thất thố như thế, khiến hắn cũng phải nghiêm túc thêm vài phần, "Nương, rốt cuộc làm sao vậy?"

Tần thị đem hắn nhìn một lượt từ trên xuống, cuối cùng thở dài, đứa con trai này đã trưởng thành, lớn lên còn cao hơn nàng, nhưng ở trong mắt nàng hắn vẫn là hài tử, vẫn không thể yên lòng, "Hôm nay nương dặn dò ngươi nghe được không?"

"Ý nương là gì?"

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae