Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 42: Khổng tước xòe đuôi theo đuổi



EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Một khi xuất hiện có người giở trò bịp bợm trong quan trường thì chính là hành động làm rối kỷ cương, có lớn có nhỏ, Đoạn Hành Dư không nghĩ sẽ khiến chuyện lớn đến khó coi, trên dưới Hầu phủ cũng chặn miệng khẩn cấp, nhưng bên kia Chưởng chính bị Cửu hoàng tử tạo áp lực, khiến cho việc này bị bóc ra rất nhanh chóng.

Sách luận Đoạn Hành Dư gửi lúc trước đã có hồi ấm. Nói rằng phần sách luận này đã bổ sung được cho những phần thiếu sót của Đoạn Hành Khâm, còn truyền đến trước mặt Hoàng Thượng.

Thánh Thượng cũng không biết đến can hệ trong đó, chỉ nói Đoạn Hành Dư trò giỏi hơn thầy, so với ca hắn còn có tài hơn, liền trọng thưởng một phen.

Trừ cái này ra, Thánh Thượng còn khen ngợi thêm về phần thư pháp của hắn, cố ý truyền chỉ mệnh hắn đến dạy thư pháp.

Thật trùng hợp và thật không may, đây chính là sở cầu vì Cửu hoàng tử.

Một đêm trước khi đi, Tần Vân Uyển cùng hắn trắng đêm tâm sự, nói rất nhiều lời trong lòng, sau đó không biết sao lại nói đến Tần Khải Lan, nàng nói, "Cậu ngươi đã phải đi một con đường gian nan, nương không hy vọng ngươi phải bước vào vết xe đổ của hắn, thế gian này có thể có bao nhiêu người như Tạ Cẩn Duẫn?"

Đoạn Hành Dư cau mày suy tư lời Tần Vân Uyển nói, còn chưa nghĩ ra được điều gì, lại bị nương hắn đuổi ra khỏi phòng.

Hắn bị nhốt ngoài cửa, nghe được một tiếng nương hắn thở dài, "Nếu ngươi đã nhận định hắn, vậy... cứ đi theo bản tâm đi."

Trong lòng Đoạn Hành Dư bỗng có ý niệm vô cùng sinh động dấy lên.

Hôm sau, xe ngựa tới trước cửa Hầu phủ tiếp hắn, Đoạn Hầu cười tiễn nhi tử đi, Tần Vân Uyển không có đến đưa hắn.

Đến khi ngồi lên xe ngựa, Đoạn Hành Dư vẫn còn có chút xuất thần, lời nương nói, là ý tứ hắn đang nghĩ sao?

"Công tử, vậy mấy ngày nay ngươi đều phải ở tại phủ Cửu hoàng tử sao?"

"Ừm." Cuối năm đã gần tới, Hoàng Thượng mệnh hắn tận tâm dạy Cửu hoàng tử thư pháp, Quốc Tử Giám lại vừa lúc nghỉ, hắn hạ quyết tâm mấy tháng này phải dạy y thật tốt.

Thánh Thượng đã công đạo, hắn không dám không tận tâm.

*

Trong phủ Cửu hoàng tử, Tạ Thời Quyết đã sớm ăn mặc chỉnh tề, ở trong thư phòng chỉ huy hạ nhân đổi mới hết các món văn phòng tứ bảo, lại thêm chút đồ vật, đi lại không ngừng khiến xiêm y hắn ướt một mảng.

Tạ Cẩn Duẫn cùng Tần Khải Lan vừa tỉnh liền bị không khí khẩn trương của cả phủ hù dọa, còn tưởng rằng có chuyện gì lớn phát sinh, vừa hỏi mới biết hóa ra là do Đoạn Hành Dư tới.

"Thời Quyết à, ngươi làm động tĩnh lớn như vậy, làm ta sợ đến mức tưởng rằng Hoàng Thượng tới đấy." Tần Khải Lan vào thư phòng, ánh mắt vờn quanh bốn phía nhìn một vòng, vừa nhìn vừa gật đầu.

Tạ Cẩn Duẫn đi theo hắn phía sau.

Trên trán Tạ Thời Quyết lấm tấm mồ hôi, hắn cũng không rảnh để lau sạch, trên mặt phiếm hồng quang, vậy mà có thể xuất hiện biểu hiện xấu hổ như thế, "Cậu, vương thúc, Dư Nhi sắp tới rồi, ta... ta phải bố trí lại thư phòng tốt một chút."

"Chậc." Tần Khải Lan chung quy vẫn thấy bối phận này có chút lạ lạ, hắn sờ sờ cái mũi, hơi bất đắc dĩ, một lần bố trí này chỉ kém đem thư phòng đập đi xây lại.

Tần Khải Lan nhìn về phía Tạ Cẩn Duẫn, thấy người nọ đang cau mày.

Tạ Thời Quyết cũng nhìn đến Tạ Cẩn Duẫn, tiểu hài nhi liền khẩn trương, "Vương thúc cảm thấy như vậy không tốt sao? Bằng không ta để hắn ngày mai hẵng qua đây, ta cho người chuẩn bị lại một chút..."

"Không phải." Tạ Cẩn Duẫn lắc lắc đầu, chân mày nới lỏng, "Ta chỉ nghĩ... năm đó ta theo đuổi ngươi cũng không phí nhiều công phu thế này."

Tần Khải Lan cười cười, không tỏ ý kiến, "Tiểu Dư của chúng ta không dễ theo đuổi. Bất quá trước đó vài ngày nhị tỷ có tìm ta một lần, cũng không biết tại sao nàng đột nhiên lại thay đổi chủ ý, không chỉ không đuổi ta đi, còn đối với ngươi và Tiểu Dư giống như có chút hòa hoãn hơn."

"Thật vậy sao?"

Tần Khải Lan tựa vai Tạ Cẩn Duẫn, "Phỏng chừng là nghe Tiểu Dư nói sẽ không cưới Tri Thu, liền sợ hắn thật sự sẽ sống cô độc đến hết quãng đời còn lại."

"Bất quá ta cũng không rõ ràng lắm trong lòng đứa nhỏ Tiểu Dư này nghĩ thế nào, làm người vương thúc như ngươi cũng đã giúp hắn tranh thủ cơ hội, khiến cho phụ hoàng hạ chỉ để y dạy ngươi thư pháp, ngươi phải biết tự mình nắm chắc cơ hội, phần còn lại chúng ta không giúp đỡ được ngươi."

Tạ Cẩn Duẫn tuy nói phải tự theo đuổi y bằng chính bản lĩnh của mình, nhưng rốt cuộc hắn vẫn thương cháu trai, ngoài sáng trong tối truyền thụ cho hắn, dạy hắn cách lấy nước ấm nấu ếch xanh, không thể nóng vội, dạy hắn đúng cách lạt mềm buộc chặt, lại tìm mọi cách khiến Đoạn Hành Dư muốn tránh cũng không thể tránh.

"Cảm ơn cậu." Tạ Thời Quyết lại nhìn về phía Tạ Cẩn Duẫn, "Cảm ơn vương thúc."

Tạ Cẩn Duẫn hơi hơi gật gật đầu, lúc sau lại nhìn hắn tựa hồ có chút ghét bỏ, "Bộ dáng ngươi vốn ổn rồi, không cần ăn mặc hoa hòe lòe loẹt như vậy đâu."

"Hả?" Tạ Thời Quyết có chút xấu hổ, hôm nay hắn mặc một thân trường bào kim sắc nặng nề, hoa văn hoa lệ, quý khí bức người, đây chính là bộ y phục mới hắn cố ý đặt làm.

Tần Khải Lan nhịn cười, ấn lên khuôn mặt nóng vội của khổng tước lấp lánh, "Nghe lời vương thúc ngươi nói, đi tắm, rồi đổi xiêm y nào nhẹ nhàng hơn đi. Tiểu Dư thích nhất màu trắng."

Tạ Thời Quyết bán tín bán nghi, nhưng vẫn vô cùng nghe lời, vừa lúc hắn cảm thấy mặc bộ xiêm này có chút nóng.

Xe ngựa đã sớm đến đón Đoạn Hành Dư, rất mau sẽ đến nơi.

Nhiệt khí bốc lên khiến tim hắn đập nhanh hơn.

*

Đoạn Hành Dư theo Tiểu Đình vào cửa, liền thấy Tần Khải Lan duỗi eo lười biếng, "Tiểu Dư đến? Thời Quyết đã chờ ngươi thật lâu."

"Cậu. Duẫn vương."

Tạ Cẩn Duẫn gật gật đầu, "Ngươi chờ một chút, hắn đang..."

Tần Khải Lan kéo tay hắn lại, "Hắn đang ở trong phòng chờ ngươi, phỏng chừng bây giờ đang đọc sách đấy, đứa nhỏ này mà đã đọc sách thì ai nói cái gì cũng không nghe vào, ngươi khỏi cần phải gõ cửa, cứ trực tiếp đi vào là được."

Đoạn Hành Dư nhìn Tạ Cẩn Duẫn nhướng mày, không nói nữa, cũng không nghĩ nhiều.

Hắn liền đi theo Tiểu Đình đến nơi ở của Tạ Thời Quyết.

Vì thế hắn cũng không có nghe được những lời kế tiếp của cậu.

"Ngươi thì biết cái gì? Cái này gọi là sắc dụ. Thời Quyết sinh ra đẹp như vậy, hằng năm lại luôn luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, chỉ sợ dáng người cũng không thua kém ngươi, chúng ta chỉ tạo điều kiện cho Dư Nhi nhìn xem?"

"Chậc." Tạ Cẩn Duẫn lắc lắc đầu.

"Ha ha." Tần Khải Lan nhân cơ hội trêu chọc hắn một phen, đưa tay lên nâng cằm đối phương, quái thanh quái khí nói: "Lúc trước gia cũng nhìn trúng ngươi nhờ khuôn mặt nhỏ này cùng..."

Ánh mắt hắn nhìn xuống.

Đôi mắt Tạ Cẩn Duẫn tối sầm lại.

"Đoạn nhị công tử, tới rồi, Tiểu Đình xin lui hạ trước."

Đoạn Hành Dư gật gật đầu, hắn cũng không lỗ mãng giống như cậu nói, vẫn gõ lên cửa vài cái tượng trưng.

Bên trong không có động tĩnh, thật sự là đang xem sách?

Đoạn Hành Dư không do dự bao lâu, duỗi tay đẩy cửa ra, cảnh tượng bên trong làm hắn hơi hơi mở to hai mắt.

Trong phòng sương khói lượn lờ, hương thơm cùng hơi ấm hòa vào nhau, ập đến trước mặt, Tạ Thời Quyết trong sương mù ngửa cao đầu, nhắm mắt lại, đôi tay dính hơi ẩm tùy ý dựa hai bên thành chậu tắm, bọt nước tí tách rơi trên mặt đất, nhanh chóng tụ thành một mảnh kiều diễm.

Tựa hồ cảm giác được gió lạnh thổi vào, Tạ Thời Quyết bỗng chốc mở mắt, ánh mắt lạnh băng lướt nhìn đến người đứng ở cửa chốc lát liền bị hòa tan, trong lòng hắn nhảy nhót, vui mừng ra mặt, "Dư Nhi? Ngươi đã đến rồi?"

Có lẽ vì đã ở trong nước ấm được một lúc, âm thanh cùng thân thể đều mang theo một phần nhiệt lượng, hun gò má Đoạn Hành Dư đến phiếm hồng, hắn như ở trong mộng vừa tỉnh, theo bản năng nhanh chóng lùi một bước.

Hắn đưa lưng về phía trong, Tạ Thời Quyết thấy không rõ thần sắc hoảng loạn của đối phương, chỉ cho rằng y muốn rời đi, liền cuống quít giữ người lại.

Tiếng nước rầm một cái, hắn gấp gáp đứng lên, mang theo một mảnh ướt át.

Cùng lúc đó, Đoạn Hành Dư vội vàng xoay người.

"Đừng đi!" Từ âm thanh có thể nghe ra hắn thực sốt ruột, "Dư Nhi, ngươi đừng đi!"

Đoạn Hành Dư nghe được phía sau âm thanh cuồn cuộn không ngừng xuyên vào tai hắn, cào đến phát ngứa, sợ y thật sự không thèm mặc quần áo đã đi đến đây, "Không đi. Trước ngươi mặc xiêm y đàng hoàng đã, ta ở bên ngoài chờ ngươi."

Hắn nói xong liền đi ra ngoài vài bước.

Tạ Thời Quyết luống cuống chân tay, "Được rồi. Ta đi chuẩn bị, ngươi đừng đi xa."

Đoạn Hành Dư nhắm mắt lại. Hắn phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn thấy được một chút hình ảnh, cánh tay hữu lực dựa trên chậu tắm, cổ thon dài...

Bàn tay mang theo hơi ấm nắm lấy cổ tay hắn, Tạ Thời Quyết đi tới trước mặt, không khí mang theo vào phần ấm áp đều dính lên người.

Tạ Thời Quyết vừa tắm xong mang theo khuôn mặt hồng nhuận ra ngoài, trong lòng hắn biết đâu đấy trong đó có vài phần là do hắn xấu hổ, mới vừa rồi không có nhiều băn khoăn, lại ở trước mặt y đứng lên, cũng không biết y có nhìn thấy gì không.

Tạ Thời Quyết có chút ngượng ngùng, trong lòng lại nhịn không được nhảy nhót, "Ngươi... sao ngươi vào được..."

Hắn vốn nghĩ, mọi người trong phủ không có khả năng không thông báo cho Đoạn Hành Dư bản thân đang tắm. Nếu y biết rõ mình đang tắm, vậy mà còn xông vào, thì...

Tạ Thời Quyết cảm giác lỗ tai mình bắt đầu nóng lên, vẫn không nhịn được gập ghềnh hỏi đối phương, "Ngươi... có thấy?"

Đoạn Hành Dư cũng không biết câu hỏi không đầu không đuôi này có ý gì, "Cái gì?"

Đoạn Hành Dư vẻ mặt mờ mịt, giả vờ giống như chưa hề có việc gì xảy ra, Cửu hoàng tử cũng không đành lòng vạch trần.

Bọn họ dựa nhau thật gần, khí lạnh cùng hơi nóng rực giao triền, cũng làm cho Tạ Thời Quyết thanh tỉnh vài phần, hắn mạnh mẽ áp xuống nội tâm xao động, nhìn đến đôi tai đỏ lên của người trước mặt, "Dư Nhi, ngươi có lạnh hay không? Mặt đều bị đông lạnh đến đỏ rồi, lỗ tai cũng hồng thế này."

Đoạn Hành Dư nhìn người trước mặt tươi cười lóa mắt, giây tiếp theo, lỗ tai được không khí ấm áp bao vây, hắn cơ hồ phản ứng theo phản xạ có điều kiện mà lùi về phía sau vài bước.

Tay Tạ Thời Quyết vẫn còn dừng ở không trung.

Đoạn Hành Dư nhìn nụ cười của y ngưng đọng lại, khóe miệng dần kéo xuống dưới, dần dần nhấp thành một đường thẳng.

Hắn theo bản năng đi bắt lấy tay y, hai loại nhiệt độ lạnh cùng nóng va chạm nhau.

Tạ Thời Quyết lại là người dễ thỏa mãn như vậy, lập tức kinh hỉ đến mức không nói nên lời.

Đoạn Hành Dư thấy hắn ăn mặc đơn bạc, lại mặc một thân xiêm y thuần trắng hiếm thấy, nhịn không được nhìn nhiều thêm hai lần, chỉ là người trước mặt vẫn còn ngốc ngốc, không có phát hiện ánh mắt không hề kiêng nể gì của hắn.

Đoạn Hành Dư khụ một tiếng, "Là có chút lạnh. Vào nhà đi."

Tạ Thời Quyết lấy lại tinh thần, bắt được một tia ôn nhu chưa kịp phai trên mặt Đoạn Hành Dư, trong lòng bỗng cảm thấy ngọt ngào hơn rất nhiều, "Được. Bên trong có đốt lò sưởi, chúng ta mau vào thôi."

"Ừm." Đoạn Hành Dư tiến vào phòng, lại cố ý tránh đi chậu tắm đối diện cửa, cưỡng bách chính mình không nhìn đến, không nghĩ đến.

Tay đã bị buông lỏng, Tạ Thời Quyết đi theo phía sau hắn vân vê lòng bàn tay, nghĩ đến lời Tạ Cẩn Duẫn nói, không cần nóng vội, cứ từ từ tới...

Hắn khôi phục bộ dáng lễ phép có chừng mực, nhưng lại chọc đến Đoạn Hành Dư phải kỳ quái nhìn hắn nhiều lần.

Đoạn Hành Dư vừa tới, còn chưa kịp dạy hắn thư pháp, liền bị Tần Khải Lan kêu qua cùng dùng bữa.

Đoạn Hành Dư vừa ngồi xuống, người theo phía sau cũng không chậm chạp mà ghé lại bên cạnh hắn ngồi cùng.

Tạ Cẩn Duẫn nhìn hắn một cái, cũng không nhiều lời, chỉ tiếp tục giúp Tần Khải Lan chia thức ăn.

Đoạn Hành Dư cảm thấy có chút mới lạ, cậu hắn cái gì cũng không làm, chỉ biết ngồi, ngược lại Vương gia giống như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, vội trước vội sau.

[Cưỡi xe nhẹ đi đường quen: Lái một chiếc xe nhẹ và đi trên một con đường quen thuộc. Nó là một phép ẩn dụ về việc có kinh nghiệm trong một việc gì đó, quen thuộc với nó và làm điều này một cách dễ dàng]

Tạ Thời Quyết thấy người nọ nhìn chằm chằm xem phái đối diện, cho rằng y đang hâm mộ, liền động thủ lột vỏ tôm, bỏ vào trong chén y.