Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 52: Ta muốn thành thân với ngươi



EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Đoạn Hành Dư sửng sốt, hắn xác thật không nghĩ tới vấn đề này, cũng không dám nghĩ tới, "Trước đây Duyệt triều chưa có tiền lệ."

Mặc dù Tạ Cẩn Duẫn cùng Tần Khải Lan cũng đã thành thân, nhưng bọn họ chỉ làm trong bí mật.

"Chúng ta làm cặp phu phu đầu tiên là được, ngươi thấy thế nào?"

Tạ Thời Quyết nắm lấy tay hắn, ánh mắt nhìn phía trước, từng ngọn đèn dầu nối thẳng đến Chiêu Hoa điện, vì bọn họ dẫn ra một con đường.

"Ngươi muốn làm Vương phi của ta không?"

"Không muốn cũng không sao, ta làm phu nhân của ngươi cũng được."

Chiêu Hoa điện một mảnh sáng ngời, bên trong được bày biện rực rỡ muôn màu, giống hệt như trước đây lúc Tạ Thời Quyết còn ở.

Lúc trước cứ đúng giờ Hoàng Hậu sẽ an bài người đến quét tước, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Tạ Thời Quyết dẫn hắn vào nhà. Các cung nữ trầm mặc hầu hạ hai người rửa mặt.

Xong xuôi, Đoạn Hành Dư nghiêng người nằm lên giường, vô tình hắn đá phải bức tranh treo trên mặt tường dưới chân, trên tường liền xuất hiện một cái ngăn bí mật.

Hắn không có đam mê nhìn trộm đồ người khác, chỉ là khi bức tranh rơi xuống thì đồ vật trong ngăn tủ cũng rơi ra, rất nhiều cuộn giấy tuyên thành cũng theo đó bung rớt trên giường.

Đó là...

Đoạn Hành Dư cầm tờ giấy tuyên thành lên, cẩn thận quan sát một hồi, sau đó lại nhìn về phía ngăn tủ bí mật, thời điểm duỗi tay vào mới phát hiện ngăn tủ rất sâu, trừ những cuộn giấy tuyên thành bị rơi xuống giường, bên trong cũng đều là những cuộn tranh họa, hắn tùy tiện cầm lên một bức, ý niệm trong lòng một lần nữa được nghiệm chứng.

Đến khi Tạ Thời Quyết tiến vào, trên giường đã bừa bộn đầy bức họa, hắn sửng sốt, rồi lại làm bộ như không có việc gì mà ngồi phía sau người nọ, hắn ghé sát lại, có chút ngượng ngùng mà lên tiếng, "Sao ngươi lại nhìn thấy cái này?"

Đoạn Hành Dư dựa lưng vào lồng ngực y, cảm giác được dưới lớp cơ thịt hữu lực của người phía sau là trái tim đang nhảy lên, khiến sự tồn tại của nó thực mãnh liệt.

Tất cả đều là bức họa về hắn, lúc hắn leo cây, lúc hắn chơi cửu liên hoàn, hai tiểu hài tử dắt tay nhau...

Tạ Thời Quyết từ phía sau vòng tay ôm lấy hắn, bỗng nhiên cảm nhận được một tia khác thường, giữa mày hắn hơi nhăn, đem người xoay lại mặt đối mặt, "Sao lại không nói lời nào?"

Trong lòng Đoạn Hành Dư chua xót, nghiêng đầu hỏi hắn: "Ngươi vẽ những bức tranh này lúc nào?"

Tạ Thời Quyết rũ con ngươi, "Là trước kia vẽ."

"Sau khi ngươi rời kinh, mỗi ngày ta đều rất nhớ ngươi." Âm thanh hắn rầu rĩ, "Ở Vương phủ cũng có."

Quá nhiều, mỗi đêm thời gian như trôi chậm lại, hắn không biết phải miêu tả nỗi nhớ này như thế nào, những bức họa này chỉ là một góc của tảng băng.

Vệ Linh đã sớm dọn ra Vương phủ, hắn sớm nên biết Tạ Thời Quyết cùng nàng không có bất cứ quan hệ gì, chỉ là hắn không nghĩ tới, tình ý của y đã có từ rất lâu về trước.

Đoạn Hành Dư duỗi tay ôm đối phương, đem mặt vùi vào xiêm y hắn. Tạ Thời Quyết dở khóc dở cười.

Hắn vốn không muốn nói những điều này cho y, ban đêm bốn bề vắng lặng, những thứ này chỉ dùng để hắn tạm thời giải quyết nỗi tưởng niệm điên cuồng sinh trưởng.

Vô tâm cắm liễu hóa ra có thể đổi lại sự yêu thương cùng đau lòng của người nọ dành cho hắn.

["Hữu ý tài hoa hoa bất phát, Vô tâm sáp liễu liễu thành âm" - Dịch nghĩa: "Có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu nở hoa". Câu trên trích trong Tăng quảng hiền văn, là một áng văn tập hợp lại tất cả những thành ngữ tục ngữ, những câu nói nôm na trong dân gian xen lẫn với lời dạy của Thánh Hiền. Ngụ ý những điều ta mong muốn thì lại chẳng đến, trong khi điều mà ta không nghĩ đến, không muốn đến lại vô tình xảy ra]

"Ngươi và Vệ Linh cô nương, không có gì đâu đúng không?" Thanh âm của Đoạn Hành Dư có chút rầu rĩ.

Cũng không phải hắn không tin y, chỉ là muốn xác nhận lại một chút thôi.

Quả nhiên, Tạ Thời Quyết mê man trả lời, "Cái gì?"

"Ngươi cũng không thích Thái Vũ Quân, đúng không?"

"Ngươi nói gì vậy? Đang êm đẹp tự nhiên lại nhắc đến bọn họ?"

Đoạn Hành Dư thoải mái cười, ở trước ngực hắn thân mật cọ cọ, "Không có gì."

Hắn dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thời Quyết, lộ ra vẻ tươi cười, "Ta thích ngươi."

Cánh tay ôm lấy người thương của Tạ Thời Quyết cứng đờ treo ngang hông.

Trong khoảng thời gian này tuy Đoạn Hành Dư có thân cận cùng hắn, nhưng chưa từng nói thích hắn...

Tạ Thời Quyết không nhịn được cúi đầu vây hắn lại, gắt gao ôm vào lòng, "Cảm ơn ngươi."

"Cảm ơn cái gì?" Đoạn Hành Dư khó hiểu.

Kỳ thật căn bản Tạ Thời Quyết vẫn luôn không có cảm giác an toàn.

Lúc trước hắn không thật sự tin Đoạn Hành Dư thích hắn. Hắn nói không cần y thương hại, nhưng lòng tham của hắn vẫn luôn nghĩ tốt nhất y nên thương hại hắn cả đời.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn cố gắng bấu víu lấy những cử chỉ thân mật vào ban ngày để lừa dối buồn bã và mất mát đã qua.

Cho nên bất cứ lúc nào gặp nhau hắn sẽ luôn muốn ôm lấy y, muốn hôn môi, muốn xác nhận chính y đang chân thật ở bên cạnh hắn.

Có lẽ hiện tại, nỗi lo âu của hắn cuối cùng cũng được giải quyết rồi.

Y đã nói, chỉ cần một câu của Đoạn Hành Dư là có thể làm hắn an tâm.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn mới nói, "Cảm ơn ngươi đã thích ta."

Ngoan ngoãn để đối phương ôm vào lòng, Đoạn Hành Dư có thể cảm nhận được cảm xúc của y, biết trong lòng người này có lẽ không được bình tĩnh như vẻ ngoài y vẫn thường biểu hiện.

Có lẽ là chưa đủ.

"Trước đây vẫn luôn cự tuyệt ngươi, là vì ta tự tìm cho bản thân quá nhiều nguyên nhân, cuối cùng lại tự che giấu nội tâm cùng cảm tình của chính mình."

Bởi vì cha mẹ hắn cũng thế, bởi vì hắn không thuộc về nơi này cũng thế, hoặc thậm chí là lý do hoàn thành thứ nhiệm vụ vô tri kia cũng vậy, hắn đã luôn tìm quá nhiều lý do để kháng cự y.

Chính là hiện tại hắn muốn đối mặt với tình cảm của bản thân.

"Có lẽ kể cả ngươi không như vậy, chính ta vẫn sẽ thích ngươi."

Tạ Thời Quyết nhịn không được chạm chạm khóe miệng hắn, rốt cuộc cũng không nhịn được chen ngang lời hắn, chỉ là âm thanh kia nghe thật yếu ớt bồi hồi, "Thật không?"

"Thật."

Đây cũng là lần đầu tiên Đoạn Hành Dư mở lòng như vậy.

"Trước đây đến phủ ngươi, ta thấy Vệ Linh cô nương, còn tưởng ngươi thích nàng."

"Ta không có!" Tạ Thời Quyết sốt ruột phủ nhận.

"Ừm. Ta biết." Đoạn Hành Dư rướn người hôn nhẹ hắn, hạ môi lên bộ phận mềm mại nhất, bất quá cũng chỉ là nụ hôn nhỏ, hắn còn lời chưa nói xong.

"Buổi tối hôm ấy ta rất bực bội, cho nên thái độ đối với ngươi cũng không tốt."

Theo lời kể của đối phương, Tạ Thời Quyết cũng chậm rãi nhớ về ngày hôm ấy, chốc lát lại bừng tỉnh đại ngộ, hắn vừa kinh hỉ vừa cảm thấy ngọt ngào vây y lại, khiến người nọ có chút hô hấp không thông.

"Khi đó ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, bây giờ mới biết, lúc ấy ta ghen, bởi vì..."

Tạ Thời Quyết không nhịn được, nặng nề nghiền lên bờ môi của đối phương một chút, chóp mũi đụng nhẹ lên khuôn mặt trước mắt, thấp giọng hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì ta chỉ muốn ngươi có một mình ta thôi."

*

Hôn kỳ nhanh chóng được ban xuống, thân phận cùng giới tính của bọn họ đều có chút đặc thù, hôn lễ không có bốn phía xử lý, Hoàng Thượng lại ngại thân phận của bản thân, chỉ ngầm đồng ý, cũng không quản nhiều, nhưng có Hoàng Hậu đứng ra làm chủ hôn sự. Đoạn Hầu tuy trong lòng không thoải mái, nhưng ông vẫn cho mọi người vài phần mặt mũi. Hai người đã bái thiên địa, cũng đã bái cao đường, rốt cuộc Tạ Thời Quyết cũng có thể đem tân phu về nhà.

Chỉ là còn có một vị nữ tử đi cùng Đoạn Hành Dư về Vương phủ, nghe nói nàng được Hầu gia cưỡng ép nhét vào giúp Đoạn Hành Dư thông phòng, ông đợi nhi tử nhà mình hồi tâm chuyển ý, để hắn có thể sinh được thế hệ sau này.

Sau khi hôn kỳ được định ra, Ngọc vương đối với người nhà Đoạn gia vô cùng khách khí, khách khí đến mức Đoạn Hầu đã quên mất tính tình người này kém đến mức nào.

Đến ngày thành thân, vị nữ tử kia đứng ở bên ngoài tân phòng, nhìn đến Vương gia đang khó chịu ra mặt, "Thế nào? Ngươi muốn đứng đây xem ta cùng Vương phi động phòng?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, nhưng vẫn quật cường cắn môi nói, "Hầu gia... Hầu gia nói ta tới hầu hạ Đoạn nhị công tử."

"Ta sẽ hầu hạ Vương phi của ta, không đến phiên ngươi."

Nàng đã chịu ân huệ của Đoạn Hầu, nên người khác nói nhất quyết sẽ không nghe, chẳng sợ Tạ Thời Quyết là Vương gia, nàng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ bằng bất cứ giá nào, "Vương gia thứ tội, thiếp thân... Thiếp thân chỉ nghe lời Đoạn nhị công tử."

"Thiếp thân?" Tạ Thời Quyết bật cười.

Đây là thiếp của ai? Ai đồng ý?

Đoạn Hành Dư nghe được động tĩnh, hắn từ trong phòng đi ra, thấy được cảnh tượng trước cửa liền cảm thấy rất khó hiểu, hỏi một chút mới biết được nguyên nhân tình huống, hắn thực tức giận, nhưng cũng không muốn giận cá chém thớt với một tiểu cô nương, "Ngươi trở về đi, ta không cần thông phòng."

Hắn tỏ thái độ thực kiên quyết, rồi lại cảm thấy có chút áy náy với Tạ Thời Quyết, tóm lại cũng do cha hắn không đúng, hành động này đúng là ép người hít thở không nổi, hắn nhẹ nhàng lôi kéo tay áo người nọ, "Xin lỗi, cha ta... ông ấy...là người cổ hủ."

"Không sao." Tạ Thời Quyết kéo hắn vào nhà, "Trong lòng ngươi không có loại ý tưởng này là được."

Nến đỏ cháy diễm lệ, phòng tân hôn một mảnh đỏ rực vui mừng, không gian bên trong ấm áp dễ chịu, Đoạn Hành Dư từ khe hở cửa sổ nhìn vị nữ tử kia rời đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Đóng cửa sổ lại, phong cảnh bên ngoài đều bị ngăn cách, lúc này Đoạn Hành Dư mới nhìn đến người đang ngồi chờ trên giường, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng bỗng xuất hiện một tia chần chờ.

"Năm ta mười sáu, nương cũng tặng cho ta một nha hoàn thông phòng."

Tạ Thời Quyết sửng sốt, ánh mắt sáng quắc nhìn đến người trước mặt đang mặc bộ hỉ phục diễm lệ, sau đó lại rời đi, giấu diếm đảo mắt sang một chỗ, mày nhíu lại, "Ngươi..."

Bị ánh mắt lộ liễu như vậy quét qua, Đoạn Hành Dư có chút thẹn thùng, theo bản năng mà nghiêng nghiêng người, "Ta từ chối nàng."

Sau đó lại nhìn thẳng về phía đối phương, hỏi y, "Vậy còn ngươi?"

"Ngươi đã từng có chưa?"

Tạ Thời Quyết so với hắn lớn tuổi hơn một chút, lại là người trong hoàng tộc, theo lý thuyết các hoàng tử được dạy chuyện nam nữ từ các cung nữ dẫn dắt. Tuy rằng hắn biết loại chuyện này hết sức bình thường, nhưng giờ phút này trong ngực hắn lại cảm thấy rầu rĩ, muốn xác nhận một chút.

Ngoài miệng lại nói, "Đã có cũng không sao, đều là chuyện trước đây, ngươi là hoàng tử, đương nhiên sẽ phải học những thứ này, ta..."

Hắn muốn nói hắn không thèm để ý, nhưng thế nào cũng không nói nên lời.

Tạ Thời Quyết khẽ giật mi, như là phát hiện ra điều gì mới mẻ, vô cùng hứng khởi mà nhìn hắn, nhìn đến mức hắn mặt đỏ tai hồng, nhìn đến mức hắn không nhịn được phải dùng ánh mắt tự cho là hung ác trừng lại y. Tạ Thời Quyết cười khẽ, sau đó tiến đến đem người kéo sang bên cạnh.

Hắn nhìn khuôn mặt hồng nhuận của y, trong lòng góc nào cũng thấy ngọt ngào, "Ta không có!"

"Thật! Ta rất sạch sẽ." Tạ Thời Quyết chớp chớp mắt, chợt cúi đầu cười, đôi mắt đen nhánh xen lẫn chút vô tội, "Ngươi không tin thì cứ kiểm tra đi!"

Đoạn Hành Dư nghệt mặt ra, hắn tự hỏi, "Phải kiểm tra thế nào?"

Tạ Thời Quyết dẩu môi, đem người kéo lên giường, buông màn lụa đỏ xuống, che đi ánh nến bên ngoài, lại khiến vài tia sáng ấm áp xuyên thấu qua mảnh vải.

Phía trong màn lụa không tính là tối tăm, nhưng cũng không thể nhìn rõ ràng, hắn chỉ thấy được đôi mắt tỏa sáng của Tạ Thời Quyết, bên trong còn ẩn ẩn mang theo sự hưng phấn.

Đoạn Hành Dư nhìn người trước mặt cởi đai lưng, tay hắn bị lôi kéo vào trong nội y của đối phương, lột đi một tầng chắn cuối cùng. Thân thể người nọ trong căn phòng tối tăm khiến hắn không thể nào dời mắt đi được.

Sau khi làm từng động tác sột sột soạt soạt, hỉ phục cuối cùng cũng bị ném xuống cuối giường, Đoạn Hành Dư còn chưa kịp phản ứng, người trước mắt đã lột sạch sẽ trong chốc lát. Trái lại Đoạn Hành Dư vẫn mặc một thân hỉ phục nghiêm chỉnh, chỉ có vài chỗ xuất hiện nếp uốn do người nọ lôi kéo.

Khó có lúc Tạ Thời Quyết lộ vẻ mặt xấu hổ, "Lúc nãy ngươi không tin, bây giờ tới kiểm tra đi."

Đoạn Hành Dư cảm thấy cổ họng phát khô, hắn gian nan nuốt nước miếng, không chớp mắt nhìn khuôn mặt y, tầm mắt không dám dời xuống, cuối cùng hắn lại hỏi thêm một lần nữa, âm thanh rụt rè phát ra, "Kiểm tra thế nào?"