Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 56: Phiên ngoại hiện đại 3 - Bạn trai thật khó theo đuổi...



EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

Thẳng đến khi gần ngày khai giảng, Đoạn Hành Dư không gặp lại Tạ Thời Quyết một lần nào nữa, đương nhiên hắn cũng không biết mình đã biến thành một "tra nam" trong mắt y cùng bạn bè y.

Càng gần ngày khai giảng, Đoạn Hành Dư càng hưng phấn, nghĩ đến lúc đó sẽ có nhiều thời gian tìm Tạ Thời Quyết hơn, hắn hưng phấn đến mức cả đêm cũng không ngủ được.

Khẩu hiệu của đại học thành bắc chỉ có một câu là "Độc lập tự chủ", ngay từ ngày khai giảng đầu tiên Đoạn Hành Dư đã được cảm nhận rõ ràng tinh thần này, ba mẹ hắn bị cản lại ở trước cổng trường do quy định phụ huynh không thể tiến vào trường học.

Đoạn Hành Dư đành để ba mẹ tạm thời ở cổng trường chờ, còn mình thì tự vào báo danh.

Cũng may trường không để tân sinh viên phải phát rồ tự kéo hành lý cùng bao lớn bao nhỏ vào ký túc xá, từ sớm đã có đàn anh đàn chị tình nguyện viên ở cửa chờ hỗ trợ.

Rất mau có một nữ sinh mặc áo choàng đỏ tiến lại gần, "Chào bé nha, em thuộc khoa nào đó?"

Đoạn Hành Dư lễ phép cười với nàng, "Chào chị, em thuộc khoa kinh tế và thống kê."

"À, hóa ra là khoa kinh tế và thống kê, quả nhiên trai đẹp đều vào khoa này!" Mi mắt nàng cong cong, cả người đặc biệt có khí chất thân thiện, đến khi xoay đầu tìm người thì sắc mặt đột nhiên lại thay đổi, như thể đang lâm vào đại dịch.

Nàng hùng hổ đi tới chỗ nam sinh cao lớn cách đó không xa, nhưng tới khi đến trước mặt người nọ thì khí thế lại yếu đi hẳn, "Này, Thời Quyết, bên kia có một em năm nhất thuộc khoa của mấy người, cậu dẫn em nó đi báo danh được không?"

Đoạn Hành Dư sững sờ đứng tại chỗ, chỉ thấy bóng dáng kia có chút quen thuộc, chậm rãi xoay lại.

Trong chốc lát tầm mắt của hắn như dừng lại.

Là Tạ Thời Quyết.

Đoạn Hành Dư không nhịn được cười một chút.

Thật là đi mòn giày sắt tìm không thấy!

[Trích một vế trong câu "Đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay."]

Hơn nữa theo như lời đàn chị kia nói, Tạ Thời Quyết hẳn là đàn anh cùng khoa với hắn.

Hắn vội vàng kéo hành lý đi qua, đối với Tạ Thời Quyết cười cười, "Vậy phiền toái đàn anh."

Tạ Thời Quyết vẫn chưa nói chuyện.

Chỉ là hắn đối với nữ sinh viên trước mặt không quá vui, "Vậy công việc của tôi thì sao?"

Đàn chị mở miệng trước: "Để tôi giúp cậu!"

"Khoa Ngoại ngữ ở đâu? Tới đây nhận người này." Phía sau Tạ Thời Quyết truyền đến âm thanh.

Tạ Thời Quyết quay người nhường vị trí, để người nọ tìm thấy nữ sinh viên.

"Là cậu phải không? Tới tới tôi thuộc khoa Ngoại ngữ này, theo tôi đi." Hắn vừa nói vừa kéo nữ sinh viên đi tiếp nhận hành lý.

Vốn dĩ Tạ Thời Quyết đã phát tin tức ở trong nhóm nhờ người trong khoa Ngoại ngữ đến đây đón tiếp tân sinh viên.

"Được rồi, vậy bé sinh viên kia giao cho cậu nhé."

Mẹ của Đoạn Hành Dư không yên tâm, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều chuẩn bị tốt cho hắn, cho nên hắn phá lệ mang hơi nhiều đồ đạc đến, giao hai túi hành lý trên tay cho Tạ Thời Quyết, trên người Đoạn Hành Dư cõng một cái bao, trong tay còn cầm một cái bao cùng một cái túi xách, bên cạnh chân còn có một cái thùng - do mẹ hắn mới vừa mua ở cổng trường.

Kết quả người lại bị ngăn ở cổng trường.

Giờ phút này Đoạn Hành Dư cũng có chút xấu hổ.

Vừa lúc nãy thời điểm mẹ đưa đồ đạc hắn cũng không cảm thấy có cái gì, nhưng đến bây giờ bị Tạ Thời Quyết nhìn lại cảm thấy mặt thật nóng.

Bất quá Tạ Thời Quyết không làm bầu không khí trở nên xấu hổ hơn, hắn quay người đối mặt với lều trại hô một tiếng: "Khâu Hoành Tranh."

Lập tức có một nam sinh viên đi đến.

Khâu Hoành Tranh?

Cả nhịp tim lẫn hô hấp của Đoạn Hành Dư bắt đầu tăng nhanh.

Lần đó ở trước cửa cửa hàng hắn chỉ thấy được Tạ Thời Quyết, lực chú ý cũng chỉ tập trung trên người y, sau đó mới nhớ ra, mơ hồ cảm thấy bạn bè y có người trông rất quen mắt.

Hắn cảm thấy có chút giống Khâu Hoành Tranh, nhưng cũng không quá chắc chắn.

Chờ đến khi nam sinh đầu đinh đi đến trước mặt, hắn mới xác định, người này thật sự là Khâu Hoành Tranh.

Đoạn Hành Dư đột nhiên cảm thấy có chút cay mắt.

Hai người trước mắt không mang bộ dáng hắn quen thuộc, nhưng lại làm hắn cảm thấy vô cùng thân thiết.

Khâu Hoành Tranh nhìn đến hắn cũng nhận ra đây là "tra nam" đã dụ dỗ Tạ Thời Quyết, bất quá xuất phát từ lòng nhiệt huyết của đàn anh, hắn vẫn cùng Tạ Thời Quyết mang người đi báo danh, tiện thể giúp đối phương khiêng hành lý lên ký túc xá.

Đoạn Hành Dư ở tầng tương đối cao, tận lầu sáu, hơn nữa tòa nhà này không có thang máy, Khâu Hoành Tranh liền giúp hắn khiêng một cái thùng cùng một cái bao, còn bản thân thì xách một cái ba lô cùng một túi xách, nhưng nhìn chung cũng không đến nỗi nặng.

Chỉ là hai tay Tạ Thời Quyết đang xách giúp hắn hai túi vali lớn, khiến Đoạn Hành Dư có chút ngượng ngùng, hắn muốn lấy về một cái nhưng Tạ Thời Quyết lại không để ý đến hắn, không dừng một khắc nào, từng bước như bay mà bò thẳng lên lầu sáu.

Đoạn Hành Dư ở tại phòng ngủ thứ nhất.

"Cảm ơn hai người, nếu không có trợ giúp của hai anh, một mình em dọn chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian."

Trải qua sự việc ở khu trò chơi điện tử, ấn tượng của Khâu Hoành Tranh đối với hắn không tốt lắm, nhưng rốt cuộc cũng không thể nói cái gì, chỉ vẫy vẫy tay tỏ ý không cần khách khí.

Đưa người đến phòng ngủ xong, bọn họ liền đi, lúc này Đoạn Hành Dư nắm lấy cơ hội lấy điện thoại ra.

"Đàn anh, em có thể thêm wechat được không? Em mới đến nên có thể sẽ cần thỉnh giáo mọi người vài điều." Cõi lòng hắn đầy mong đợi nhìn về phía Tạ Thời Quyết, hỏi, "Có thể chứ?"

"Quét mã."

Lần trước Tạ Thời Quyết cho hắn số, nhưng dãy số đó lại không đúng.

Lần này không thể để y chạy thoát được.

Không nghĩ tới căn bản Tạ Thời Quyết không có liếc nhìn hắn một cái, y làm bộ không nghe thấy, lập tức đi ra ngoài, còn không quên ném lại một câu: "Nhanh lên."

Đoạn Hành Dư: "..."

Tính cách Khâu Hoành Tranh ở Duyệt triều so với ở hiện đại khác nhau vô cùng, thấy Tạ Thời Quyết không cho người ta wechat, hắn cũng rất ngượng ngùng, vì thế đành ở lại kết bạn wechat với Đoạn Hành Dư.

Đoạn Hành Dư thở dài nhẹ nhõm một hơi, tốt xấu gì vẫn có được phương thức liên hệ của Khâu Hoành Tranh.

Huống hồ Tạ Thời Quyết cùng mình đều học chung trường lẫn chung ngành, hắn cũng không sợ người kia chạy mất.

Ba mẹ còn ở bên ngoài chờ, hắn chỉ đơn giản đem đồ vật ném sang cạnh giường, tính toán trước mắt ăn trưa cùng ba mẹ xong rồi sẽ trở về dọn dẹp sau.

Thời điểm hắn đi xuống vừa lúc nhìn thấy nhóm tình nguyện viên mặc áo đỏ mang theo cơm hộp lướt ngang qua, đi về phía lều trại gần cổng trường.

Hắn vừa đi vừa nhìn về phía lều trại vài cái, không thấy được Tạ Thời Quyết cùng Khâu Hoành Tranh.

Sau khi ăn cơm trưa xong, tiễn ba mẹ đi, Đoạn Hành Dư mang theo ba ly trà sữa trở về.

Lúc này là thời điểm trưa nắng gắt nhất, tân sinh viên đi lại cũng không nhiều, hắn lại nhìn vào phía trong lều trại, cuối cùng cũng thấy đám người Tạ Thời Quyết.

Đầu tiên hắn đến chỗ đàn chị đã bắt chuyện với hắn lúc nãy, đưa cho nàng một ly trà sữa trong tay.

Đàn chị kia cũng rất kinh hỉ, "Đây là chuyện chúng ta nên làm, không cần mời trà sữa đâu!"

Đoạn Hành Dư cười một chút, kiên trì đưa trà sữa cho nàng, "Thời tiết rất nóng, mọi người cũng vất vả rồi."

Nàng cũng không tiếp tục ngượng ngùng, hai tay nhận trà sữa, "Vậy cảm ơn em nhé!"

Khâu Hoành Tranh đang ngồi ở bên cạnh dùng tờ giấy hướng dẫn nhập học quạt mát, liền thấy sau khi Đoạn Hành Dư đưa trà sữa cho đàn chị lại tiếp tục đi về phía hắn.

Đưa cho hắn một ly trà sữa.

Hắn có chút kinh hỉ.

"Tôi cũng có?"

Đoạn Hành Dư gật gật đầu, "Phải."

Một ly trà sữa cuối cùng, hắn đưa đến trước mặt Tạ Thời Quyết.

"Cảm ơn mọi người đã giúp em dọn hành lý."

Tạ Thời Quyết cúi đầu nghịch điện thoại, chỉ giương mắt nhìn thoáng qua.

"Không cần."

Đoạn Hành Dư có chút bất đắc dĩ.

Khâu Hoành Tranh cảm thấy đàn em này rất biết cách làm người, hắn vừa hút trà sữa vừa giúp Đoạn Hành Dư giải vây, "Hắn không thích uống trà sữa, em tự uống đi."

Đoạn Hành Dư nhìn Tạ Thời Quyết, "Nhưng em cũng vừa uống rồi."

"Vậy mang về đưa bạn cùng phòng cũng được." Hắn lầm bầm làu bàu, "Ơ mà không được, ba người chia nhau một ly trà sữa không đủ đâu."

Đoạn Hành Dư vuốt ve ly trà sữa mát lạnh, "Bạn cùng phòng cũng chưa tới."

Đàn chị kia giúp hắn nói chuyện, "Cũng là tấm lòng của đàn em, cậu cầm lấy đi, trà sữa ở đây uống cực ngon!"

Chỉ có Tạ Thời Quyết vẫn thờ ơ.

"Này, hình như vị ly đó không giống với ly của tôi uống phải không? Vậy cho tôi đi? Tôi muốn thử, hôm nay khát quá."

Có người cho bậc thang, Đoạn Hành Dư cũng không thể không đi xuống, đành đem một ly trà sữa cuối cùng cho Khâu Hoành Tranh.

Chỉ là trên đường trở về phòng ngủ hắn vẫn có chút rầu rĩ không vui.

Hắn thở dài một hơi.

Bạn trai khó theo đuổi quá, đường dài lại gian nan.

Thời điểm gần đến phòng ngủ hắn thấy một nam sinh đang đẩy hai túi hành lý, trên cánh tay còn treo một cái ba lô to, gian nan đẩy đám đồ đạc qua cửa phòng.

Hắn nhanh chóng đi qua hỗ trợ, rất mau đem những mất mát đó ra sau đầu.