Hoang Tưởng Bị Hại

Chương 1



1.

Khi tôi về nhà, căn phòng tối om.

Tôi đặt túi xách xuống, cởi giày, tay chậm rãi sờ trên tường.

Lúc chạm vào công tắc đèn, một chiếc đĩa bay về phía tôi.

Tôi nghiêng đầu tránh.

Đèn sáng lên.

Người đàn ông đứng trên cầu thang vô cảm nhìn tôi.

"Cô còn biết về sao."

"..."

Tôi cười nhẹ, bước về phía anh.

Duỗi tay ra ôm.

"Anh đừng hành động như cô vợ nhỏ đang giận dỗi được không, Lâm Tự?"

Trên người anh có hương hoa thoang thoảng, là mùi nước hoa tôi chọn cho anh, có lẽ cách này có thể trung hòa với sự lạnh lùng tỏa ra từ anh.

Nhưng không, anh vẫn nhìn tôi với ánh mắt chán ghét.

2.

Chiếc đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng nhỏ ấm áp.

Nhưng phòng khách vẫn cực kỳ lạnh lẽo, người đàn ông ngồi bên cạnh tôi chẳng có chút hơi ấm nào.

Tôi đặt tập giấy lên đùi cho anh xem từng trang.

"*Anh thấy em mặc bộ này trong hôn lễ của chúng ta được không?"

"Đây là thiết kế váy kiểu đuôi cá."

"Nó thật đẹp, như có ánh sáng tỏa ra từ nó ấy."

"Em cũng thích cái này, khăn văn của chiếc váy này được thiết kế như ngôi sao, trước đây anh đưa em xem qua rồi ——"

Tiếng cười nhạo cắt ngang lời tôi nói.

Anh ngước mắt lên, đôi mắt đen nhìn thẳng vào tôi.

"Chúng ta có quá khứ sao?"

Tôi thực sự muốn nói với người trước mắt rằng chúng ta có rất nhiều kỷ niệm đẹp trước đây.

Nhưng bây giờ anh coi tôi là một người tàn độc và độc ác.

Anh nắm cằm toi, hôn lên khóe môi tôi.

Giọng nói lạnh lùng dụ dỗ nói.

"Ngoan, đem thuốc cho tôi."

3.

Lý do Lâm Tự lại nghe lời tôi như vậy.

Là vì tôi cầm thứ mà anh muốn có.

Nếu anh đọc báo cáo nội bộ của Cục từ vài năm trước, sẽ rất ngạc nhiên khi thấy tên mình xuất hiện trong cột khen thưởng những người phòng chống ma túy và bị thương khi làm nhiệm vụ.

Lâm Tự nghiện ma túy khi còn hoạt động bí mật.

Sau khi kết thúc công việc hoạt động ngầm của mình, anh mắc chứng rối loạn tinh thần hoang tưởng.

Đó là chứng hoang tưởng bị hại.

Anh coi tất cả mọi người là kẻ thù, trong đó có tôi.

Người mà anh từng nói thích nhất, sẽ bảo vệ bằng cả tính mạng.

Con người hiền lành trước đây đã biến mất, anh bị kéo vào địa ngục vô tận, ánh mắt nhìn tôi trần đầy lạnh lẽo.

Ánh sáng trong phòng ngủ tối dần, tôi kéo cổ áo anh, rõ ràng anh bị tôi đè xuống nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.

Mặc dù nghiện ma túy nhưng anh vẫn thuần khiết như vị thần cao cao tại thượng.

Mỗi cử động của anh đều đẹp mắt.

Tôi cúi người muốn hôn anh nhưng anh lật tôi lại.

Anh lục lọi trong túi áo ngực tôi, lấy ống tiêm ra.

Thuần thục tiêm vào tay phải của mình.

...

Ống tiêm này không phải ma túy.

Mà là một loại thuốc an thần đặc chế riêng cho anh.

Cai nghiện không thể một lần là xong, phải từ từ giảm bớt chữa trị.

Đột nhiên tôi hiểu tại sao anh lại ghét tôi như vậy.

Bởi vì, trong mắt anh.

Tôi không phải là người anh yêu nhất.

Tôi là người khiến anh nghiện ma túy, sau đó mỗi ngày cầm ít ma túy điều khiển anh nghe lời.

Tôi chỉ là kẻ xấu...

4.

Tôi đã có một giấc mơ.

Mơ thấy vài năm trước lúc Lâm Tự vẫn còn là điệp viên ngầm.

Một đêm Giáng Sinh nọ, tôi đến gặp anh, chúng tôi đi xuyên qua đám đông nhưng chỉ có thể nhìn nhau qua tờ báo.

Anh đút tay vào túi áo, như người không xương dựa vào lan can.

Lâm Tự rất đẹp trai, anh cười khiến hai cô gái đứng bên cạnh không ngừng nhìn lén anh.

Anh huýt sáo với hai cô gái kia trước mặt tôi.

Tôi đá vào chân anh.

Anh thở dài, trầm giọng gọi tôi.

"Em yêu, anh chỉ diễn thôi mà."

Trên người anh đầy vẻ phong lưu nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo.

Âm thanh của những bài hát Giáng Sinh vang lên, anh ngẩng đầu nói.

"Ba năm lại ba năm, ba năm lại ba năm."

Đó là lời thoại trong bộ phim 《 vô gian đạo 》, bộ phim hành động yêu thích của chúng tôi.

Anh quay đầu, nhìn vào mắt tôi qua ảnh phản chiếu trên kính.

"Khi nào anh có thể cưới em?"

...

Tôi đặt tờ báo xuống, đi lướt qua anh.

"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, em đợi anh đến cưới em."

...

Nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng tôi không đợi được anh cưới tôi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh tôi không có ai.

Tất nhiên tôi biết anh ghét tôi, không muốn ngủ cùng giường với tôi.

Khi xuống lầu, tôi hoảng sợ vì không tìm thấy anh.

Tôi đã tìm khắp nơi trong nhà nhưng vẫn không thấy.

Tôi muốn gọi cho bạn nhưng tay tôi cầm điện thoại run lên.

Không có bóng dáng của anh ở bất cứ đâu.

Tôi ôm đầu, ngồi xổm xuống.

Gần đây tôi luôn đau đầu khi nghiêm túc suy nghĩ.

Cơn đau đầu khiến mắt tôi mờ dần, nhưng nỗi lo khi không tìm thấy anh mới là sự dày vò thực sự.

Tôi hoảng loạn nhắn tin, muốn nhờ các đồng nghiệp ở văn phòng cũ tìm giúp.

Tim tôi đập càng nhanh cho đến khi một đôi giày trắng xuất hiện trước mắt.

"Cô đang làm gì vậy?"

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.

Là Lâm Tự.

Chỉ là người đàn ông lạnh lùng trước mắt không giống với chàng trai trong trí nhớ của tôi.

Tôi đứng dậy muốn ôm anh.

Không biết tại sao tôi rất thích ôm anh.

Như có thể để lại hơi ấm của mình trên cơ thể anh khi anh không bao giờ ôm lại tôi.

"Em tưởng anh đi rồi, Lâm Tự."

Anh lùi một bước, nhẹ nhàng đẩy tôi ra.

"Tôi vừa đi tưới hoa."

"..."

Tôi mỉm cười, vén vài sợi tóc ra sau tai.

"Tối nay muốn ăn gì? Em làm cho anh..."

"Đừng giả vờ, cô thậm chí còn không cho tôi ra ngoài."

Anh ngắt lời tôi nói, cầm cuốn sách trên bàn ăn rồi đi lên lầu.

Không cho Lâm Tự ra ngoài vì sợ anh sẽ bị tàn dư của tổ chức buôn bán ma túy trả thù.

Nhưng như vậy, anh giống như chú chim bồ câu bị nhốt trong lồng.