Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 101



Giang Lệ đã đặt vé máy bay vào giữa tháng tư trước thời hạn.

Vốn dĩ bà xin nghỉ phép để trở về Trung Quốc là vì sợ Nghiêm Tùng sẽ mặt dày đến làm phiền Giang Hoài... Thật ra, Nghiêm Tùng cũng đã đến. Theo quy định của cơ quan an ninh công cộng, Nghiêm Tùng sẽ bị giam giữ trong mười ngày sau khi xuất viện, nhờ có cha vợ nên Nghiêm Tùng không bị giam giữ mà được yêu cầu không ra khỏi nhà.

Nếu như Nghiêm Tùng không đến nhà gây rối, Giang Lệ sẽ không biết rằng Nghiêm Tùng đã bị đuổi việc, không còn lại đồng nào.

Đến tận bây giờ, bà vẫn không hiểu bằng cách nào mà cha vợ của Nghiêm Tùng lại bất ngờ nhìn thấy bộ mặt phản diện của ông ta và hạ quyết tâm đuổi căn bệnh ung thư Nghiêm Tùng ra khỏi nhà.

Nhưng những điều đó không liên quan gì đến bà.

Cũng không liên quan gì đến Giang Hoài.

Nghiêm Tùng chẳng qua chỉ là một con giòi thối rữa, bà và Giang Hoài sẽ có một cuộc sống mới.

Nói cách khác, một cuộc sống mới đã bắt đầu từ nhiều năm trước.

Con trai bà hiểu rõ điều này hơn cả bà.

Nhưng hiện tại, bà và Giang Hoài vẫn chưa đạt được thỏa thuận về việc bà có nên từ chức và trở về Trung Quốc để chuyên tâm chăm sóc cho Giang Hoài thi vào đại học hay không. Bà cảm thấy rất cần thiết nhưng Giang Hoài lại cho rằng không cần.

Hỏi A Tài, cô bé chỉ là một cọng cỏ nhỏ ven tường, ai nói cũng có lý.

Mãi cho đến cuối tháng ba, vào kỳ thi hàng tháng của lớp 11, điểm của Giang Hoài xuống thấp... Giang Lệ sử dụng quyền phủ quyết của cha mẹ, bác bỏ thẳng thừng ý kiến không cần thiết của Giang Hoài.

Vào tháng ba, chim oanh hót líu lo, cây cỏ mọc xanh mơn mởn, mộ tổ tiên bốc khói, Giang Hoài đã đạt kết quả rất tốt, cậu đã đạt thứ hạng và tổng điểm tốt nhất kể từ khi vào trung học.

Tổng điểm là 544 và xếp loại là 634.

Hơn nữa, điểm của Giang Hoài không phải vì đề thi tháng đơn giản, ngược lại, những ngày trước khi kết thúc kỳ thi tháng, mạng Internet trong khuôn viên trường tràn ngập tiếng than và kêu gào vì đói rét.

Nhưng Giang Hoài biết rằng đây không phải là trình độ thực sự của cậu.

Trình độ thực sự của cậu vẫn thấp hơn mức này từ 30 đến 40 điểm... Nhưng không ngờ đề thi nằm toàn bộ trong những gì mà cậu biết. Chỉ nói về môn tiếng Trung, Giang Hoài thường không ôn tập, trước hôm thi hai ngày thì ôn không kịp nên cậu chỉ học tủ hai bài thơ của Trung Quốc. Hôm sau cậu đến phòng thi, điền vào chỗ trống ba câu hỏi, trúng tủ toàn bộ.

Sau khi Giang Hoài nói cho Vệ Hoà Bình nghe, Vệ Hoà Bình tức giận giậm chân tại chỗ, hận đã không ôn tập chung với Giang Hoài.

Giang Hoài nói thật với chủ tịch Giang điểm số của cậu trong bài kiểm tra hoàn toàn là một thành tích phi thường, nhưng chủ tịch Giang tin rằng điều này là do con trai bà quá khiêm tốn và nhận thấy rằng con trai bà có tiềm năng rất lớn, chuyện thi vào trường đại học T không phải không có khả năng.

Chủ tịch Giang đã mua một cuốn sách tham khảo điểm xét tuyển năm ngoái của nhiều trường cao đẳng và đại học trong nước từ các phụ huynh khác, sau khi đọc qua một lượt, nhẹ nhàng nói: “Chờ con học đến năm cuối cấp, mẹ sẽ từ chức để về chăm sóc cho con thi vào đại học… Đến lúc đó con lấy được tấm bằng quản trị kinh doanh của trường đại học T, chẳng phải sẽ đáng giá hơn công việc hiện giờ của mẹ sao?”

Trường đại học T chuyên ngành quản trị kinh doanh, không đề cập đến điểm số, cũng đã nằm trong mười trường có thứ hạng cao của thành phố trực thuộc trung ương.

Giang Hoài: “…”

Hình như mẹ của cậu đã quên cậu chỉ thi được 540 điểm chứ không phải là 740 điểm.

Giang Hoài còn muốn cứu chính mình: “Mẹ, con chỉ có hơn 500 điểm, vẫn còn kém xa…”

Giang Lệ liếc cậu: “Không phải còn hơn một năm nữa mới đến kỳ thi tuyển sinh đại học à? Năm ngoái con chỉ đạt hơn 300 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, năm nay là 500, sang năm sẽ là 700. Hơn nữa, sao con biết mình không thể phát huy hơn người thường vào cuộc thi đại học sang năm hả?”

Giang Hoài: “…”

Kỳ thi năm ngoái là 300, kỳ thi năm nay là 500, và kỳ thi năm sau là 700... Có thể tính điểm như thế này được không?

Cuộc đấu tranh và tự cứu của Giang Hoài đã kết thúc trong thất bại, chủ tịch Giang vẫn quyết định đợi bà quay về công ty, xử lý xong việc bàn giao thì sẽ trở về Trung Quốc trước tháng tám vào kỳ nghỉ hè này.

Máy bay của chủ tịch Giang bay vào thứ bảy.

Giang Hoài kéo A Tài đi tiễn mẹ, ngoài hai người họ, Bạc Tiệm cũng đến đây một cách khó hiểu.

Bạc Tiệm không biết khi nào và bằng cách nào, đã kết bạn wechat với mẹ của Giang Hoài.

Cho nên Giang Hoài nhìn thấy mẹ đánh giá Bạc Tiệm, ngay từ đầu đã nghe nói cậu là Alpha nên ngại nói chuyện, trong lòng có khúc mắc, sau đó thỉnh thoảng nhắc tới cậu: “Bạc Tiệm là một đứa trẻ ngoan, điềm đạm và lễ phép. Giang Hoài, con nên nhường nhịn người ta nhiều hơn.”

Gần đây, Giang Hoài tan học sớm, bị lão Lâm bắt bí khi chưa làm xong bài tập... Vừa nói mình không thể thi đậu vào trường đại học T, Giang Lệ cũng không từ chức về nước, người mẹ ruột này chỉ tiếc sắt không rèn được thép.

“Tại sao con không học hỏi được gì từ Bạc Tiệm thế nhỉ? Đến lúc đó, Bạc Tiệm thi đậu đại học, hơn 700 điểm, vào đại học T, không biết con đang ở xó xỉnh nào nữa kìa, con còn không biết xấu hổ với người ta à?”

Giang Hoài: “…”

Cậu muốn nện cho con chó Bạc Tiệm kia một búa.

Mối quan hệ mẹ con đổ vỡ chỉ vì Bạc Tiệm.

Bạc Tiệm còn hỏi han mẹ rất nhiều chuyện vụn vặt mà hồi nhỏ cậu không nhớ, đến nỗi bây giờ khi Bạc Tiệm đến nhà “rẻ rúng”, sống lưng cậu đã ớn lạnh.

Ra sân bay, Giang Hoài bị sai đi mua nước uống, khi quay lại đã thấy Bạc Tiệm và mẹ đang trò chuyện vui vẻ.

Mẹ cậu đang say sưa nói, Bạc Tiệm đang chăm chú lắng nghe.

Không biết chủ tịch Giang nói gì mà vui mừng khôn xiết, lấy khăn giấy lau nước mắt vì cười, Bạc Tiệm dường như đang nghiêm túc lắng nghe và đang cười, không khí hoà hợp đến nỗi nhìn họ mới đúng là hai mẹ con.

Giang Hoài mất hứng, mang đồ uống quay lại.

“Còn tám nữa à?” Cậu nói: “Mẹ, sắp trễ máy bay rồi kìa!”

“Nói bậy, còn hơn một tiếng nữa, sao trễ được?” Giang Lệ cười nói: “Sao chỉ mua ba ly thôi vậy, của con đâu?”

Giang Hoài không thay đổi sắc mặt: “Con không thích uống nước ngọt!”

Giang Lệ cẩn thận nhìn Giang Hoài trên xuống dưới, chỉnh lại cổ áo cho cậu, đồng thời kéo dây áo cho cân xứng: “Dạo này thời tiết bắt đầu lạnh dần rồi, chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh...” Bà cười cười: “Ở trường đừng căng thẳng quá, mẹ nói đùa con thôi, cần kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi, chỉ cần cố gắng hết sức là được… Mẹ nhất định sẽ về trước tháng tám, con và Tinh Tinh ở nhà trong ba tháng này nhớ giữ gìn sức khoẻ.”

Giang Hoài cúi đầu: “Dạ.”

Sau khi Giang Lệ dặn dò Giang Hoài, bà lại dặn dò Tinh Tinh.

A Tài cầm trà sữa và hút, Giang Lệ nói một câu, cô bé lại gật đầu một câu.

Khi Giang Lệ bước vào kiểm tra an ninh, cậu và A Tài không đi theo.

Giang Lệ thu dọn xong quần áo, cười nói: “Vậy mẹ đi vào trước đây, các con về nhà đi.”

Từ ban nãy, Giang Hoài đã không lên tiếng.

Cậu im lặng.

Mãi đến khi Giang Lệ chuẩn bị rời đi, cậu đột nhiên thấp giọng gọi “Mẹ” rồi ôm chặt lấy Giang Lệ. Cậu đã cao hơn Giang Lệ hơn một cái đầu, cậu ôm lấy mẹ, nới lỏng vòng tay, giọng nói không lớn lắm: “Sớm tìm một đối tượng đi.”

Kể từ khi ly hôn với Nghiêm Tùng, Giang Lệ vẫn sống độc thân.

Cậu liếc nhìn A Tài: “Thật ra con và Tinh Tinh… đều mong mẹ sớm sẽ tái hôn.”

Giang Lệ sửng sốt một hồi, sau đó cười xoa đầu Giang Hoài: “Còn lo cho mẹ nữa à… mấy chuyện này phải xem duyên phận, không thể cưỡng cầu, con không cần lo đâu.”

Giang Hoài buồn bã dạ.

Giang Lệ rời đi.

A Tài buồn bã trông thấy.

Giang Hoài đứng một hồi, cầm mũ của A Tài lên sờ sờ, nheo mắt nhìn chủ tịch Bạc không mấy thân thiện: “Vừa rồi anh nói chuyện gì với mẹ em vậy? Vui quá ha! Nói nghe xem cho em vui cùng với.”

Bạc Tiệm còn giống con trai của Giang Lệ hơn là cậu.

Bạc Tiệm liếc Giang Hoài: “Chắc chứ?”

Giang Hoài: “Nói.”

Bạc Tiệm: “Mẹ em nói trước khi em được ba tuổi không thích mặc quần, mỗi ngày em thích chạy trên đường với cặp mông trần, khiến những cô gái nhỏ khác sợ đến phát khóc.”

Giang Hoài: “…”

Hết đợt thi này đến đợt thi khác.

Kỳ thi hàng tháng đã kết thúc, cuối tháng tư sẽ có kỳ thi giữa kỳ.

Giang Hoài hơi mừng, cũng hơi tiếc nuối khi chủ tịch Giang trở về công ty trước kỳ thi giữa kỳ.

Bởi vì nếu lần trước cuộc thi hàng tháng là sau đêm mưa căn nhà tranh càng dột nát, rách lại thêm rách, kém xa tiêu chuẩn trung bình.

Chắc vận may của con người có hạn, lần trước đã dùng hết rồi.

Một phần của nó liên quan đến khả năng ghi nhớ của Giang Hoài, về cơ bản, những gì cậu học lại không ra, lại ra những gì cậu không học. Đề thi ra đúng phần Giang Hoài mù tịt, chẳng liên quan gì đến những phần Giang Hoài ôn tập ở kỳ thi giữa kỳ cả.

Đề thi có yêu cầu không cao, chỉ cần thi đậu từng môn là được, nếu trượt sẽ phải thi lại vào năm sau cho đến khi trúng tuyển. Tỷ lệ đậu trung bình của mỗi môn trong kỳ thi lần hai năm ngoái là 99,9%, tức là cả khoa chỉ có hơn chục người không đậu mỗi môn.

Nhưng trùng hợp là Giang Hoài là kẻ bất tài, chính là một trong mười mấy người đó.

Năm đầu tiên trung học, không môn nào trong ba môn chính trị, lịch sử và địa lý của Giang Hoài đạt ba mươi điểm. Truyện Quan Trường

Hơn nữa chính trị và địa lý rất tệ.

Nhưng chính trị và địa lý của Giang Hoài khá tệ, không phải do ngày nào lên cấp ba cũng ngủ trong lớp nên mới tệ... Hai môn này cậu đã tệ lâu rồi, tệ từ khi còn ở trường trung học cơ sở rồi.

Ví dụ như chính trị, sách giáo khoa chính trị là một cuốn sách trong đó mỗi từ dùng là từ thông dụng trong đời sống hàng ngày, nhưng khi xếp thành câu thì nghe không giống như lời của người hay nói.

Giữa các chuyên gia biên soạn sách giáo khoa chính trị, Giang Hoài cảm thấy một người trong số họ hẳn không phải là người.

Vì vậy, giống như bị cô lập và không hiểu ngôn ngữ của nhau.

Nhưng Giang Hoài không giỏi môn địa lý, cho nên không thể đổ lỗi cho các chuyên gia biên soạn sách giáo khoa, bởi vì bản thân cậu cũng không có hứng thú với môn này. Năm đầu tiên trung học, Giang Hoài về cơ bản chưa bao giờ học một tiết địa lý nào trong trạng thái tỉnh táo.

Cuối năm lớp 10 có chọn các môn, Giang Hoài chọn khoa học tự nhiên không phải vì cậu giỏi khoa học, mà vì cậu có thể lấy ba mươi điểm môn vật lý, nhưng chỉ có thể lấy mười lăm điểm môn địa lý.

Bây giờ còn cách nửa năm rồi mà bảo cậu đi thi môn địa lý, nhưng vẫn đậu, quả là viển vông.

Trừ khi làm bừa hoặc nhờ ai đó giúp đỡ.

Tuy nhiên, khi kẻ mạnh gặp phải khó khăn gian khổ, thì điểm mấu chốt cơ bản của kẻ mạnh là phải tự giải quyết một mình.

Giang Hoài làm kẻ mạnh được bốn ngày, đến ngày thứ năm thì tạm thời từ bỏ điểm mấu chốt... Sách giáo khoa chính trị, lịch sử, địa lý quá thôi miên, ôn tập cả đêm mà cậu đã ngủ thiếp đi mấy lần, ai mà tỉnh táo cho được chứ?

Buổi học cuối cùng vào buổi chiều ngày thứ sáu, Bạc Tiệm vừa từ bên ngoài trở về, bàn trước đã ném tới một viên giấy nhỏ.

Cậu hơi nhướng mày nhìn Giang Hoài.

Vẫn chưa tan học, bàn trước giả vờ đang chăm chú nghe giảng.

Bạc Tiệm cố nén cười, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống.

Cậu từ từ mở ra và miết thẳng mảnh giấy nhỏ của Giang Hoài.

Vẫn là nét chữ cẩu thả của Giang Hoài:

“Tối nay rảnh không?”

Triệu Thiên Thanh không có ở đó, vì vậy Bạc Tiệm cũng không truyền tờ giấy nữa, vuốt ve mảnh giấy của Giang Hoài, hơi ấn về phía trước, trầm giọng nói: “Tìm anh có việc à?”

Hơi thở của Bạc Tiệm cào vào tai Giang Hoài, cậu ngả ra trước để tránh, dù sao trong lớp học của lão Lâm cũng phải nể mặt, không được thì thầm với nhau quá rõ ràng, nhưng nếu ngả tới trước quá thì cậu nói nhỏ, Bạc Tiệm sẽ không nghe được.

Giang Hoài chỉ có thể ngả người về phía sau, cố nén giọng: “Muốn gọi video với anh.”

Bạc Tiệm cũng bận, cậu không muốn chiếm thời gian của Bạc Tiệm.

Bình thường vẫn gọi video, cả hai đều làm việc riêng của mình, khi chuẩn bị ngủ, Bạc Tiệm gọi một tiếng là được.

“Sao hả?” Bạc Tiệm khẽ cười, thở ra càng ngày càng rõ: “Muốn gọi video với anh làm gì?”

Đây là lần đầu tiên Giang Hoài chủ động gọi video với cậu.

Giang Hoài khác với Bạc Tiệm, nếu không có chuyện gì thì sẽ không gọi video.

Bạc Tiệm nghĩ rằng... họ đã không làm những điều đó trên video.

Chỉ gọi điện nghe giọng thôi.

Giang Hoài rất hợp tác với Bạc Tiệm trong những vấn đề này, cũng rất cởi mở, ngoại trừ một số lời nói, cậu buộc Giang Hoài phải nói ra, những chuyện khác họ đều rất hòa hợp với nhau.

Giang Hoài nói nhỏ: “Em muốn anh giám sát việc học của em.”

Bạc Tiệm hơi giật mình: “...?”

Giang Hoài quay đầu lại: “Tuần sau thi rồi, địa lý và chính trị quá tệ, sợ sẽ không qua được... Lúc nào ôn tập em cũng ngủ gật, em và anh gọi video, anh cứ làm việc của anh, nhưng khi nào thấy em ngủ thì gọi em một tiếng được không?”

Bạc Tiệm: “…”

Giang Hoài đợi chủ tịch Bạc trả lời, cậu tự nghĩ rằng mình đã chủ động nhờ Bạc Tiệm giúp đỡ lần này, chắc chắn Bạc Tiệm sẽ đưa ra một số điều kiện trợ giúp để làm nhục quyền mất lãnh thổ của cậu.

Chủ tịch Bạc không bao giờ chịu thiệt.

Nhưng đợi một lúc lâu, Bạc Tiệm mới chậm rãi nói: “Có rất nhiều kiến thức về chính trị, lịch sử và địa lý rất phức tạp, phải học thuộc cũng rất nhiều. Cuối tuần này anh rảnh, sau giờ học, anh sẽ đến nhà em giúp em hệ thống lại. Em thấy có được không?”

Giang Hoài sững sờ, cậu quay đầu lại, cau mày: “Anh đến nhà em không làm chậm trễ những việc khác của anh chứ?”

Bạc Tiệm: “Không đâu. Cuối tuần có cuộc thi toàn quốc, vốn dĩ hôm nay anh cũng định về nhà để ôn tập chính trị và lịch sử, vừa lúc đi chung với em.”

Giang Hoài cảm thấy được quá trùng hợp nên không tin: “Trùng hợp như vậy à?”

Tất nhiên không phải trùng hợp.

Mới nảy ra suy nghĩ, sắp xếp việc của hôm thứ ba lên hôm nay.

Nhưng không đợi Bạc Tiệm lên tiếng, lão Lâm trên bục giảng đã hét lên: “Giang Hoài, hãy lặp lại đề mục mà tôi đã giảng cho các em nghe nào.”

Giang Hoài: “…”

Chủ tịch Bạc lại cho tài xế leo cây, cùng Giang Hoài trở về nhà.

Mua bữa tối ở ngoài.

A Tài chỉ mất hai phút để gọi một món ăn mang đến tận cửa, nhưng chủ tịch Bạc chọn đi chọn lại, lần lữa mãi, cái này không ngon, cái kia không ngon. Cuối cùng kéo Giang Hoài lại, thì thầm rằng cậu không muốn ăn cơm ngoài, ăn ngoài sẽ đau bụng…

Giang Hoài ngoài cười nhưng trong không cười: “Ăn ngoài bị đau bụng, lỡ nói nhiều lời sẽ bị đánh cho tơi tả, hiểu chưa?”

Chủ tịch Bạc: “…”

Thật ra, khi Bạc Tiệm nói điều này, không hề nhìn thấy có ý làm nũng trong đó, vẫn luôn lạnh lùng như ngày thường, ánh mắt hời hợt, luôn giả vờ là một học sinh ngoan, nói năng thì thờ ơ.

Nhưng chính vì điều này mà Giang Hoài không thể chịu đựng được.

Những lời nói nhõng nhẽo thoát ra khỏi miệng của Bạc Tiệm mới càng gợi tình hơn.

“Có những món ăn đáp ứng yêu cầu của anh, không ớt, không hạt tiêu, không rau mùi, không hành, không tỏi, cũng không phải lo lắng về vấn đề vệ sinh, mối của nhà hàng đấy.” Giang Hoài lướt qua giao diện điện thoại: “Có muốn đặt hàng không?”

Giang Hoài lạnh lùng nhìn chủ tịch Bạc: “Nếu không gọi thì lát anh tự vô bếp nấu đi, không thì đêm nay sẽ ăn không khí.”

Tiên nữ buộc phải cúi đầu trước cuộc đời.

Bây giờ là tháng Năm, ngày mốt là đầu mùa hè.

Cỏ cây đã đâm chồi nảy lộc mới, cành xanh um tùm, chỉ lạnh về đêm. Nhiều bạn trẻ không ngại lạnh đã thay áo thun ngắn tay. Giang Hoài ăn xong thì quay về phòng, mở cửa sổ.

Tiếng xe xa xăm mơ hồ, nghe khàn khàn như tiếng côn trùng ríu rít giữa mùa hè.

Lúc này, Giang Hoài tự giác già mồm, đến mùa hè rồi nha.

Mùa hè năm sau, cậu sẽ tốt nghiệp cấp ba.

Bạc Tiệm ngồi vào bàn học, chậm rãi lật giở cuốn sách địa lý của mình. Lần trước khi Nghiêm Tùng vào nhà đập vỡ bàn học, Giang Lệ đã thay một chiếc đèn bàn mới, nói là rất tốt cho mắt.

Những ngón tay mảnh khảnh lật những trang giấy mỏng manh được lót bằng hơi ấm.

Cậu hơi nhướng mắt nhìn Giang Hoài đang dựa vào cửa sổ như hóng gió: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Gió hơi lạnh, Giang Hoài đóng cửa sổ lại.

“Không nghĩ gì hết.” Cậu đi tới: “Anh định bắt đầu từ môn nào?”

“Môn nào cũng được.” Bạc Tiệm gấp sách lại và liếc nhìn đống sách địa lý mới tinh chất đống trên bàn Giang Hoài… Cậu vừa lật cuốn sách này ra, thậm chí còn chưa viết tên, ngoại trừ không còn mùi mực in ấn ra thì nó hoàn toàn là một cuốn sách mới.

Cậu nói: “Giáo viên đã phát đề cương tóm tắt kiến thức cần thiết cho kỳ thi rồi, chỉ cần em học thuộc được đề cương chính trị và đề cương lịch sử do nhà trường ban hành, chắc chắn sẽ thi đạt, anh sẽ không thi rớt với em đâu… Em học lần lượt môn địa lý với anh được không?”

Giang Hoài vuốt vuốt mũi của mình, muốn cùng Bạc Tiệm ôn lại lịch sử, cậu cần phải tìm lại mặt mũi cho mình.

“Được.” Cậu kéo một cái ghế, ngồi vào bên cạnh Bạc Tiệm: “Anh muốn lần lượt như thế nào đây?”

Bạc Tiệm lấy ra một tập giấy trong chồng sách địa lý của Giang Hoài, đó là đề cương tóm tắt kiến thức cần thiết cho kỳ thi địa lý do nhà trường tổng hợp. Cậu gõ nhẹ đầu ngón tay vào đường viền, như thể đang nghĩ gì đó.

Bạc Tiệm nói: “Chu kỳ tự quay của hành tinh, kết cấu của trái đất, hoàn lưu khí quyển, khí hậu và hoạt động của con người. Học về địa lý chính là học về trái đất, anh và em cùng vẽ bản đồ thế giới trước đã, hầu hết những điểm kiến thức này đều có thể được đánh dấu trực tiếp trên bản đồ và rất dễ nhớ.”

Giang Hoài nhíu mày: “Nhưng vẽ bản đồ thế giới có khó lắm không?”

“Cũng không khó lắm.” Bạc Tiệm cụp mắt xuống, khóe môi khẽ cong lên: “Anh đã học vẽ rồi, trước đây đã từng vẽ bản đồ thế giới, mục đích là để ghi nhớ các điểm kiến thức, không cần phải vẽ quá tỉ mỉ đâu.”

Giang Hoài ngẫm lại, cảm thấy ý kiến này không tệ lắm, đứng dậy nói: “Em đi lấy cho anh tờ giấy lớn hơn… A8 được chưa?”

Bạc Tiệm nắm cổ tay Giang Hoài: “Không cần giấy.”

Giang Hoài: “Hả?”

Bạc Tiệm nhếch khóe miệng lên, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang nói chuyện gì quan trọng lắm vậy: “Vẽ ra giấy, ngày mai em sẽ quên ngay, tại sao không vẽ lên người em, như vậy vĩ độ nào có khí hậu gì, hoàn lưu khí áp là gì, em sẽ nhớ rất rõ.”

Giang Hoài: “???”

Còn ôn tập gì nữa trời? Đây mà là ôn tập à?

Giang Hoài hỏi: “Vậy tại sao anh không tự mình vẽ lên người anh?”

Bạc Tiệm nói: “Tranh trên người anh thì cần em tới vẽ giùm, em vẽ quá xấu.”

Giang Hoài: “…”

Bạc Tiệm cầm cây bút hiếm khi dùng để luyện chữ của Giang Hoài, khẽ thở dài: “Giang Hoài, ngay cả bạn trai của em mà em cũng không tin tưởng sao?”

Giang Hoài cảm thấy Bạc Tiệm này thật mập mờ.

...

Bạc Tiệm vén góc áo phông ngắn tay của Giang Hoài gần đến xương quai xanh, nắp bút lạnh lẽo dường như vô ý cọ vào ngực Giang Hoài: “Nếu em không cởi áo ra, sẽ quẹt trúng bản đồ đấy.”

Giang Hoài vén áo lên, mặt không chút biểu cảm: “Muốn vẽ thì vẽ đi, nếu không em đi làm bài tập đây.”

“Vẽ.” Bạc Tiệm khẽ nói: “Đừng sốt ruột, từ từ sẽ vẽ thôi.”

Giang Hoài chống cùi chỏ xuống giường, nghĩ thầm mình chính là đồ ngốc.

Bạc Tiệm nhẹ nhàng kéo nắp bút ra, cầm bút ở tư thế rất chuẩn mực: “Anh vẽ nha?”

“Vẽ đi.” Để chuyển hướng sự chú ý, cậu quay đầu nhìn quyển sách địa lý bên cạnh, lật xem quyển sách địa lý.

Ngay khi đầu bút chạm vào làn da của Giang Hoài, cậu đã không kìm được, khẽ hít một hơi… ngứa.

Bạc Tiệm liếc cậu: “Đau à?”

Giang Hoài cắn răng: “Không, nhanh lên đi.”

“Đừng có gấp.” Bạc Tiệm trông rất nghiêm túc: “Vẽ tranh cần phải có thời gian, em đừng động đậy lung tung… đưa đề cương cho anh, anh vừa vẽ vừa hỏi.”

Giang Hoài: “…”

Đây có còn là con người không?

Trong khi cậu vừa vẽ một bản đồ thế giới trên người của mình, vừa hỏi những câu hỏi về địa lý?

“Em chưa ôn tập.” Giang Hoài nói: “Đừng hỏi, có hỏi em cũng không biết đâu.”

Bạc Tiệm nói: “Không phải ý này.” Không biết tại sao, Giang Hoài lại mơ hồ có ảo giác rằng Bạc Tiệm đã gài bẫy để chờ cậu nhảy vào, nếu không nhảy xuống sẽ đẩy cậu xuống. “Ý của anh là anh sẽ vẽ trước, cùng nhau ôn tập đề cương với em một lần, chờ anh vẽ xong rồi, anh sẽ ôn lại bản đồ với em.”

Trong đầu Giang Hoài tràn ngập cảm giác ngòi bút mát lạnh trong tay Bạc Tiệm, đến giờ vẫn không có nghe lầm... cái gì mà kiểm tra cậu về bản đồ, trọng điểm của cậu vẫn còn đặt ở nơi khác: “Cùng nhau ôn tập mà anh kiểm tra em, em không kiểm tra anh à?”

Bạc Tiệm đè thấp giọng cười, giương mắt nhìn Giang Hoài: “Đương nhiên em cũng có thể kiểm tra anh... Kiểm tra bất cứ thứ gì.”

Giang Hoài đã tự mình kiểm chứng vô số lần về việc cùng Bạc Tiệm ôn tập, đây chắc chắn là một ý tưởng ngu ngốc.

Ở cùng Bạc Tiệm, cậu không bao giờ tập trung vào việc ôn tập.

“Cấu trúc bên trong trái đất được chia thành vỏ, lớp phủ và lõi, và sự phân chia dựa trên sóng địa chấn...” Bạc Tiệm đọc đề cương cho Giang Hoài nghe, cậu nghe bằng tai trái rồi lọt qua tai phải. “Toàn cầu có bảy vùng khí áp gần mặt đất, bây giờ anh đã vẽ đường xích đạo, từ đường xích đạo đến năm độ vĩ Bắc Nam là vành đai áp thấp xích đạo, từ đây đến đây, bởi vì hiệu ứng nhiệt, luồng không khí hội tụ và tăng lên...”

Cái gì mà nhiệt độ tăng chứ, Giang Hoài thầm nghĩ, giờ cậu rất nóng, cũng sắp tăng lên rồi.

Cậu khó chịu gập đầu gối xuống.

Bạc Tiệm như không thấy hình ảnh này, sau khi vẽ đường xích đạo, cậu đánh dấu vĩ độ từ bắc xuống nam, rồi lại đánh dấu cực nam, Giang Hoài không khỏi đẩy tay cầm bút của mình sang một bên, nhưng không nói một lời.

Sắc mặt của Bạc Tiệm vẫn không thay đổi, sau khi đánh dấu vĩ độ và kinh độ, cậu bắt đầu chia nhỏ các lục địa và đại dương.

Đúng thật là cậu đã học vẽ, Giang Hoài cũng biết cậu vẽ rất giỏi, nhưng nó không thu hút sự chú ý của cậu.

Cuối cùng Bạc Tiệm chia nhỏ bản đồ quốc gia.

Trong đầu Giang Hoài có một mớ hỗn độn, không biết Bạc Tiệm đã đọc đề cương từ bao giờ và đọc loại hình nông nghiệp... Đây là trang cuối cùng của đề cương.

Cậu kẹp chặt vạt áo thun của mình, bất tri bất giác Bạc Tiệm đã vẽ xong bản đồ thế giới.

“Lạch cạch.” Bạc Tiệm nhẹ nhàng đóng nắp bút lại: “Vẽ xong rồi, nhớ kỹ chưa?”

Nhớ cái rắm, cậu nghĩ.

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng dường như Giang Hoài ngửi thấy một chút hương vị lạnh lẽo như cỏ tuyết tươi, khiến cho não của cậu nóng lên.

Mãi một lúc sau cậu mới kéo vạt áo xuống, che đi một nửa bản đồ thế giới. Giang Hoài nửa đứng dậy, ôm cổ Bạc Tiệm, hôn cậu: “Vẽ xong rồi, cho em làm một lần đi.”

Bạc Tiệm cúi đầu, thong thả vứt bút sang một bên.

Cậu ôm lấy eo Giang Hoài, nắm tay Giang Hoài, hôn lên vành tai cậu: “Quay người lại, quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại.”

Giang Hoài không biết quay người lại để làm gì.

Cậu quay lưng lại với Bạc Tiệm, không chậm trễ, nhưng không dễ để Bạc Tiệm làm.

Cậu quay lại: “Như vậy à?”

Bạc Tiệm cởi áo thun của Giang Hoài ra, hơi lạnh khiến cậu rùng mình.

Đôi mắt cậu thâm quầng, Bạc Tiệm lại lấy tay che mắt Giang Hoài lại.

Giang Hoài không nghĩ ra Bạc Tiệm sẽ làm gì, nhưng cậu không nói gì, chỉ co chân lại, ngồi trước mặt Bạc Tiệm và đợi Bạc Tiệm tiếp tục.

Bạc Tiệm đặt tay còn lại lên eo cậu và nhẹ nhàng xoa nắn.

Nhưng cậu đột ngột dừng lại, và chỉ đầu ngón tay vào một nơi... Bạc Tiệm hỏi: “Thời tiết ở đây như thế nào?”

Giang Hoài sững sờ: “?”

Bạc Tiệm dừng lại một lúc rồi khẽ cười: “Khó quá phải không? Em nghĩ kĩ hơn đi, anh sẽ đưa ra bốn phương án... A. Khí hậu rừng mưa nhiệt đới, B. Khí hậu gió mùa cận nhiệt đới, C. Khí hậu ôn đới gió mùa, D. Khí hậu Địa Trung Hải. Trả lời đúng sẽ có thưởng.”

Giang Hoài: “?”