Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 12



Ai đã nghĩ ra trò lừa bịp này?

Giang Hoài im lặng nhìn Bạc Tiệm.

Cậu không thể hít lên chút nào. Cậu không biết ban nãy có chuyện gì, nhưng cậu đoán nếu cậu hít xà thì bụng dưới... hoặc là nơi nguy hiểm kia sẽ đập vào mặt Bạc Tiệm.

Tiếng còi vang lên từ lâu, Giang Hoài vẫn còn đang treo trên xà.

Bạc Tiệm không nói.

Nhưng Giang Hoài đột nhiên cảm thấy bàn tay Bạc Tiệm siết chặt eo, như quấn lấy eo mình. Lúc đó Bạc Tiệm mới ngước mắt lên: “Có muốn tôi bế cậu lên không?”

Eo khá thon. Bạc Tiệm nghĩ.

Vẻ mặt mệt mỏi, ngón trỏ của cậu chạm vào một đoạn ngắn cứng, gần đốt sống đuôi của Giang Hoài.

Giang Hoài không nhận ra được động tác nhỏ như vậy. Cậu đang chống lại ý muốn đẩy người ta xuống bằng đầu gối của mình.

Cậu lạnh giọng nói: "Không cần. Cậu lùi lại, nếu không tôi sẽ đụng phải cậu."

Giáo viên thể dục nhìn quanh một lượt rồi quay trở lại lớp 11/2. Không biết đám học sinh này nghĩ gì mà cả ngày, một đám người nhìn các bạn hít xà la ó... Chủ yếu là nói đến nhóm của lớp 11/2.

Một đám Beta và Alpha, có gì để mà hét? Nhóm này lớp 11/2 vẫn là hai Alpha..

Anh ta cập sổ điểm vỗ vai Bạc Tiệm: "Hai cậu đang làm gì vậy? Không nghe thấy tiếng còi à, lại còn đang thì thầm nói chuyện??"

Bạc Tiệm buông tay ra, chỉ nhẹ nhàng đỡ eo Giang Hoài: “Được.”

Giang Hoài cau mày thẳng lưng, cố gắng giữ khoảng cách, bắt đầu hít xà.

Bốn lớp bốn nhóm, mỗi nhóm đều khác nhau. Có nhóm phối hợp cũng được, vững vàng tiến lên, có nhóm bên trên hít xà đến tía tai mặt mày, bên dưới cũng thế, sức của nửa ngày dồn vào nửa phút.

Giáo viên thể dục không tính giờ nữa, qua là được.

Anh ta không ngờ, nhóm lớp 11/2 ban đầu trì hoãn rất lâu, nhưng sau khi bắt đầu, tiến độ lại rất nhanh. So với những bạn "treo" khác, cậu có chùm tóc nhỏ đó hoàn toàn khác.

Không biết là ai đang đổ mồ hôi, lòng bàn tay Bạc Tiệm từ từ trở nên nóng ấm.

Thắt lưng dưới lòng bàn tay càng căng thẳng. Giang Hoài lên xuống, góc áo dưới thỉnh thoảng bị gió vén lên, Bạc Tiệm liếc qua... Cơ bụng cũng căng lên, như sắp cứng đờ.

Cho Giang Hoài một phút, cậu có thể hít xà được bốn mươi năm mươi cái.

Alpha 15 cái là qua, điểm tối đa là 32 cái..

Trước khi thầy thể dục thổi còi, Giang Hoài tự đếm được 32 cái rồi buông tay.

Nhưng cậu không ngờ rằng khi cậu buông tay rồi nhảy xuống, Bạc Tiệm đã vô thức đỡ lấy cậu.

Đột nhiên bị ôm chặt, Giang Hoài chân không chạm đất, không còn chút sức lực, mất thăng bằng... Cậu cũng vô thức ôm Bạc Tiệm, hai tay bá cổ Bạc Tiệm, ngực dán ngực với Bạc Tiệm, ôm lấy nhau.

Tay phải của Bạc Tiệm đặt ở lưng anh.

Thầy dạy thể dục vừa đi qua đội bên kia, chợt nghe thấy đủ loại câu như cảm thán kinh ngạc “Đm”, “Vl”, “Oa...”.

Giang Hoài sững sờ.

Bạc Tiệm cũng hơi sững sờ.

Giang Hoài bị Bạc Tiệm nhấc lên một nửa, đầu ngón chân còn chưa kịp chạm đất.

Bạc Tiệm đỡ gấp quá, lưng áo của Giang Hoài bị hất lên một chút, lòng bàn tay trực tiếp chạm vào người Giang Hoài. Cậu hơi cụp mắt xuống, chỉ có thể nhìn thấy vai, cổ và chùm tóc sau đầu của Giang Hoài.

Chỉ một lát, Giang Hoài đã vùng ra.

Cùng lúc đó, Bạc Tiệm cũng lịch sự buông tay.

Giang Hoài không biểu cảm, như không có chuyện gì xảy ra, chỉnh lại bộ đồng phục rối tung.

Thầy thể dục bước tới với vẻ mặt phức tạp: "Không phải, hít xà thôi mà, hai em làm sao có thể ôm..."

Giang Hoài nhướng mắt: "32 cái."

"..."

Thầy thể dục nhìn cậu một hồi, nói “Vậy à”, quay đầu lại hỏi Bạc Tiệm: “Bạn của em làm được 32 cái?”

“Đúng vậy.” Bạc Tiệm đáp.

Giáo viên thể dục dùng bút bi chỉ vào hai người: "Được rồi, hai em đổi đi. Các lớp khác còn chưa xong. Đi tìm ban thể thao tính thờ, hai em bắt đầu đi."

Giang Hoài liếc sang: “Chủ tịch, mời.”

Lần này đổi chỗ.

Bạc Tiệm nhảy lên xà.

Giang Hoài híp mắt, nhếch lên khóe miệng: “Chủ tịch, đổi chỗ, đến phiên tôi.”

Bạc Tiệm cụp mi: “Tôi có thể tự mình làm.”

“Ồ,” Giang Hoài gật đầu, “Vậy tôi nhẹ chút.”

Bạc Tiệm: “...”

Cảm giác bị người khác ôm hít xà, cả đời này Giang Hoài không muốn trải nghiệm lần thứ hai. Vốn dĩ bị ôm đã không thích rồi còn vừa hít xà vừa thẳng về sau không lại va vào mặt người khác.

Giang Hoài muốn chủ tịch Bạc cũng phải trải qua cảm giác này.

“Tôi cũng ôm eo của cậu.” Giang Hoài đi tới trước, đặt tay lên eo Bạc Tiệm, thờ ơ nói: “Nếu cậu không qua thì không được, nhớ nói tôi một tiếng, tôi sẽ giúp cậu qua.”

Giang Hoài không thèm ngẩng lên, cứ cúi đầu xuống nói. Chóp mũi dường như cách Bạc Tiệm rất gần... Vị trí này cũng thật trùng hợp.

Nhìn từ trên cao, giống như Giang Hoài dùng miệng làm cho cậu vậy.

Cậu nhìn xuống, không nói gì.

Giang Hoài đột nhiên phát hiện Bạc Tiệm muốn nhảy xuống.

Rút kinh nghiệm lần trước, Bạc Tiệm trước tiên buông một tay, ra hiệu Giang Hoài buông hắn ra.

Thầy dạy thể dục đang tính điểm bên cạnh, còn chưa đi, nhìn lên thì thấy nhóm của lớp 11/2 đã trôi qua hai phút, cả hai vẫn còn ngồi dưới xà, không biết làm gì.

Anh ta lập tức tức giận: "Này tôi nói, học sinh trong lớp 11/2 các cậu đều lắm chuyện vậy à? Còn có bao nhiêu học sinh đang chờ kia không thấy à? Nếu không muốn làm thì hai cậu cứ việc nói..."

Bạc Tiệm cười xoa xoa cổ tay nói: “Thầy ơi, cổ tay em bị trật rồi, mai em kiểm tra hít xà.”

Giang Hoài đột nhiên nhướng mi.

Thầy dạy thể dục sửng sốt một hồi: “...Trật cổ tay?”

Bạc Tiệm: “Vâng. Không nghiêm trọng lắm, nhưng hít xà thì khó chịu lắm, nên ngày mai em kiểm tra bù.”

Ngày mai lớp 11/14 đên 11/26 kiểm tra.

Bạc Tiệm lại nói: “Để học sinh ở phía sau kiểm tra trước.”

Thầy thể dục nhìn chằm chằm Bạc Tiệm một hồi, Bạc Tiệm cụp mắt không nói, cuối cùng thầy thể dục cũng không còn gì để nói, lẩm bẩm: "Lớp các cậu đúng nhiều chuyện." Anh ta quay đầu thổi còi về phía sau: "Nhóm tiếp theo lớp 11/2!"

Giang Hoài khịt mũi với Bạc Tiệm: "Nhiều ý tưởng nhỉ?"

Môi Bạc Tiệm khẽ cong lên.: “Không có.”

Giang Hoài nhàn nhạt liếc cậu, “Kiếm cớ bình thường”

Bạc Tiệm muốn hỏi: “Sao lại kiếm cớ bình thường?”, Nhưng cậu dừng lại nghĩ nghĩ, xoa xoa cổ tay nhẹ nhàng à nói: “Đau thật.”

“Diễn không giống.” Giang Hoài nhếch khóe miệng.

Hai người cùng nhau đi về cuối hàng lớp 11/2.

Trong lòng như thể có chiếc lông vũ. Bạc Tiệm hiển nhiên vẫn có phong thái của một học sinh ngoan, nhưng lại cất giọng vô cùng nhẹ nhàng, giống như thì thào, hỏi: “Vậy cậu nghĩ nên diễn như thế nào mới giống?”

Giang Hoài nhàn nhạt quay đầu lại, cậu đưa ra ý kiến: “Kêu mấy tiếng nghe thử?”

Bạc Tiệm cười nhẹ: “Nhiều người quá, sẽ bị chê cười mất.”

“Sợ cái gì.” Giang Hoài huýt sáo có chút châm chọc, “Nếu như khóc lóc kêu đau rồi tìm người giúp cậu thổi đau thì chắc chắn ai cũng tin cậu. Khéo thầy thể dục còn đưa cậu đến phòng y tế ấy chứ.”

Bạc Tiệm cười: “Vậy sao.”

Giang Hoài: “Không tin thì thử xem.”

Bạc Tiệm dừng lại, Giang Hoài cũng theo quán tính mà dừng lại, quay đầu nhìn sang.

Có tận mấy hàng xếp chờ kiểm tra, nên rất nhiều học sinh ở gần đó.

Bạc Tiệm vươn tay, giơ ra trước mặt Giang Hoài. Hai người nhìn nhau.

“Đau,” Lông mi Bạc Tiệm run lên, vươn tay, “Cậu thổi giúp tôi được không?”

Giang Hoài: “…”

Thế là không ít học sinh lén lút nhìn trộm hai vị này, chủ tịch giơ tay ra đòi Giang Hoài thổi... Có không ít ánh mắt đổ dồn về hai người.

Bạc Tiệm rũ mắt vẫn chưa rút tay lại, như có chút thất vọng: “Không phải cậu dạy tôi à... Cậu xem, đến cậu còn không tin.”

Giang Hoài: “…”

Một hồi lâu sau Giang Hoài mới nói: “Bạn ơi bạn chưa bị đau bao giờ à?”

Giang Hoài lại hỏi: “Cậu muốn đến phòng y tế thì tôi giúp cậu bẻ tay?”

Bạc Tiệm lập tức rút tay về, không chút thành khẩn: "Vậy tôi không thể để vì tôi mà cậu bị trường học ghi tội được."

Giang Hoài cười mà nói: "Vì cậu, tôi sẵn sàng bị đuổi học.”

“Không được. Nếu cậu bị đuổi học, tôi không có bàn trên," Bạc Tiệm bình tĩnh không chút cảm xúc nói: "Tôi sẽ buồn đấy."

Giang Hoài: "..."

Giang Hoài muốn nói rất nhiều điều “****”.

Nhưng cuối cùng, cậu chỉ rút gọn thành một chữ: “Cút.”

“Ồ.” Bạc Tiệm gật đầu, “Được.”

Giang Hoài trở lại cuối hàng, Bạc Tiệm về tòa lớp học.

Mỗi người một ngả, cả đời không gặp.

Giang Hoài vừa quay trở lại, Vệ Hòa Bình đã chạy tới, chặn Giang Hoài lại với vẻ mặt "Cmn kích thích quá đi mất": "Anh Hoài, tình huống gì vậy? Ban nãy là chủ tịch chủ động ôm anh hay anh chủ động ôm chủ tịch??”

Giang Hoài lạnh lùng liếc nhìn Vệ Hòa Bình vẻ mặt đen sì.

Nhưng mà Vệ Hòa Bình đã bị lời bàn tán vây quanh đầu: “Cảm giác ôm chủ tịch thế nào? Có ngửi thấy pheromone không? Chủ tịch có nói gì nữa không?”

“Không nói Bạc Tiệm, cậu muốn biết tôi nói gì rồi không?” Giang Hoài nói.

Vệ Hòa Bình bất ngờ cười: “Anh nói gì rồi?”

Giang Hoài bĩu môi: “Vệ Hòa Bình, cmn cậu nói thêm một câu Bạc Tiệm xem, tôi khâu miệng cậu lại.”

Vệ Hòa Bình: “!!”