Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 18



Tuần mới.

Bây giờ đã là bảy giờ rưỡi, chỗ ngồi trong lớp còn chưa được một nửa.

"Lại là thứ hai! Sao lại là thứ hai, còn thứ bảy, chủ nhật của tôi thì sao?" Vệ Hòa Bình than thở, nhìn lên thời khóa biểu thứ hai mà lớp phó học tập vừa viết trên bảng đen, “Đm, tiết đầu tiên học toán!”

Cậu ta lập tức quay lại nắm lấy mép bàn sau: "Lớp trưởng, cho tớ mượn bài tập toán của cậu chép đi! Xin đó!"

Từ Văn Dương giật mình, có chút bất lực: "Cậu chưa làm à... Thầy Lâm giao hai đề, cậu cần đề nào? "

Vệ Hòa Bình hậm hực nói, "Cả hai! Cho tớ mượn hết đi, người tốt cả đời an yên!"

"Được rồi... Đợi chút để tớ tìm.”

Còn nửa tiếng nữa là vào lớp lớp, Vệ Hòa Bình không thể ngồi yên, lo lắng nhìn xung quanh.

Giang Hoài bước vào cửa trước với chiếc cặp trên vai.

Thứ hai, mặc đồng phục, chùm tóc buộc sau đầu. Cậu đẹp trai, nhưng không hay cười, có vẻ lạnh lùng. Khi Vệ Hòa Bình gặp Giang Hoài lần đầu tiên hồi cấp hai, cảm thấy người này giống như một thanh sắt vậy, bên ngoài lạnh lùng, bên trong lại cứng rắn.

Đàn ông đích thực.

Lên cấp ba, cậu trở thành một thanh sắt được bao hủ trong chiếc chăn ngủ mỗi ngày.

Vệ Hòa Bình nhớ tới tin nhắn hôm qua Giang Hoài gửi cho cậu ta, vội vàng vẫy tay: “Anh Hoài!”

Giang Hoài dừng ở chỗ cậu ta.

Vệ Hòa Bình: “Anh làm bài tập toán thật?”

Giang Hoài gật gật đầu.

Vệ Hòa Bình bất ngờ phát hiện Giang Hoài đi lệch quy tắc của kẻ mạnh, ngưỡng mộ: "Sao anh nhớ là có bài tập toán thế? Anh rửa tay gác kiếm quay về làm người rồi à"

Giang Hoài liếc sang Vệ Hòa Bình thấy hai tờ đề chưa xong trên bàn: “Cút, làm bài tập toán của cậu đi.”

Cậu đi đến hàng hai từ cuối lên.

Bạn ở hàng cuối đã đến rồi, bạn này rời mắt khỏi sách, cong khóe miệng về phía Giang Hoài.

Giang Hoài làm ngơ, ngồi vào chỗ của mình.

Tiết toán đầu tiên do giáo viên chủ nhiệm Lâm Phi dạy.

Lâm Phi vừa vào cửa liền nói chuyện hôm thứ sáu tuần trước: "...Các em giỏi nhỉ, không làm bài tập, không mang sách giáo khoa, làm gì vậy hả? Chính trị không phải là học à? Mới vào lớp tự nhiên mấy hôm mà đã vậy rồi?”

Không cần phải đoán cũng biết rằng cô chính trị mách chuyện với Lâm Phi.

"Không làm bài tập đúng không? Cô chính trị của các em kiểm tra bài tập toán còn thầy kiểm tra bài tập toán,”", Lâm Phi chỉ vào hàng đầu tiên, "Vương Tinh, đi thu bài tập về nhà, chưa làm bài tập thì tự giác đứng dậy... nếu không thì cút ra ngoài."

Thầy chủ nhiệm nổi giận vào tiết toán đầu tuần, cả lớp im như tờ.

Vương Tinh bắt đầu thu bài tập về nhà, từ hàng đầu tiên.

Sắc mặt Lưu Sướng hơi khó coi... Cậu ta vừa từ nhà trở về, đâu có làm bài tập toán.

Vương Tĩnh hỏi: “Bài tập đâu?”

“Tuần trước tớ không đi, không biết bài tập toán là gì…” Lưu Sướng hạ giọng, xua tay lại, “Đừng kiểm tra tôi, cậu đi kiểm tra những người khác.”

Vương Tĩnh do dự: “Đứng lên trước đi, lát tự mình giải thích với thầy.”

Lưu Sướng trừng mắt: “Tớ nói tớ…”

Lâm Phi gầm lên: “Lưu Sướng đi ra ngoài đứng!"

Lưu Sướng: "..."

Hàng thứ hai, Vệ Hòa Bình ngoan ngoãn đứng lên không đợi Vương Tĩnh đi tới.

Cuối tuần đầu tiên của năm học, bốn năm bạn chưa làm bài tập đứng lên. Giết gà dọa khỉ, Lưu Sướng bị đuổi ra ngoài, những người khác tự giác đứng dậy.

Bài tập bảy môn, Giang Hoài chỉ làm toán

Khi đưa bài tập toán cho Vương Tĩnh, Giang Hoài cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Lâm Phi đang nhìn mình.

Lâm Phi nhận lấy hai xấp bài toán của Vương Tĩnh, cuộn lại đặt dưới cánh tay: “Chưa làm bài tập thì đi với tôi.”

Thầy Lâm đi ra ngoài, lớp học ồn ào hẳn lên.

Nhưng Giang Hoài không nói, không thì thầm... Bạn cùng bàn Triệu Thiên Thanh đi huấn luyện, bàn sau Bạc Tiệm, không ai có thể nói chuyện.

Như thường lệ, cậu trải một cuốn sách trên bàn, lấy tai nghe ra, chuẩn bị đi ngủ.

Nhưng “cạch” một cái, cây bút ở bàn sau đột nhiên rơi xuống đất, lăn lăn rồi dừng lại bên chân ghế của Giang Hoài.

Giang Hoài bỏ nút tai ra, nhìn xuống bút bên chân ghế.

Cậu xoay lưng, nhặt nó lên, không quay đầu lại, kẹp vào ngón tay chuyền ra sau.

Cây bút chậm rãi bị rút ra khỏi tay: “Cảm ơn.”

Giang Hoài không nói gì.

Nắp kim loại của mắc lại: “Bàn trên, cậu không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Cầm bút cũng mất sức.

Giang Hoài xoay người, đặt bút lên trên bàn Bạc Tiệm, nhướng mắt, “Nói cái gì?”

Bạc Tiệm cong môi: “Ví dụ như cám ơn tôi?”

Giang Hoài: “Tôi nhặt bút cho cậu, tôi cảm ơn cậu?"

“Không phải nhặt bút." Bạc Tiệm chậm rãi nói, "Tôi đốc thúc cậu làm xong bài tập toán, hôm nay cậu không bị Lâm... Thầy Lâm đuổi ra ngoài, không phải nên cám ơn tôi sao?"

Bạc Tiệm giống như theo thói quen gọi "Lâm Phi", nhưng lại đổi thành "thầy Lâm" đúng kiểu học sinh ngoan.

Giang Hoài cười hỏi: "Hai tờ đề có năm mươi tư câu hỏi, câu nào không phải tự mình tôi làm? Tôi cảm ơn cậu cái gì?"

Bạc Tiệm cụp mi: "Coi như là khích lệ bàn sau của cậu một chút."

Giang Hoài: "..."

Bạc Tiệm: "Cho không?"

Giang Hoài nghĩ người này có thể là bị bệnh tâm thần: "Tôi cảm ơn cậu?"

Nhìn dừng lại Bạc Tiệm, có lẽ sẽ nói "Không cần cám ơn", còn chưa kịp phát nói gì, ngoài cửa liền có một tiếng rống: “Giang Hoài, em quay đầu lại thầm thì cái gì?!”

Giang Hoài quay người lại, Lâm Phi đang đứng ở cửa, hai mắt rực lửa.

Giang Hoài: “...”

Lâm Phi chỉ vào cậu: “Đứng lên!”

Giang Hoài đứng lên.

Lâm Phi hỏi: “Vừa rồi nói cái gì?”

Giang Hoài không nói.

Lâm Phi tức giận: “Bạc Tiệm, Giang Hoài vừa mới nói gì với em?”

Giang Hoài không quay đầu lại, nghe thấy tiếng bàn ghế sau cọ xát với mặt đất. Cậu giơ tay lên, uể oải nói: “Thưa thầy, không nói gì, em chỉ nhặt bút cho cậu ta.”

“Nhặt bút thì nhặt, nhặt bút còn nói cái gì? Miệng không ngơi được à?” Lâm Phi nóng giận chỉ tay, “Đi ra ngoài ngẫm lại nửa tiết đi.”

Anh ta dừng một chút: “Bạc Tiệm cũng ra ngoài.”

Trong lớp có tiếng ồn ào nho nhỏ.

Tự mang huy chương miễn chết như chủ tịch Bạc lại bị đuổi ra khỏi lớp hai lần trong một tuần. Bị Giang Hoài mách tội một lần, bị Giang Hoài nhặt bút đuổi ra một lần nữa.

Hai người này, không đúng lắm.

Mấy bạn không làm bài tập vừa mới về mà hai ông thần đằng sau đã bị đuổi khỏi lớp rồi.

Mặt Giang Hoài như đưa đám, đi tới cửa sổ hành lang dựa vào đó.

Hai phút sau, cậu chợt hoàn hồn, nheo mắt nhìn Bạc Tiệm: “Chủ tịch Bạc, cậu không cố ý ném cây bút đó xuống cạnh ghế của tôi đâu đúng không?”

Ánh dương chiếu vào bên mặt chủ tịch Bạc, thời gian tĩnh lặng.

Cậu nói: "Đoán xem?"

Giang Hoài: "..."

Giang Hoài: "Bạc Tiệm, nếu không phải đang ở trường thì cậu xong rồi."

Bạc Tiệm nghiêng đầu, mấp máy môi: "Vậy sao? Không sao, tôi sẽ tha thứ cho cậu mà."

"...Đmm"

Bạc Tiệm rất đàng hoàng lắc đầu: “Không được.”

“...”

Đi học bao nhiêu năm, lần đầu tiên Giang Hoài có ý định tìm giáo viên chủ nhiệm xin chuyển chỗ. Giang Hoài hít thật sâu, quay đầu liền đi rồi. đi nhà vệ sinh rửa mặt, bây giờ cậu không muốn nhìn thấy cái mặt chó của Bạc Tiệm nữa.

Mười phút sau, Lâm Phi bình tĩnh lại, đi ra gọi hai người, người ở góc hành lang phía đông, người ở góc hành lang phía tây, không thèm nhìn nhau.

Giang Hoài trở lại lớp ngủ. Học xong tiết thứ hai mới tỉnh lại, giữa giờ có nghi thức thượng cờ.

Vệ Hòa Bình đã đợi sẵn ở bàn cậu.

Giang Hoài vốn đứng dậy rồi, lại nghe chủ tịch Bạc phát biểu, cậu lại ngồi trở lại: "Không đi."

Vệ Hòa Bình: "..."

Nghi thức kết thúc, Lâm Phi gặp Bạc Tiệm ở hành lang.

Thu rồi, hôm nay hơi se lạnh, Bạc Tiệm mặc chiếc áo khoác đồng phục mùa thu của trường. Nhưng không giống như những học sinh khác, tùy tiện mở kéo khóa, trời nóng thì xắn tay áo, trời lạnh lại mặc áo ngoài, mặc lâu không giặt ống tay bị mòn. Đồng phục của Bạc Tiệm gọn gàng, khóa kéo ngay ngắn, hàng khuy sạch sẽ, bên trong vẫn là đồng phục hè.

Bạc Tiệm là một học sinh không cần thầy cô lo lắng.

Hắn gật đầu với Lâm Phi, lễ phép nói: “Em chào thầy.”

Lâm Phi suy nghĩ một chút, vẫy Bạc Tiệm: “Em lại đây.”

Bạc Tiệm đi tới, Lâm Phi hỏi: “Bạc Tiệm, có phải... Quan hệ của em và Giang Hoài không tốt lắm không?"

Nhìn Bạc Tiệm hơi kinh ngạc: "Không có."

Lâm Phi nhíu mày nghi hoặc: "Thật sao?"

Lúc anh ta ra gọi hai người về lớp lại thấy mỗi người một góc xa, một người ở góc cửa trước lớp 11/1, một người ở cửa sau lớp 11/2, giống quan hệ tốt à?

Bạc Tiệm khẽ cong môi: “Thầy, em và Giang Hoài… rất vui vẻ.”

Giang Hoài tỉnh lại lần nữa đã học tiết thứ tư được một nửa rồi.

Tiết thứ tư là tiết địa lý. Giáo viên địa lý ở trên chỉ lướt qua những kiến thức chính trong sách, còn học sinh đang làm ở dưới thì nhắm mắt làm ngơ, trừ phi nói chuyện.

Đỡ tôi dậy chơi: Trưa có người mời ăn, đi không??

Giang Hoài vươn vai đánh vài chữ.

Kẻ mạnh thực sự: Ai mời?

Đỡ tôi dậy chơi: Em không biết nữa, mấy anh em trong nhóm “Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại” mời, không cần tiền, chỉ cần bình chọn cho Omega lớp 11/7 là được.

Kẻ mạnh thực sự: “Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại” là gì nữa?

Đỡ tôi dậy chơi: Anh chưa vào à?? Là nhóm Alpha của trường số 2 ấy!!

Kẻ mạnh thực sự: Chưa vào. Không đi. Không bình chọn.

Đỡ tôi dậy chơi:...

Đỡ tôi dậy chơi: Bữa trưa miễn phí, không muốn thật? Bình chọn một lần, ăn gì cũng được, buffet lẩu đó!

Kẻ mạnh thực sự: Buổi trưa có việc. Đừng tìm tôi.

Giang Hoài thoát WeChat, tháo nút tai và thay bằng tai nghe. Còn mười lăm phút nữa là tan học, nhưng muốn chờ tòa nhà đi hết phải ít nhất một tiếng.

Giang Hoài chọn mấy bài nhạc, để điện thoại trong ngăn bàn, lại đi ngủ.

Bạc Tiệm chán chường gục đầu, nhìn bàn trước cả buổi sáng, bắt đầu chợp mắt giấc thứ ba.

Trần Phùng Trạch gửi tin nhắn: “Trưa nay tớ đi ăn với bạn gái, chủ tịch có thể đưa tài liệu cho chủ nhiệm giúp được không?”

Bạc Tiệm nhìn hồi lâu rồi trả lời: “Không."

Trần Phùng Trạch: "Đừng, đừng, đừng. Chủ tịch giúp tớ đi, không phải là tớ lười biếng, Dương Sâm muốn đi ăn chực một bữa, bữa ăn đó là do Alpha của trường mời, cmn toàn là Alpha, tớ mà không đi với cô ấy thì về đầu xanh lè mất, cậu giúp tớ đi, chủ nhiệm cùng lắm giữ cậu nửa tiếng.”

Bạc Tiệm không trả lời.

Nhưng thay vì khuyên bạn gái đừng đi, Trần Phùng Trạch lại cho rằng tìm Bạc Tiệm có hy vọng hơn: "Anh ơi, xin anh đó, gửi cái này giúp em anh muốn em làm gì cứ nói.”

BJ: Trưa tớ không về nhà nữa à?

Tiểu Trần rất đẹp trai: Hay là... không về nữa?

Tiểu Trần rất đẹp trai: Tớ mang đồ ăn cho!

Bạc Tiệm không trả lời.

Tiểu Trần rất đẹp trai: Muốn ăn gì cứ nói, shipper Tiểu Trần chạy quanh thành phố cũng mua cho cậu!

Trần Phùng Trạch lo lắng chờ hồi lâu.

BJ: Không cần chạy quá xa, chỉ cần mua một con cá nướng gần đây. Không ớt, không tiêu, không mè, không gừng, không hành, không tỏi băm, cá không xương, không dầu sống, nhạt một chút.

BJ: Món chính thì, không ăn bún, bánh hấp, mì ống, nếu là mì thì thôi..

Tiểu Trần rất đẹp trai:?

BJ: Cậu có thể từ chối.

Lớp học kết thúc lúc 11 giờ 50 phút. Lúc Bạc Tiệm ra khỏi phòng chủ nhiệm đã hơn 12 giờ 30 phút.

Tòa dạy học im bặt, chỉ có tiếng chân cậu bước lên cầu thang. Đi qua hành lang, hầu như các lớp học đều trống, thỉnh thoảng có vài người đi ra khỏi tòa dạy học.

Bạc Tiệm đi xuống lầu 1, vào nhà vệ sinh nam.

Vừa bước vào cửa, có một bạn nam đang xả nước ở đó, Bạc Tiệm liếc mắt nhìn rồi đi thẳng vào vách ngăn.

Một lúc sau, "Bụp", bạn bên ngoài đi vệ sinh xong ra trước rồi.

Nhưng Bạc Tiệm xả nước không đi vội mà chỉnh lại đồng phục từ trên xuống dưới. Điện thoại trong túi bỗng rung.

Tiểu Trần rất đẹp trai: Chờ một chút, lát nữa tớ sẽ quay lại trường.

BJ: Ồ.

Tiểu Trần rất đẹp trai: Tớ đặt cho cậu cá nướng kiểu Nhật, không ớt, không tỏi, không gừng và nguyên vị. Cậu có hài lòng không?

BJ: Được hết, tớ không kén chọn.

Tiểu Trần rất đẹp trai:??

"Cạch-" cánh cửa lại mở ra.

Bạc Tiệm nghe thấy tiếng khóa cửa.

Tiểu Trần rất đẹp trai: Tớ có thể nói một câu “Cmn cậu không kén chọn con khỉ” không?

BJ: Được. Nhưng lần sau đừng phiền tớ nữa.

"Tạch-" tiếng bật lửa vang lên

Mùi thuốc lá chầm chậm lan ra. Người bên ngoài mở cửa sổ ra, lại kéo vách ngăn ra.

"Cạch" một tiếng giòn tan, người bên ngoài hình như đặt chai thủy tinh lên bệ cửa sổ lát gạch.

Mùi khói càng ngày càng nồng.

Bạc Tiệm kéo khóa vách ngăn xuống, trực tiếp mở cửa vách ngăn.

Cậu liếc nhìn về phía cửa sổ, thấy Giang Hoài đang dựa vào cửa sổ, miệng ngậm điếu thuốc, trên tay là một ống tiêm mảnh, chậm rãi tiêm một loại dịch vào trong tĩnh mạch.

Hai tay Giang Hoài vững vàng, hai mắt thâm đen, nhìn cậu chằm chằm.