Học Bá Alpha, Nằm Im Nào

Chương 43



Hứa Văn Dương dán keo vào mặt sau của phiếu điểm kiểm tra hàng tháng trên bục giảng, thầy Lâm yêu cầu cậu ta dán phiếu điểm lên bảng thông báo trước cửa lớp.

Từ tay phải rồi đến tay trái của Hứa Văn Dương, các bạn học ai ai cũng rướn lên phía trước để nhìn.

“Đừng có ép chết tao!”

“Để tao coi coi…”

“Có xếp hạng không?”

“Hạng nhất lớp chúng ta là ai vậy?”

Yên tĩnh trong hai ba giây: “Tôi có nên trực tiếp hỏi ai là người đứng thứ hai trong lớp không?”

Nhìn vào điểm thi, mọi người đều không thể tìm thấy tên họ đang ở đâu, nên thường quan tâm nhiều hơn đến các “thành phần đặc biệt” của lớp trước.

“Lớp trưởng, thành tích kiểm tra tháng của chủ tịch lại đứng nhất khối đúng không?”

Hứa Văn Dương bị ép chặt đến mức không thể cử động, cậu ta đẩy mọi người ra: “Các cậu để tôi dán lên rồi xem… Bạc Tiệm đương nhiên là đứng nhất rồi.”

“Đứng nhất khối á?”

“Chứ sao?” Hứa Văn Dương dán bảng điểm lên bảng thông báo.

“Chủ tịch được bao nhiêu điểm?”

Hứa Văn Dương không cần nói, bảng điểm đã được dán lên, mọi người đều đến xem.

Hứa Văn Dương: “734”

“Cái quái gì vậy?”

Đề thi tháng của trường cấp ba số 2 khó hơn đề thi của thành phố, mà đề thi tháng này lại đặc biệt khó, thầy Lâm cho đề toán có độ khó “có một vài câu nằm ngoài đề cương”. Tuy nhiên, với đề thi này, vẫn có những người có điểm thi vượt qua 300?

Độ khó của bài kiểm tra được người đứng thứ hai trực tiếp trả lời.

689, hạng 7 của khối.

“Có còn là con người không? Đạt điểm tuyệt đối môn toán?”

“Không phải Bạc Tiệm luôn đạt điểm này sao?”

“Lần này tôi đạt 600 điểm. Lúc trước, cậu ấy thi 730, tôi 555, cậu ấy vẫn là 730, mẹ nó vậy mà cậu ấy có thể luôn giống nhau được à?”

“Em trai à, giá cả tăng cao sẽ không ảnh hưởng đến người giàu, cậu hiểu không?”

Giang Hoài đang nằm trên bàn, kéo mũ trùm đầu. Mưa thu se lạnh, ngoài trời mưa rả rích, tiếng mưa rơi xuống đất vang lên trong lòng mỗi người. Đây là thời điểm hoàn hảo để ngủ.

Chủ nhật vừa tiêm thuốc xong, cơn buồn ngủ bây giờ đã quá quen thuộc.

Muốn ngủ là chuyện bình thường, nhưng chỉ nghe những gì đang diễn ra thì không bình thường.

Giọng của Vệ Hòa Bình đột nhiên vang lên trên đầu: “ Anh Hoài, anh đã có tiến bộ rồi.”

“...”

Giang Hoài không nhìn lên, chỉ đưa tay ra, làm một động tác biến đi.

Vệ Hòa Bình lại hạ giọng: “Lần này, anh đang đứng trong top 1500!”

“...”

Năm hai có không đến 1600 người, xếp hạng của Giang Hoài là 1534.”

Người xếp hạng cuối lớp đã tiến lên được hơn 30 hạng, đây quả thực là một tiến bộ đáng khen. Trong sự phân bố các lớp, nhìn chung có hai nơi có sự chênh lệch rất lớn, một là xếp hạng cuối khối, hai là hạng nhất và hạng hai của khối.

Giang Hoài vẫn không nhìn lên, cậu giơ ngón giữa lên với Vệ Hòa Bình, sau đó nói: “Tránh ra.”

Vệ Hòa Bình phát hiện giọng của Giang Hoài hơi khàn: “Hả? Anh bị cảm à?”

Cuối cùng thì Giang Hoài cũng lên tiếng: “Ừm.”

“Nhiệt độ gần đây giảm xuống, cho nên anh chú ý giữ ấm mình.” Vệ Hòa Bình nói.

Giang Hoài lại “Ừm.”

“Anh bị sốt có phải không?”

“Không”

Giang Hoài mệt đến mức không thể ngẩng đầu lên, Vệ Hòa Bình cũng không tiếp tục gây rối nữa: “Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, em đi đây.”

Vệ Hòa Bình vừa đi, Giang Hoài ngẩng đầu lên một chút, cậu lấy khăn giấy, lau những giọt nước mắt sinh lý đang chảy ra.

Cậu bị cảm vào thứ bảy. Nói đến đây, phải cảm ơn của chủ tịch, nhờ ơn chủ tịch, cậu phải ra ngoài bằng cửa sổ. Cửa sổ trong phòng của Bạc Tiệm đều quay mặt về hướng Nam, bên dưới là khu vườn mà gia đình Bạc Tiệm trồng hoa, cây cỏ.

Tầng hai không quá cao nên Giang Hoài đã nhảy thẳng xuống dưới.

Và trượt mông trên bãi cỏ ướt.

Vòi nước tự động vừa quay vừa tạt nước cho Giang Hòai.

Cậu nhìn lên, bên cửa sổ tầng hai, Bạc Tiệm nhìn xuống bình tĩnh nói: “Tôi quên nói với cậu, sân trơn, cẩn thận kẻo bị ngã.”

Giang Hoài: “...”

“Lên đây lại đi, cậu lại quên lấy cặp rồi.”

“...”

Không phải Kha Anh quay trở lại, mà là Bạc Hiền. Lúc này bảo mẫu đến gõ cửa.

Bạc Tiệm đứng trong phòng ngủ một hai phút. Giang Hoài đang ở trong phòng tắm của mình, phảng phất như có tiếng nước ướt át đâu đây. Bạc Tiệm mở cửa, đi ra ngoài.

Bạc Hiền chỉ ở nhà khoảng mười phút, ông không nói gì khi Bạc Tiệm đi ra ngoài và mang về một cậu bé bị rơi xuống lầu. Bạc Tiệm đi xuống cầu thang, ông liếc con trai mình: “ Bạn bè bên ngoài hay là bạn cùng lớp?”

“ Cả hai”. Bạc Tiệm nói.

Bố luôn khoan dung hơn mẹ rất nhiều… nhưng ông cũng rất nhạy bén trong những vấn đề then chốt. Từ khi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy con trai đưa ai đó về nhà, Bạc Hiền mỉm cười nói: “ Con thích cậu ấy à?”

Bạc Tiệm cau mày, không nói gì.

Bạc Hiền đứng dậy, Bạc Tiêm bây giờ đã cao hơn bố của mình.

Cũng tốt hơn ông khi còn trẻ.

“Vậy thì mau bắt về nhà đi.” Bạc Hiền nói: “Đừng làm bố xấu hổ… alpha không làm những việc như yêu đương lén lút.”1

Vào buổi trưa, học sinh đã tan học.

Giang Hoài vẫn đang nằm trên bàn. Các bạn học vội vàng chạy ra khỏi phòng học, bàn ghế đập rầm rầm, hành lang gần như phát ra tiếng gió.

Nhưng trong vòng chưa đầy mười phút đã yên tĩnh trở lại.

Lúc này Vệ Hòa Bình gửi đến một tin nhắn: “Có cần em mang cơm trưa cho anh không?”

Giang Hoài chậm rãi ngồi dậy, trả lời: “ Không cần.”

Lớp học gần như không còn ai, chỉ có một số bạn học chăm chỉ và siêng năng đặt câu hỏi với giáo viên hóa học ở cửa trước.

Giang Hoài lấy ra một túi giấy từ hộc bàn. Bên trong là một cái áo và một cái quần dài. Giang Hoài đứng dậy, mang túi giấy nhét vào bàn phía sau.

Nhưng ngay khi cậu đứng thẳng dậy liền có người bước vào từ cửa sau: “Cậu đang làm gì vậy?”

Giang Hoài quay đầu nhìn, là Bạc Tiệm.

“Trả lại quần áo cho cậu.” Giọng Giang Hoài hơi khàn, kéo vành mũ xuống lần nữa.

“Ừm.” Bạc Tiệm không đụng vào quần áo Giang Hoài mới đưa.

Thường thì cậu không nghĩ Bạc Tiệm cao hơn nhiều như vậy, nhưng mặc đồ của Bạc Tiệm rồi mới biết, vai của cậu không rộng bằng vai của Bạc Tiệm và quần của Bạc Tiệm thì dài hơn một chút.

Bạc Tiệm cười khúc khích: “Cậu không cần phải trả lại đồ cho tôi.”

Tôi muốn ôm cậu khi cậu đang mặc bộ quần áo của tôi.

Giang Hoài khịt mũi: “Tại sao tôi lại phải giữ quần áo của cậu chứ?” Cậu quay đầu đút tay vào túi quần: “Tôi đi trước.”

Giang Hoài hiếm khi ăn ở căn tin, đã ăn một bữa trong căn tin, ăn trong mười phút nhưng phải xếp hàng tận nửa giờ.

Ra khỏi căn tin, Giang Hoài quay trở lại tòa Học Lễ và vào phòng sinh hoạt ở tầng một. Bạc Tiệm đưa cho cậu một chiếc chìa khóa dự phòng để vào sinh hoạt.

Nhưng Giang Hoài không cần chìa khóa này, chủ tịch Bạc đã đến sớm hơn cậu.

Giang Hoài bước vào cửa mà không nói gì nhiều, ném lại chìa khóa dự phòng cho Bạc Tiệm, bật máy tính của Bạc Tiệm lên: “Mật khẩu là gì?” Nhưng vừa nói xong, Giang Hoài đã cau mày, mở miệng nói lại câu khác: “Đến nhập vào đi…”

Bạc Tiệm nói: “Sáu số ngày tháng năm sinh của cậu.”

Giang Hoài nhìn lên: “Cái gì?”

Bạc Tiệm vừa hứng nước vừa nói nhẹ: “Tôi mới đổi mật khẩu, sợ cậu đoán không được mật khẩu máy tính của tôi.”

Giang Hoài: “...”

Giang Hoài không muốn nói nhiều, cậu quay đầu và sao chép tập tin ghi âm vào laptop.

Bạc Tiệm dùng cốc giấy để đựng nước ấm, rồi đưa nó cho cậu: “Cậu uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.” Giang Hoài trả lời: “Cảm ơn cậu.”

Bên ngoài vẫn còn mưa, nhưng cửa lớp và cửa sổ vẫn đóng nên rất ấm. Giang Hoài hôm nay mặc một chiếc áo len có mũ trùm đầu, lúc nào cậu cũng đội một chiếc mũ có vành thật sâu, khi cúi đầu xuống, Bạc Tiệm không nhìn thấy được mặt của cậu chứ nói gì đến bím tóc.

Bạc Tiệm kéo mũ của Giang Hoài xuống: “Cậu không bị chắn tầm nhìn sao?”

Giang Hoài bị giật mình, nhưng không quay đầu lại, cậu nhanh chóng kéo mũ lại… Bạc Tiệm cầm mũ của Giang Hoài. Giang Hoài quay đầu lại, có chút khó chịu nói: “Buông ra.”

Bạc Tiệm nhẹ nhàng nhướng mày: “Cậu khóc à?”

Hai mắt của Giang Hoài đỏ hoe, cả khuôn mặt toàn là nước mắt. Vẻ mặt Giang Hoài ủ rũ, trông đáng thương như bị ức hiếp.

“Không phải.” Ngay khi Bạc Tiệm buông tay, Giang Hoài nhanh chóng kéo mũ lại: “Tôi bị cảm. chỉ hơi sổ mũi thôi.”

Bạc Tiệm cúi đầu xuống: “Cậu đã khóc bao giờ chưa?”

“Chưa.” Kẻ mạnh không có tuyến lệ.

“Thật sao?”

Giang Hoài cau mày, khó chịu nói: “Tôi có khóc hay không không phải việc của cậu, cậu đứng xa một chút, sẽ bị lây bệnh của tôi đó.”

Bạc Tiệm nhếch khóe môi, không tiếp tục nói về chủ đề này nữa. Giang Hoài đang sao chép tài liệu, cậu nghe thấy Bạc Tiệm hỏi: “Tống Tuấn có phải người song tính không?”

Định nghĩa song tính đối với ABO khá mơ hồ, bởi vì một Omega, dù có thích alpha hay là beta, hay alpha thích omega và beta, đều là chuyện bình thường… Định nghĩa song tính không rõ ràng như đồng tính luyến ái, đồng tính luyến ái là alpha thích alpha, omega thích omega, còn được gọi là “Tình yêu phản pheromone”, đi ngược lại với bản chất sinh sản của con người.

Nếu một Omega là cả AO và OO thì điều này được gọi là “song tính.”

Giang Hoài không trả lời.

Một lúc lâu sau, cậu mới trả lời: “Tống Tuấn không phải người song tính, chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi.”

Giang Hoài bấm vào tệp ghi âm.

Đoạn ghi âm chỉ dài mười ba, mười bốn giây, xen lẫn những âm thanh va chạm mơ hồ và một số tiếng kêu không thể phân biệt được. Giọng nói cũng không được rõ ràng.

“... Cả hai chúng ta đều là Omega, tôi không thể đánh dấu cô… làm tôi thoải mái một chút, đừng có cử động! Cô mà di chuyển, tôi sẽ đá chết cô!”

Giang Hoài lạnh lùng nhếch khóe miệng, nói: “Thích hay không thì đâu liên quan, hay có song tính hay không cũng đâu có liên quan gì đúng chứ?”

Cậu nói: “Omega mười tám tuổi mới có thể động dục, không bị ảnh hưởng bởi pheromone… Sự khác biệt giữa Tống Tuấn đối với Omega hay Beta là gì?”

Đôi khi sự yếu đuối của kẻ yếu lại sẽ trở thành vỏ bọc cho cậu ta.

Bạc Tiệm im lặng một lúc. Cậu không nói gì thêm nữa: “Bản ghi âm này vẫn cần xử lý giảm tiếng ồn. Có quá nhiều tiếng ồn và nhiều từ nghe không rõ.”

Giang Hoài thờ ơ nhìn laptop: “Ừm.”

Cửa phòng bị gõ nhẹ vài cái.

Bạc Tiệm nhìn Giang Hoài.

Giang Hoài đứng dậy: “Nghê Lê đến rồi, tôi đi mở cửa.”

Nghê Lê đang đứng ở cửa. Cô cúi đầu, mặc đồng phục học sinh, hay tay để sau lưng xoắn vào nhau. Khi nói, giọng của Nghê Lê có vẻ run run: “Giang, Giang Hoài.”

Nghê Lê rất sợ, nhưng lại không sợ Giang Hoài.

Cô không thích ở phòng sinh hoạt. Học kỳ trước, Tống Tuấn cũng làm như vậy và yêu cầu gặp nhau ở phòng sinh hoạt. Lúc nãy, cô còn đi ngang qua của phòng sinh hoạt lầu một, tay chân vẫn còn run.

“Vào đi.” Giang Hoài nói.

Cô bước vào cửa, lúc đó mới thấy hội trưởng hội học sinh đang ngồi ở chiếc bàn dài trong phòng sinh hoạt. Tất nhiên Nghê Lê biết Bạc Tiệm, nhưng cô nghĩ rằng Bạc Tiệm không biết cô, Nghê Lê lo lắng nhìn Giang Hoài: “Hôm nay có chuyện gì vậy?”

Giang Hoài đột nhiên không biết nói thế nào. Hít một hơi thật sâu, cậu kéo ghế ra: “Ngồi trước đi.”

Nghê Lê bất an nhìn Giang Hoài, ngập ngừng: “Có… có liên quan đến tôi phải không?”

Giang trả lời mơ hồ: “Cũng gần như vậy.”

Cậu đang suy nghĩ nên nói như thế nào, cậu đưa nước cho Nghê Lê uống: “Uống nước đi.”

Chủ tịch Bạc liếc nhìn Giang Hoài.

Nghê Lê như nghĩ đến điều gì đó, cả khuôn mặt cô tái đi.

Bạc Tiệm đứng dậy và đưa cho Nghê Lê một tờ giấy.

Thông tin các nhân của một cô gái mà cô không biết được in trên giấy, cũng như một tấm hình của cô gái ấy. Nghê Lê bị sốc: “Đây là cái gì?”

Bạc Tiệm cười, nói thẳng vào vấn đề: “Mục tiêu cưỡng hiếp tiếp theo của Tống Tuấn.”

Nghê Lê bất ngờ làm đổ cốc giấy trong tay, mặt tái mét.

“Vào cuối tuần này.” Giọng của Bạc Tiệm nhẹ nhàng và dịu dàng, như muốn an ủi người khác, “Tống Tuấn đã rủ cô ấy đi một mình vào chủ nhật… Tôi nghĩ Tống Tuấn sẽ nắm bắt cơ hội này để làm chuyện gì đó.”

Giang Hoài đứng dậy: “Bạc Tiệm, cậu đừng có…”

Tìm Nghê Lê để hỏi xem cô có sẵn sàng hợp tác vào cuộc điều tra của cảnh sát hay không và thừa nhận rằng Tống Tuấn đã lạm dụng tình dục với cô ấy. Bạc Tiệm lại nói như vậy ở đây làm gì?

Nghê Lê không nói gì.

Bạc Tiệm cười và nói: “Nếu cậu giữ im lặng thì cậu chỉ có thể đợi nạn nhân thứ ba lên tiếng mà thôi.”

Cậu từ tốn nói: “Hoặc thứ tư, thứ năm, thứ sáu chăng?”

Nghê Lê vẫn cúi đầu, vai rũ xuống.

Giang Hoài vẫn đứng im. Đứng một lúc, cậu kéo vành mũ trùm đầu xuống.

Bạc Tiệm không nói gì với cậu, cậu không hề cử động: “ Mọi người đều có quyền im lặng. Nhưng cuối cùng, cái giá của sự im lặng đó phải do những người lên tiếng gánh chịu cho họ. Nghê Lê, cậu không thể để người khác gánh chịu bất cứ điều gì cho cậu.”

Giang Hoài sững sờ, cau mày.

Giang Hoài vốn chỉ muốn hỏi Nghê Lê xem cô có sẵn sàng làm chứng hay không. Nếu không, cậu sẽ cố gắng thuyết phục Nghê Lê… Nhưng nếu Nghê Lê nhất quyết từ chối thì cậu không thể ép cô. Nhưng khi Bạc Tiệm nói điều này, nó như đã tước đi quyền từ chối của Nghê Lê.

Giang Hoài không thể nói những lời như vậy, cậu không có tư cách bắt Bạc Tiệm thay đổi lời nói của cậu ấy.

Thật nhức đầu.

Nghê Lê vẫn không nói lời nào, sắc mặt của cô ngày càng tái nhợt.

Giang Hoài nghe không hiểu, nhưng Nghê Lê có thể nghe hiểu lời nói của Bạc Tiệm.

Cái giá của sự im lặng sẽ phải gánh chịu bởi những người lên tiếng…

Vì nếu cô không làm chứng, Omega sắp bị xâm phạm sẽ phải trả giá, thậm chí còn những Omega khác nữa, người phải trả giá cho những người im lặng… và cũng đã trực tiếp buộc tội cô, vì đã để Giang Hoài gánh vác mọi thứ.

Một lúc sau, Nghê Lê nhỏ giọng nói đến cô cũng không nghe thấy: “Vậy thì đừng cân nhắc đến tôi nữa.”

Cô đứng dậy, cúi đầu và đẩy ghế ra: “Tôi sẽ nói gia đình chuyển trường… Gia đình tôi sẽ cho tôi chuyển trường, vì vậy các cậu không cần phải lo lắng nữa.”

Cô cúi đầu chào Giang Hoài, giọng run run: “Cảm ơn… Tôi xin lỗi.”

Giang Hoài ngây ra: “Chuyển trường?”

Nghê Lê cúi đầu, tay cuộn lại đến mức đau đớn: “Bố mẹ tôi đều là những người rất truyền thống.”

Giang Hoài cau mày: “... Đến đồn cảnh sát ghi lời khai cũng không cho à?”

Nghê Lê ngẩng đầu: “??”

Cô liếc nhìn Bạc Tiệm, càng bất an hơn là cô không biết Giang Hoài đã nói gì với Bạc Tiệm...  hoặc là đã nói hết tất cả: “Tống Tuấn có thể, có thể sẽ khiến tôi…”

Giang Hoài mới nhớ ra rằng cậu không giải thích cho Nghê Lê biết cậu sẽ làm gì. Ngay khi Nghê Lê bước vào, chủ tịch Bạc đã đe dọa cô trước, Giang Hoài suýt cũng bị Bạc Tiệm dẫn đi.

Không phải chỉ đi khai khẩu cung thôi sao? Có phiền phức vậy không?

Giang Hoài: “... Không phải. Cậu hiểu lầm rồi.”

Giang Hoài nói cho Nghê Lê về kế hoạch. Vẻ mặt của Nghê Lê thay đổi từ hoảng sợ và tuyệt vọng, dần dần chuyển sang hơi kỳ lạ.

Nghê Lê hỏi: “ Vậy… tôi cho lời khai là được rồi sao?”

“Có thể cảnh sát sẽ yêu cầu làm việc khác.”

“Nhưng… chỉ có vậy thôi?”

Giang Hoài: “Cỡ đó. Dù sao đó cũng chỉ là chuyện sau khi Tống Tuấn vào đó thôi.”

“...”

Nghê Lê nhìn chủ tịch Bạc.

Chủ tịch Bạc lật từng trang giấy,  những phút giây yên lặng trôi qua.

Nghê Lê giật nhẹ góc áo của Giang Hoài, cảm thấy có lỗi, nhỏ giọng nói: “Giang Hoài, chuyện đó… cậu có nói với ai khác nữa không?”

Tai của chủ tịch Bạc rất thính, cậu đóng sách lại và nói một cách không cảm xúc: “Không phải là Giang Hoài nói.”

Nghê Lê lại giật mình, cô không biết tại sao, dưới ánh nhìn của Bạc Tiệm, cô thậm chí không dám cầm áo góc áo của Giang Hoài.

Chủ tịch Bạc ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, trên đùi là một quyển sách dày: “Giang Hoài, qua đây một chút được không?”

Giang Hoài: “?”

“Sao cậu không qua đây đi?” Cậu hỏi.

Chủ tịch Bạc: “ Lại đây.”

“...”

Giang Hoài thật muốn ném Bạc Tiệm ra ngoài cửa sổ. Nửa phút sau, cậu cúi đầu, vẻ mặt khó chịu: “Kéo cái rắm, buông ra coi.”

Chủ tịch Bạc đứng dậy, Giang Hoài hơi ngẩng đầu. Bạc Tiệm cách cậu rất gần, một tay kéo áo khoác của Giang Hoài, để lộ ra khuôn mặt, sờ sờ ngón tay đang buông lỏng của Giang Hoài, ngón út của Bạc Tiệm nhẹ nhàng quấn lấy ngón út của cậu: “Ra cửa chờ tôi, được không?”

Giang Hoài kéo mũ trùm xuống, rút tay ra: “Mẹ nó, cậu…”

“Chờ hai phút.” Bạc Tiệm nói

Giang Hoài đã bị chặn: “...”

Cửa đã bị đóng.

Cả người Nghê Lê cứng đờ. Cô có chút sợ Bạc Tiệm… Bạc Tiệm không dịu dàng, nho nhã như người khác nói, cô cảm thấy rất áp lực. Sự áp lực này không liên quan đến giới tính của alpha.

Bạc Tiệm không đi về phía cô, cũng không nhìn cô, chỉ đặt cuốn sách trở về tủ.

Cất cuốn sách đi, Bạc Tiệm đi đến cửa phòng.

Cậu dừng lại bên cạnh Nghê Lê, nhẹ nhàng nói: “Đừng có làm phiền Giang Hoài. Tại sao cậu ấy phải bảo vệ cô?”1

Tác giả có lời muốn nói:

Chủ tịch: Giang Hoài là của tôi.1