Học Bá Thích Ăn Kẹo

Chương 26: Xin chào, bạn gái ~



Edit: Mễ

Tên đầu đàn hơi do dự.

Đại Hùng thấy không ổn, gió đổi chiều. Vội nói: “Mấy kẻ có tiền này, kẻ nào mà không phải kẻ xấu, hôm nay đã đến mức này, mấy người các cậu một người cũng không thoát nổi đâu mà còn nghĩ muốn lấy tiền. Hôm nay tha cho nó, không chừng vừa quay lưng nó liền tìm người chém chết tụi bây.”

Quả nhiên Gấu Lớn đã “trưởng thành” rồi, nếu là trước đây, hắn ta chắc chắn không thể nói được mấy câu logic như thế này.

Mấy tên du côn nhỏ nhỏ sau khi cân nhắc, quyết định nghe theo Gấu Lớn, lo nhiều thế làm mẹ gì, chém trước rồi nói tiếp.

Lục Ly cầm cây gậy trên xe Khương Đường lên, lắc trên tay, lấy cây dao Gấu Lớn cầm theo khi nãy đưa cho Khương Đường, thấp giọng nói với cô: “Cầm lấy phòng thân rồi tìm cơ hội bỏ chạy, nếu có người đuổi theo thì đừng khách sáo mà chém. Chỉ cần không chết thì sao cũng được.”

Khương Đường cầm dao: “Muốn đi thì cùng đi, tớ sẽ không bỏ lại cậu.”

Lục Ly cười cười: “Tớ sợ cậu ở đây vướng tay vướng chân.”

Khương Đường trừng mắt nhìn anh: “Lúc bà đây đánh nhau với ngừoi ta, cậu còn đang nghịch bùn đó.”

Lục Ly nhếch môi: “Chưa chắc, không tin cậu đến đường Thái Nhiên hỏi thử đi.”

Khương Đường hỏi: “Vệ sĩ của cậu đâu?”

Còn chưa đợi Lục Ly trả lời, Gấu Lớn liền la hét: “Còn vệ sĩ nữa à, dọa ai thế!” – Nói xong cùng nhau xông tới.

Lục Ly hành động rất nhanh, lập tức đánh lên đùi tên đằng trước, hắn ôm chân la oai oái.

Mấy tên phía sau lập tức xông lên, một đống gậy cùng nhau đánh tới.

Anh ứng phó không xuể, vai trái bị một cây gậy quấn kẽm gai đánh trúng, máu rỉ ra rất nhanh.

Anh hét lên với Khương Đường: “Chạy.”

Khương Đường không nhúc nhích, cầm dao bảo vệ đằng trước anh.

Gấu Lớn với mấy tên kia vẫn hơi sợ dao, cục diện lập tức xuất hiện một trận giằng co.

Hai bên ở trong trạng thái án binh bất động.

Đều đang tìm cơ hội đột phá.

Nhưng rất nhanh, sự cân bằng này đã bị phá vỡ, có người người từ bên kia đường đi qua.

Hai người đó chạy qua rất nhanh, Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, nói với Khương Đường: “Chúng ta chạy thôi.”

Khương Đường nhận ra hai người đó, là vệ sĩ của Lục Ly.

Rất mai sau đó lại có thêm bốn năm người.

Cuối cùng Khương Đường cũng thở phào một hơi.

Mấy ngừoi đó sau khi đi qua, cúi chào Lục Ly: “Thiếu gia.”

Lục Ly ấn bả vai bị thương, liếc mắt nhìn Gấu Lớn: “Đánh vào chỗ hiểm cho tôi, đánh đến chừng nào nó không dám xuất hiện ở đường Khang An mới thôi.”

Nói xong dẫn Khương Đường đi.

Mấy tên du côn muốn bỏ chạy nhưng đã muộn rồi.

Còn chưa chạy đến đầu đường, Khương Đường đã nghe thấy phía sau gào khóc thảm thiết. Cô đẩy xe moto, anh đi theo phía sau cô.

Tuy là chân bị Gấu Lớn đập ẩn ẩn đau, nhưng cô không nói, chịu đau làm cho bước chân của mình trông như bình thường.

Khương Đường đến dưới lầu đậu xong xe, mượn ánh đèn đường nhìn bả vai anh: “Lên lầu đi, tớ giúp cậu băng bó một chút.”

Lục Ly gật đầu, theo cô lên lầu.

Khương Đường mở máy nước nóng, lấy chút nước nóng, dùng khăn lông lau sạch máu dính trên cánh tay anh.

Cô ngồi xổm trước mặt anh, nhìn anh ai da ai dô kêu đau.

Khương Đường hơi bực mình: “Khi nãy sao không đợi vệ sĩ đến hẵng qua?” – Nói xong cô lấy rượu thuốc khử trùng vết thương cho anh.

May mắn vết thương không sâu, để an toàn cô còn lấy băng gạt quấn thêm vài vòng giúp Lục Ly.

Lục Ly nhìn cánh tay bị băng như một cái bánh chưng, không vui vẻ chút nào, được không hả?

Nhưng rất ngọt ngào nha.

Mới vừa rồi là anh hùng cứu mỹ nhân, anh mới cứu cô đó.

Đợi Khương Đường dọn dẹp xong, anh nằm trên ghế sofa nói một câu: “Tớ cứu cậu, cậu đã là người của tớ.”

Khương Đường không thèm đếm xỉa tới anh, đi vào phòng bếp đun nước.

Thừa lúc anh không chú ý, cô rút chân ra khỏi dép đi trong nhà ra xem thử, bầm tím một mảng, viên gạch kia của Gấu Lớn đúng là dùng rất nhiều sức lực.

Đợi cô quay lại phòng khách thì nghe thấy anh nói tiếp: “Ngoại trừ lấy thân báo đáo ra, bổn đại gia không tiếp nhận bất kỳ hình thức báo ân nào hết.”

Khương Đường đi qua, ngồi cạnh anh, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.

Lần này Lục Ly không dám nhúc nhích cũng không dám lắm lời nữa, sợ quấy nhiễu cô.

Qua mấy phút sau, cô đứng dậy, kéo cái ghế nhỏ ngồi đối diện với anh.

Cô ghé sát lại gần, nếu không phải anh đang ngồi trên sofa, cô nhất định sẽ đè lên người anh, Khương Đường nhỏ giọng hỏi: “Cậu nghĩ kỹ rồi chưa?”

Lục Ly nghĩ cũng không cần nghĩ: “Ngay từ đầu đã không cần suy nghĩ, có được không?” – Nói xong nghiêng người về phía trước, ghé sát tai cô nói: “Cậu làm bạn gái tớ nhé.”

Khương Đường nghiêng mặt qua, cũng ghé vào bên tai Lục Ly: “Được, bạn trai.”

Nói xong hai người nhìn nhau một cái, sau đó bật cười.

“Xin chào, bạn gái.”

“Xin chào, bạn trai.”

“Bạn gái, xin chào.”

“Bạn trai, xin chào.”

“Tớ có bạn gái rồi.”

“Tớ có bạn trai rồi.”

“Xin chào, bạn gái.”

“Xin chào, bạn trai.”

***

Hai người lặp đi lặp lại mấy lần.

Cô cười lên rất đẹp, bên trong hai cái lúm đồng tiền không biết là mật hay là rượu, vừa ngọt lại vừa say lòng người.

Anh nhịn không được mà tiến lại gần, hôn một cái lên lúm đồng tiền nhỏ của cô.

Khương Đường giật mình, mau chóng lùi về sau một chút, sờ lên chỗ bị anh hôn, xoay người đi cười trộm.

Anh đi đến trước mặt cô, nâng mặt cô lên, khom lưng hôn một cái lên môi cô, nhè nhẹ, ngọt ngào.

Sau đó ôm cô vào lòng.

Cô vòng quanh eo Lục Ly, tựa đầu lên ngực anh, nghe nhịp tim đập.

Hai người cứ như vậy cho đến chín giờ, Khương Đường tiễn anh ra cửa, nói với Lục Ly: “Thứ hai gặp.”

Lục Ly rề rà ở trước cửa không chịu đi, mang đôi vớ trắng cọ qua cọ lại trên sàn nhà: “Tối mai tớ lại tới.”

Khương Đường đẩy anh: “Cậu đó, mai ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Lục Ly lắc lắc cái điện thoại: “Nhớ gửi tin nhắn cho tớ đấy.”

Khương Đường gật đầu: “Mau về đi.”

Lục Ly lề mà lề mề thay giày xong, cuối cùng vẫn nói trong khổ sở: “Hôm đó, là hôm qua, cái cậu nhìn thấy không phải của tớ đâu, là ba tớ vứt lên giường tớ.”

Khương Đường biết anh nói cái gì, hộp bao cao su bao bì màu đỏ.

Cô cười cười: “Tớ biết rồi, cậu không có loại suy nghĩ đó với tớ.”

Lục Ly gấp gáp xua tay: “Không phải.”

Khương Đường tiếp tục cười: “Vậy mà cậu lại có loại suy nghĩ đó với tớ?”

Đột nhiên bị bạn gái mới xác nhận mối quan hệ đùa giỡn, anh có chút hoang mang.

Đại ca phong lưu phóng khoáng đột ngột bị trêu ghẹo, cục tức này không thể nuốt trôi.

Anh nhìn chằm chằm mắt cô, tiến sát lại gần môi cô, hung hăng hôn một cái, hút một cái, giống như đang ăn một miếng thạch trái cây trong suốt vậy.

Anh sờ sờ lên cằm mình, khiêu khích nhìn cô.

Cái người này thật là, ấu trĩ quá, vị nam nhân đang trong thời kỳ yêu đương vừa mới có bạn gái, chỉ số thông minh của anh đã bắt đầu tăng nhanh đến vậy sao.

Đúng lúc này bà hàng xóm đối diện ra vứt rác, nhìn thấy hai người trêu ghẹo nhau thì bĩu môi, trợn mắt nhìn về phía hai người.

Nghe nói Nhất tỷ bắt đầu nhận khách, là thật này. Trong nhà không có người lớn thì quá tốt, còn tiết kiệm được tiền thuê phòng.

Khương Đường biết bà ấy đang nghĩ gì, đột nhiên cô cong khóe môi, cười nói với Lục Ly: “Khách quan, lần sau lại ghé nha.” – Nói xong thì véo thật mạnh lên mông anh một cái.

Nóng hừng hực, Lục Ly sờ mông, sau đó chạm vào tay cô, híp mắt gian gian nói: “Ngươi là tiểu yêu tinh giày vò người ta mà.”

Bà hàng xóm bên cạnh đang xem kịch quả thực là nhìn không nổi nữa, rác cũng không thèm đi vứt, đặt luôn trước cửa rồi quay vào nhà.

Khương Đường ôm bụng cười, nếu là trước kia, cô đều trực tiếp phóng một ánh mắt tàn ác ra trừng bà ta, nhưng mà tâm tình hôm nay tốt liền muốn diễn trò một chút.

Lục Ly xuống lầu, cô chạy đến cạnh cửa sổ nhìn xuống.

Bên dưới có hai ngừoi vệ sĩ đang đợi anh, cô đã yên tâm rồi.

Lục Ly xuống dưới lầu, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ nhà cô, vừa vặn cô cũng đang nhìn xuống chỗ anh.

Anh vẫy tay, cô cũng vẫy tay.

Đèn đường cũng không sáng lắm, trăng cũng không phải tròn, nhưng cô vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, toàn thân anh từ trên xuống dưới dường như lan tràn một tầng ánh sáng chói lòa trong trẻo, nhìn một lần liền không thể nào thu hồi lại được nữa.

Ngày hôm sau, lúc Khương Đường đi ra khỏi đường Khang An mua dưa hấu, cố ý nhìn ra đầu ngỏ, bất ngờ chưa, không có chút xíu máu nào của cuộc xung đột xảy ra hôm qua với đám Gấu Lớn, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì cả.

Bao gồm mấy bà thím ông chú mồm miệng bép xép gần đó cũng không hề bàn tán gì đến trận đại chiến của Gấu Lớn đêm qua.

Cô không biết Gấu Lớn sau đó thế nào, cũng không muốn biết.

Đợi cô bán được nhà, cô sẽ không bao giờ quay lại con đường Khang An này lần nào nữa.

Cho dù là chủ nhật, Lục Ly cũng không có thói quen ngủ nướng.

Ăn sáng xong, gia sư mà Lục Nguyên Tu mời đã lục tục đến cửa.

Nhưng mà học bá Lục Ly hôm nay lòng dạ có hơi không yên ổn, mấy phần hồn đã bay mất, lần nào cũng bị giáo viên bắt được anh đang cười ngốc nghếch.

Bốn giờ chiều, lúc tất cả các buổi học bổ túc kết thúc, Triệu Tiến với Tống Đằng Phi qua kiếm anh đi chơi.

Vừa vào cửa, Tổng Đằng Phi đã bắt đầu hét: “Mẹ kiếp, Lục Ly, cậu tham gia kháng chiến chống Nhật hả, sao lại bị thương thành thế này?”

Cánh tay của Lục Ly, vẫn còn quấn băng gạc Khương Đường băng bó cho anh tối qua, bác sĩ đề nghị tháo ra thay cái khác, anh quyết không chịu.

Triệu Tiến đi tới nhéo cánh tay anh: “Đánh nhau với ai vậy, đám Nhị Cẩu?”

Nhị Cẩu cũng là phú nhị đại ở đường Thái Nhiên, tên thật không phải Nhị Cẩu, nhưng mà gọi biệt danh nhiều quá cũng thật sự trở thành Nhị Cẩu.

Lục Ly lắc cánh tay: “Không gì.”

Tống Đằng Phi đi qua nói: “Rốt cuộc ai làm, không thức thời tới vậy. Có thể đánh cậu đến mức này, nhất định phải trả đũa.”

Lục Ly nhìn hai người: “Mới nãy lúc giáo viên đi về có để lại hai bộ đề cương Vật Lý, phát mỗi người một bộ?”

Triệu Tiến nhanh chóng xua tay: “Làm đề cương vẫn là thôi đi, không phù hợp với khí chất cá nhân của tớ, đi, lên phòng cậu chơi.”

Triệu Tiến vừa vào phòng liền ngồi lên giường Lục Ly, bị anh đá một phát xuống giường.

Triệu Tiến xoa cái mông của mình: “Sao nữa, ngồi một lát cũng không cho.”

Lục Ly phủi chỗ cậu ấy vừa ngồi: “Chê cậu thối.”

Triệu Tiến qua nằm lên sofa bên cạnh: “Trước kia có thấy cậu để ý vậy đâu, sao tự nhiên lại bị ám ảnh sạch sẽ vậy.”

Tổng Đằng Phi đang nghịch đồ trang trí nhỏ trên bàn Lục Ly, vừa khều nó vừa dỏng tai nghe.

Lục Ly đi qua, đẩy Triệu Tiến về phía bên cạnh, ngồi xuống sofa, ngửa đầu dựa vào ghế: “Ông đây đây bây giờ là người đã có bạn gái.”

Triệu Tiến hỏi: “Là Khương Đường đúng không, từ sớm tớ đã nhìn ra được hai người có gian tình, từ ngày đầu tiên khai giảng tớ liền phát hiện.”

Tống Đằng Phi hỏi: “Là chị dâu nhỏ cột tóc hai chùm chạy bộ với cậu ở sân thể dục hả.”

Lục Ly ừm một tiếng, điện thoại rung lên, anh gấp gáp quẹt mở.

Mẹ kiếp, tin nhắn rác.

Triệu Tiến gác tay ôm cổ Lục Ly: “Anh em, tới bước nào rồi?”

Lục Ly đẩy tay Triệu Tiến ra: “Liên quan đếch gì đến cậu.”

Tống Đằng Phi đi qua hỏi: “Thi đấu bóng rổ tháng sau, lớp các cậu có tham gia không? Lục Ly cậu chơi bóng rổ giỏi như vậy thì tham gia một lần đi.”

Triệu Tiến không hài lòng: “Sao không nói tớ chơi giỏi, tớ cũng lợi hại lắm đó có được không, anh đồng chí này, cậu không thể vì cậu ấy có bạn gái còn tớ không có thì lười coi thường tớ.”

Lục Ly nghĩ ngợi: “Được. Nhưng phải khiêm tốn.”

Nữ sinh trường trung học số Một quá điên cuồng, đối với loại ngừoi như Lục Ly, căn bản là không hề có sự miễn dịch, mỗi lần anh ấy tùy tiện chơi bóng ở sân bóng một hồi, đều có thể kéo đến một đống ngừoi vây xem, hễ mà có một cô gái hơi xinh đẹp chút xíu đến đưa nước cho anh đều sẽ biến thành bạn gái tin đồn.

Diễn đàn trường trung học số Một có ngừoi đặc biệt mở một cái topic: “Đếm kỹ những cô gái đã đưa nước cho đại ca mấy năm nay.”

Nhàm chán.

Triệu Tiến không có ý tốt gì cười cười: “Nói, tại sao lần này đồng ý tham gia.”

Lục Ly cười: “Đương nhiên vì giành vinh quang cho lớp, cảm giác tập thể vẻ vang, hiểu không.”

Triệu Tiến đẩy anh một cái: “Được rồi đó, coi cậu cười đến cợt nhả kia kìa.”

Vừa dứt lời đã bị Lục Ly ôm đầu ấn xuống sofa: “Triệu Tiến, cậu thật sự không sợ biết quá nhiều sẽ bị giết người diệt khẩu hả?”

Tống Đằng Phi bên cạnh vui sướng khi thấy ngừoi khác gặp họa.

Vui vẻ xong thì cậu ấy có chút lo lắng, phần lớn trước kia đều là học sinh khối thể thao lớp năm bọn họ thắng, không hồi hộp, nhưng lần này nếu Lục Ly tham gia vào phe lớp Một mà nói, quả thật không thể khinh thường.

Cậu ấy nhìn Triệu Tiến bị đánh đập thành chó trên sofa, lập tức cảm thấy vui mừng khác thường trở lại.

May mắn may mắn, bên cạnh cao thủ là đồng đội heo.

Con người Triệu Tiến thật ra là một tên tiểu tửm dáng người rất cao lại khá đẹp trai, nhưng không biết làm sao ở cùng một chỗ với Lục Ly, toàn bộ tiêu biến.

Sạch sẽ không sót lại gì!

Lục Ly: Phục hay không, hào quang của nhân vật chính, phục hay không phục.

Triệu Tiến: Không phục, tớ không phục.

Tống Đằng Phi: Tớ cũng không phục.

Khương Đường: Không phục cũng phải phục.

Lục Ly: Không phục cũng phải phục.

Triệu Tiến với Tống Đằng Phi: …

***

*Tác giả có điều muốn nói:

Lần này coi như là chính thức ở bên nhau rồi, tính nhé, tính nhé, chắc chắc là được tính, hôn cũng hôn rồi.

Ừm.

Xin chào, bạn trai.

Xin chào, bạn gái.