Học Bá Thích Ăn Kẹo

Chương 3: Một phát quật ngã ~



Ngày hôm sau, hai người Lục Ly với Triệu Tiến đến muộn, hai tiết đầu tiên đã nằm bò ra bàn ngủ.

Nhưng học bá với học tra thì không giống nhau, học tra nói ngủ thì chính là ngủ thật, học bá nói ngủ, thực ra vẫn giữ lại một tia thần thức nghe giảng.

Lục Ly nằm bò trên bàn, lấy sách che đầu, nửa tỉnh nửa mê nghe giảng.

Lúc kết thúc tiết thứ hai, Lục Ly duỗi eo, cô gái cột tóc hai chùm ngồi đằng trước mặt sống lưng thẳng tấp, thấp thoáng có thể nhìn thấy dây áo lót màu đen bên trong.

Ngồi ở chỗ của anh, tầm nhìn có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, thuận miệng nói một câu: “Cậu không mệt sao?“ – người bên ngoài nghe như anh đang tự nói chuyện với bản thân.

Nhưng Khương Đường hiểu ý anh, đầu cũng không quay lại chỉ trả lời một câu: “Không mệt.“

Lục Ly chống tay lên huyệt thái dương, lười biếng nói: “Tớ tưởng cậu sẽ không đi.“

Khương Đường nhìn chằm chằm quyển sách trong tay: “Tớ chăm chỉ tiết kiệm.”

Triệu Tiến ở bên cạnh rốt cuộc cũng ngủ dậy, lấy điện thoại ra xem: “Mẹ kiếp, hơn mười giờ rồi.“

Lục Ly nghiêng đầu sang nhìn cậu ta: “Đi, chạy khỏa thân đi. Bây giờ nắng to, ngoài sân thể dục không có ai đâu.“

Triệu Tiến lấy cây kẹo mút từ trong ngăn bàn ra, dâng bằng hai tay: “Đại ca, đừng tuyệt tình vậy mà. Ai mà nghĩ tới cái thằng nhóc con bất tài Hoàng Phương Phương kia chỉ dẫn theo hai đứa bạn cùng lớp đi chứ.“

Lục Ly cầm lấy cây kẹo mút ngậm trong miệng: “Nếu nó có chút tích sự thì bây giờ người trần truồng chính là anh đây.“ – Là vị dâu này.

Triệu Tiến hoàn toàn không còn lại chút khí thế của trận cá cược ngày hôm qua, ăn nói khép nép: “Không không không, ai dám bắt đại ca trần truồng, em là người đầu tiên không tha cho nó!“

Lục Ly không đếm xỉa gì tới cậu ta.

Khương Đường đi vào nhà vệ sinh, lúc quay lại, chỗ ngồi của cô có một nam sinh. Cô mới đến hai ngày, không quen biết ai, nhưng có thể khẳng định đây là học sinh lớp này, nhìn có chút quen mắt.

Người đang ngồi chỗ Khương Đường đứng dậy, cợt nhả nói: “Xin chào người đẹp, tớ tên Mạnh Dương, tan học cùng nhau đi ăn cơm nha.“ – Nước miếng đã muốn chảy xuống luôn rồi, nhất định không phải vì đói.

Khương Đường không để cậu ta vào mắt, chỉ nói: “Sắp vào học rồi, nhường đường một chút.“

Mạnh Dương giống như một tên vô lại: “Em không đồng ý, anh sẽ không nhường.“ – Vừa nói vừa cười xấu xa nhìn cô. Kiểu nữ sinh như tiểu bạch thỏ này, trêu chọc rất thú vị, có lúc còn khóc nức nở nữa.

Lục Ly ngồi ở phía sau tuyệt vọng nhắm mắt, cái tên nhóc Mạnh Dương không có đầu cũng không có não này chắc chắn là tối qua tự xử tới t*ng trùng lên não.

Lần này chết chắc.

Có lúc, bạn nghĩ đối phương là một con thỏ trắng, nhưng người ta thật ra là một con sói đang ẩn giấu móng vuốt.

Khương Đường nắm lấy bả vai cậu ta, trở tay dùng sức vung lên, một giây sau liền nghe thấy bang một tiếng, có vật nặng rơi xuống đất.

Một loạt động tác dứt khoát nhanh nhẹn, liền mạch liên tục, không bị ngập ngừng một chút nào. Thân hình của bạn học Mạnh Dương, nói ít thì cũng khoảng 94,5kg, đầu thì to y chang một con gà mái già.

* Convert là 189 cân = 94.5kg. 1 cân khoảng 500g.

Phòng học đang ồn ào như một cái chợ bỗng chốc im ắng không tiếng động. Khương Đường ngồi lại vào chỗ của mình, cầm quyền sách lên xem.

Mạnh Dương lồm cồm bò dậy, để giữ lại chút mặt mũi nên vẫn còn mạnh mồm: “Có cá tính, anh thích.“

Hoàn toàn là hội chứng tuổi dậy thì, vừa gượng gạo vừa nhạt nhẽo.

Thấy Khương Đường không lên tiếng, lòng can đảm của Mạnh Dương lại trỗi dậy, hạ thấp giọng nói với cô: “Đợi đó, sớm muộn gì cũng xử chết em.“

Khương Đường nghiêng đầu sang nhìn Mạnh Dương: “Cậu con mẹ nó nói lại tôi nghe xem.“ – Giọng điệu không phải quá hung hăng, nhưng nghe vào tai lại là luồng gió lạnh, cái loại hơi thở của cao thủ, bạn muốn không phục cũng không được.

Mạnh Dương chắc là cũng bị luồng sát khí này làm cho nhụt chí ngừng lại, cậu cậu cậu cả nửa ngày cũng không nói được cậu cái rắm gì.

Mãi cho đến khi chuông reo vào lớp, mọi người trong lớp mới bị hiện thực kéo về.

Có người đang lén lút nhìn trộm bạn học cột tóc hai chùm đang ngồi đọc sách, quả thực không thể tin được một màn mới vừa xảy ra.

Khí thế kia, quá là cường đại, có thể chống lại e là chỉ có lão đại Lục Ly trong lớp.

Triệu Tiến ghé sát bên người Lục Ly, dán lên tai anh nói nhỏ: “Tớ phát hiện một chuyện.“ – vừa nói vừa chỉ Khương Đường: “Nhỏ du côn kia chính là cậu ấy, hôm qua lúc mới bắt đầu tớ đã nghi nghi rồi.“

Lục Ly ồ một tiếng, không nói gì.

Triệu Tiến nói tiếp: “Tớ thấy nếu mà thành tích của cậu ấy mà tốt nữa thì cái vị trí lão đại trong lớp của cậu chỉ sợ sẽ thay người mất thôi.“ Cậu ấy vừa nói vừa giúp Lục Ly lật sách xong xuôi: “Hơi áp lực phải không lão đại, chăm chỉ học tập, đừng để người ta vượt qua.“

Lục Ly nhìn bóng lưng của cô gái ngồi phía trước, Mạnh Dương nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng mà em gái hung dữ mạnh mẽ như thế, tên hèn nhát Mạnh Dương kia vốn không phải là đối thủ của cô ấy.

Trừ khi cậu ta gọi cứu binh.

Trước tiết học đầu tiên của buổi chiều, Triệu Tiến mang theo một cái túi bảo vệ môi trường màu đỏ đi vào phòng học. Đến trước bàn Khương Đường thì đứng lại, hai tay đưa cái túi trong tay cho cô gái

Khương Đường nhìn vào trong cái túi, hai lốc Trung Hoa.

“Cái này, hôm trước thật ngại quá, không biết là cậu.“ – lời xin lỗi của Triệu Tiến có thể nói là vô cùng tình cảm chân thành.

*cv là 情真意切: tình chân ý thiết: Chỉ tình cảm thể hiện vô cùng rõ ràng

Khương Đương đẩy cái túi lại: “Tôi không hút thuốc.“ – nói xong thì tiếp tục làm bài tập trên bàn.

Việc này làm Triệu Tiến cảm thấy bất ngờ, còn có nữ du côn không hút thuốc?

Lục Ly ngẩng đầu lên: “Tớ hút.“ – Nói xong thì cướp lấy hai lốc thuốc lá trên tay Triệu Tiến qua.

Triệu Tiến không giành lại anh: “Nhà cậu tiền nhiều như vậy, còn lừa lấy cống phẩm của người dân bình thường như tớ đang dâng tặng cho nữ vương, không biết xấu hổ.“

Lục Ly vỗ vỗ bả vai Triệu Tiến: “Đại ca che chở cậu.“

Triệu Tiến nói với Khương Đường: “Nữ vương, ngài xem.“

Khương Đường đầu thèm ngẩng đầu, chuyên tâm làm xem bài tập: “Cho đại ca cậu đi.”

Lục Ly lấy một điếu thuốc, số còn lại để trên bàn Triệu Tiến, anh châm lửa, từ từ đứng lên đi ra ngoài từ cửa sau.

Khương Đường liếc mắt nhìn bên ngoài phòng học, người nằm bò lên lan can mặc cái áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, quần jean màu xanh, giày thể thao màu đen. Kiểu trang phục này rất phổ biến ở trường nhưng không ai mặc đẹp hơn anh.

Là bởi vì nhan sắc lẫn khí chất nhỉ.

Cái loại khí chất này, là minh chứng cho môi trường sống của một người, giống như Lục Ly vậy, cô với anh vốn không phải là ở người cùng một thế giới.

Cho dù hôm nay Khương Đường mặc một chiếc váy màu hồng, cộc tóc hai chùm hai bên, nhưng cô vẫn cảm thấy từ trong xương cốt mình đã già cỗi. Có rất nhiều thứ, không phải bạn muốn xóa sạch là có thể xóa sạch.

Để thoát khỏi con đường Khang An bẩn thỉu đó, nỗ lực học tập là con đường duy nhất của cô.

Lục Ly quay đầu, nhìn thoáng qua cửa sổ phòng học, Khương Đường vội vàng thu hồi tầm mắt, trong nháy mắt dường như có sự bối rối hoảng loạn, thời gian không quá một giây, lúc cô còn chưa kịp nắm bắt đã vội biến mất.

Cô để đề thi trong tay xuống, đi từ cửa sau ra, nằm bò lên lan can bên cạnh Lục Ly, nhìn theo tầm mắt anh.

Ở chỗ này có thể nhìn rõ người đang chơi bóng ở sân bóng rổ, gần đó còn có mấy nữ sinh, có người giúp cầm nước, có người giúp cầm quần áo, nam sinh đang chạy trên sân bóng lúc nhìn về hướng nữ sinh bên cạnh sẽ bất giác mỉm cười. Là một bức tranh năm tháng học đường tĩnh lặng lại tràn đầy tình cảm.

Lục Ly chú ý đến động tĩnh bên cạnh, dụi tắt điếu thuốc bên dưới lan can, thuốc tắt ngóm.

Khương Đường nâng cằm nói với anh: “Tớ không để ý đâu.“

Lục Ly xoay người lại, nhắm vào thùng rác ở cửa sau ném vào. Ở khoảng cách này, chắc khoảng là cú đánh bóng ba điểm nhỉ.

Anh dựa lưng lên lan can, hai cánh tay gập cong đặt lên trên, đầu hơi nghiêng về hướng cô: “Không thể hút thuốc trước mặt lady.“

Khương Đường nghiêng đầu nhìn anh: “Xin hỏi, ngài không làm màu sẽ chết à?“

Lục Ly cúi đầu cười cười, xoay người qua, lại nằm bò lên lan can lần nữa: “Có thể hỏi cậu một vấn đề không?“

Khương Đường nâng cằm: “Hỏi.“

Lục Ly hỏi: “Tên cậu ngay từ đầu đã gọi như vậy sao, Khương Đường.“

Khương Đường hơi ngẩn người, không nghĩ tới anh lại hỏi như vậy, cô trả lời: “Không phải. Tên tớ vốn gọi là Khương Bá Thiên.“ – hơi ngừng lại một chút nói tiếp, “Cái tên Khương Đường này, là tớ tự đổi.“

Lục Ly quay người sang hướng cô: “Cái tên này rất hợp với cậu.“ – Nói xong thì chìa tay ra: “Xin chào, tớ tên Lục Ly.“

Khương Đường nở nụ cười, vươn tay ra nắm nhẹ lấy tay anh: “Xin chào, tớ tên Khương Đường.“

Nói xong, hai người đều nở nụ cười.

Lục Ly là người đầu tiên nói cô hợp với cái tên này.

Nhưng đường sản xuất ở đường Khương An, có thể có vị ngọt gì đây.

Không biết từ lúc nào, sau cửa lớp học và cửa sổ có đầy người nằm bò ra nhìn về phía lan can, bạn đẩy tôi tôi đẩy bạn, cười vô cùng mờ ám, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng huýt sáo.

Khương Đường nói với Lục Ly: “Mấy bạn học nữ nằm bò lên cửa sổ kia kìa, thực ra rất muốn đi qua nói chuyện với cậu. Nhưng bọn họ ngại ngùng không dám. “ – Nói xong thì bất đắc dĩ nở nụ cười: “Tớ lại tự nhiên nằm không trúng đạn.“

Con gái nên có sự ngượng ngùng, cô không có.

Khương Đường có thể cảm giác được những tia thù địch phóng ra ở phía sau lưng, cô không có cách nào hiểu được suy nghĩ của những nữ sinh, rõ ràng là thích lại bởi vì xấu hổ mà không đi bày tỏ. Thích một cái gì đó phải nên nắm chặt lấy mới đúng chứ. Ví dụ như, Lục Ly ở trước mắt, cô cảm thấy rất thích hợp để làm bạn bè.

Lục Ly không thèm quay đầu lại, chỉ nói với Khương Đường: “Mấy hôm này tan học tớ tiễn cậu, để ý Mạnh Dương một chút.“

Khương Đường nở nụ cười: “Một mình tớ cũng được, vào lớp học thôi.“

Khương Đường xoay người đi vào lớp, Lục Ly không theo vào. Cô ngừng lại, quay đầu hỏi anh: “Cậu không vào sao?“

Lục Ly tựa lên lan can, hai tay đút túi: “Tiếng Anh của tớ không cần học.“

Khương Đương nhìn cái người mặt vểnh tới trời này: “Không làm màu thật sự sẽ chết à?“ – Lục Ly cười cười, đi theo sau lưng cô vào lớp.

Khương Đường vừa ngồi vào chỗ, bạn học ngồi cùng bàn Lưu Hiểu Tĩnh theo bản năng nhường chỗ cho cô, sợ lỡ như chiếm chỗ nhiều quá sẽ bị cô lôi ra ngoài đánh một trận.

Lại xa cách rồi, trước giờ vẫn vậy, cô đã quen rồi.

Sau khi kết thúc tiết Tiếng Anh, Khương Đường lấy từ trong cặp ra một túi kẹo nhỏ, màu vàng nghệ là kẹo gừng, cô tự làm.

Cô bốc một nắm cho Lưu Hiểu Tĩnh.

Lưu Hiểu Tĩnh ngẩn ra, vội vàng xua tay: “Tớ, tớ không ăn kẹo.”

Khương Đường tự bóc vỏ một viên bỏ vào miệng mình: “Kẹo gừng này không ngấy lắm đâu.“ – Nói xong đặt kẹo trong tay lên bàn Lưu Hiểu Tĩnh.

Lưu Hiểu Tĩnh là một nữ sinh nhát gan, lúc đi học đến cả trả lời câu hỏi cũng lắp bắp, sau khi nhìn thấy Khương Đương quật ngã Mạnh Dương, đến bây giờ cả người vẫn còn trong trạng thái mông lung.

Hơn nữa Khương Đường còn không coi ai ra gì một mình cùng nam thần của mọi người nói chuyện ở ngoài lan can, từ trước đến nay Lưu Hiểu Tĩnh chưa từng thấy nữ sinh nào như vậy.

Lưu Hiểu Tĩnh nhìn rồi lại nhìn kẹo gừng trên bàn, không ăn cũng không được, mà ăn cũng không xong.

Khương Đường nhìn ra được cô ấy không tự nhiên, cười cười rồi cất kẹo trên bàn đi: “Tớ giúp cậu giữ vậy, chừng nào muốn ăn thì bảo tớ lấy.“

Lưu Hiểu Tĩnh mở to mắt nhìn cô cô gái trước mắt mình này, không nghĩ tới cô lại có tâm tư tinh tế, biết chăm sóc như vậy.

Khương Đường bốc từ trong túi ra một nắm lớn, quay ra đằng sau đưa cho bạn học Triệu Tiến ngồi xéo với cô.

Triệu Tiến được yêu thương mà sợ hãi nhanh chóng bày tỏ lòng cảm tạ nồng nhiệt với nữ vương, còn thiếu mỗi việc quỳ xuống nữa thôi.

Lục Ly chơi điện thoại suốt một tiết học cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, anh nhếch khóe môi: “Của tớ đâu?“

Khương Đừơng nhìn vào cặp, có lỗi đáp: “Quên rồi, nhưng mà số còn dư là của Lưu Hiểu Tĩnh, lần sau lại làm cho cậu.“

Một người luôn không có cảm giác tồn tại như Lưu Hiểu Tĩnh nghe thấy tên mình trong đoạn đối thoại của Khương Đường và Lục Ly, mình vừa cướp kẹo của đại ca trong lớp sao? Đột nhiên căng thẳng không dám nói chuyện.

Triệu Tiến đang nắm một nắm lớn kẹo trong tay cọ cọ vài cái đứng lên, cười vào mặt Lục Ly: “Đại ca trong lớp cũng có ngày không có kẹo ăn, hahaha. Lớn lên đẹp trai thì đã sao, học tập tốt thì lại làm sao!?“ – Nói xong liền bóc ba viên một lúc bỏ vào miệng.

Ai bảo cậu cướp thuốc lá của tôi!

Lục Ly tiếp tục cầm điện thoại lên, hừ lạnh một tiếng: “Ấu trĩ.“ – trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi tay vừa trắng vừa nhỏ, trên tay còn có một viên kẹo.

Vừa nãy chính là đôi tay nhỏ này quật ngã tên mập Mạnh Dương.

Lục Ly ngước đầu lên, lần đầu tiên nhìn rõ gương mặt của Khương Đường. Đôi mắt cô rất lớn, như ngôi sao trong đêm đen, lấp lánh lại thần bí, làm cho người ta không phân biệt được là hiện thực hay là hư vô, rất dễ trầm mê vào đó. Chiếc mũi nhỏ nhắn, cái miệng anh đào chúm chím hơi cong lên. Tính cách của cô thật ra rất được người ta yêu thích.

Chỉ riêng về vẻ ngoài mà nói, có thể cho 9.2 điểm.

Còn về dáng người thì, thân hình, ừm, cái này Lục Ly cần phải xem xét kỹ càng.

Chân dài mà thẳng, cánh tay trắng trẻo mà thon thả, ngực tròn mà đứng, chỉ là không biết độ cong và đàn hồi như thế nào……

_____

Lời tác giả muốn nói:

Khương Đường: Nghe nói ngài cho 9.2 điểm, lớn tiếng nói với tôi, điểm trừ ở đâu?

Lục Ly: Ngài hiểu lầm rồi, tròn điểm là 9.

Khương Đường: Vậy thêm 0.2 là cái gì?

Lục Ly: Là vì ngài cực kỳ cực kỳ xinh đẹp, thật đó, ngực cực kỳ lớn.

Khương Đường: Fuck.

Lục Ly: Tới nào.

* Thuốc lá Trung Hoa