Học Bá Thích Ăn Kẹo

Chương 50: Vỡ rồi ~



Sau khi tan ca ở siêu thị nhỏ, Khương Đường tùy tiện ăn chút gì đó ở cổng công viên coi như là bữa tối.

Để đi đến bãi đổ xe phải đi qua một cái trung tâm thương mại.

Ở lầu một trung tâm thương mại có một số cửa hàng bán nội y.

Cô vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy một tấm áp phích khổng lồ trên tường, một nhãn hiệu mới.

Thân hình của người mẫu nước ngoài kia thật đẹp. Đừng nói là đàn ông, một cô gái như cô nhìn thôi đã muốn rung động, quá đẹp cũng quá gợi cảm.

Ren màu đỏ rượu quyến rũ, áo ngực cúp ôm ba phần tư. Slogan là [ Nửa đêm hoa hồng lặng lẽ nở rộ ].

Đẹp thì đẹp nhưng nó có một nhược điểm chết người duy nhất, nó không giảm giá.

Khương Đường tính toán, nếu mua bộ này thì hôm nay cô không chỉ làm không công, tuần sau, tuần sau nữa cũng phải bù vào.

Cho nên là, từ bỏ.

Tình thú cái gì đó cũng nhất định phải bảo đảm ấm no trước đã. Nếu không cuộc sống không thể tiếp tục, sẽ bị đói chết đó.

Cho đến khi rời khỏi khu vực nội y, đi đến cửa trung tâm thương mại, cô đột nhiên nhớ ra.

Đại gia Đường đây chính là người sở hữu khối tiền kếch sù ba mươi vạn đó! Tiền bán nhà.

Rất lâu rồi, cuộc sống của cô đều trôi qua rất căng thẳng, rất ít khi nỡ lấy số tiền mình chăm chỉ kiếm được thưởng cho mình cái gì, thông thường đều là: “À, đổi mùa thì mua một bộ quần áo thưởng cho bản thân vì đã chăm chỉ học tập”, hoặc là thế này: “À, mua một con vịt quay xé sợi tự thưởng cho bản thân đã làm việc vất vả”. Tóm lại, đắt nhất cũng không vượt quá một trăm tệ.

Bây giờ đại phú bà Đường một lần nữa quay lại khu vực nội y, mua bộ chiến y màu đỏ rượu năm trăm chín mươi chín tệ kia.

Coi như là tự thưởng cho bản thân.

Còn anh.

Người đang ngồi ở trước cổng nhà họ Hoàng cười ngốc nghếch, cười xong thì gửi tin nhắn cho cô.

“Xem cậu chạy đi đâu. Chạy cũng chạy không thoát, là của tớ thì nhất định là của tớ!”

Khương Đường lấy điện thoại ra xem.

Cô chẳng hiểu mô tê gì,, ai muốn chạy, chạy đi đâu.

Đại ca đây là đang quay kịch bản ngôn tình học bá tổng tài sao?

Cô gửi lại một biểu cảm cười gian, bên dưới kèm thêm một câu: “Mua một bộ quần áo mới, cậu xem thử thế nào?”

Nói xong chụp tấm ảnh gửi đi.

Đó là tấm áp phích quảng cáo nội y trên tường trung tâm thương mại.

Lục Ly ấn mở ra xem.

Ý cô là gì đây, cái này là ám hiệu.

Chẳng lẽ nói, không cần đợi đến sinh nhật nữa?

Hay là, chính là tối nay?

Chính là bây giờ?

Anh gửi qua một biểu cảm háo sắc, trong những ký tự đều là dáng vẻ gấp không chờ nổi: “Đợi tớ, bây giờ tớ qua đó!”

Cô nhanh chóng ngăn anh lại: “Đừng, bây giờ tớ không ở nhà.”

Nói xong lại gửi thêm một câu: “Không phải tối qua nói xong rồi sao, tối mấy ngày này đừng có đến nhà tớ.”

Lục Ly nhìn hộp điểm tâm trong tay, anh bây giờ đang định làm gì?

À, đúng rồi, đến nhà họ Hoàng, đã ngồi trước cửa nhà người ta gần một giờ đồng hồ rồi.

Lục LY cười cười với chiếc điện thoại: “Dù sao cậu chạy cũng không thoát, sớm muộn gì cũng bị tớ ăn sạch!”

Khương Đường trả lời: “Ai ăn ai còn chưa chắc!” – lại nhắn thêm một câu: “Tớ phải lái xe, nói sau nhé.”

Lục Ly trả lời: “Chú ý an toàn, về đến nhà thì nói với tớ.”

Anh cầm hộp điểm tâm trên ghế lên, đi đến trước cửa, ấn chuông.

Hoàng Thiến Liên đích thân ra mở cửa, trông có vẻ đã đợi anh rất lâu rồi.

Bà nhận lấy hộp điểm tâm, dặn bảo mẫu thu dọn, thân thiết kéo Lục Ly đến ghế sofa phòng khách ngồi xuống.

Trước đây, trong mắt Lục Ly, dì Hoàng là trưởng bối gần gũi chứng kiến sự trưởng thành của anh. Bây giờ, bà ấy là mẹ vợ tương lai của anh, trong ánh mắt không khỏi có thêm một tia kính trọng.

Hoàng Thiến Liên hướng lên lầu gọi một tiếng: “Viện Viện, Phương Phương.”

Hoàng Phương Phương cầm một tờ số học xuống lầu, đến trước mặt Lục Ly gọi Ly ca.

Lục Ly cầm lấy tờ đề trong tay cậu ấy hỏi: “Câu nào không biết?”

Hoàng Phương Phương chỉ chỉ: “Đề này, nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra.”

Lục Ly lại nhìn mấy chữ to to trên đề: “Đây là bộ cô ấy tặng cậu à, các cậu mới lớp mười, còn nhiều thứ chưa học lắm, bây giờ làm bộ này còn hơi sớm.”

Chính là bộ [ Năm năm đại học ba năm mô phỏng (Văn Toán Ngoại ngữ) ] mà Khương Đường tặng.

Hoàng Phương Phương cười xấu hổ: “Em chỉ muốn thử xem tự mình làm đề thi đại học sẽ được bao nhiêu điểm.”

Lục Ly cầm bút, đặt đề thi lên bàn trà, kiên nhẫn giảng đề cho cậu ta.

Từ nhỏ đến lớn, người Hoàng Phương Phương sùng bái nhất chính là Lục Ly, người anh trai hàng xóm này đã từng đánh nhau với bọn lưu manh, đi thi thì được hạng nhất, rất lợi hại.

Giảng xong một đề, Hoàng Viện Viện mang đôi dép lông hình con thỏ, mặc một chiếc váy công chúa bằng lụa đi xuống lầu.

Hoàng Thiến Liên vẫy vẫy tay với cô ta, cười hiền hòa nói: “Viện Viện, sao bây giờ mới xuống, qua đây trò chuyện với anh Ly của con đi.”

Hoàng Viện Viện nhảy từng bậc từng bậc xuống lầu, trong ánh mắt lóe lên tia sáng: “Con mới thay đồ, mẹ, mẹ thấy bộ đồ này đẹp không?”

Hoàng Thiến Liên nhìn trái ngó phải: “Đẹp lắm, đẹp lắm, Viện Viện của mẹ mặc cái gì cũng đẹp.” – lại nói: “Con nói đúng không Lục Ly?”

Lục Ly tùy ý liếc nhìn một cái, ăn ngay nói thẳng: “Có hơi ấu trĩ.”

Hoàng Viện Viện chu miệng, chạy qua lắc lắc cánh tay Lục Ly, ỏn à ỏn ẻn hô: “Ly ca ca.”

Lục Ly phất tay, không nể nang chút nào nói: “Đi, qua kia chơi đi, đang giảng đề cho Phương Phương đây này.”

Hoàng Viện Viện lại ôm cánh tay Lục Ly lần nữa: “Em cũng có bài không biết làm.” – Nói xong lại lôi kéo anh lên lầu.

Lục Ly vung tay, suýt chút nữa hất cả người cô ta xuống đất.

Anh chỉnh lại ống tay áo: “Đừng có đụng chạm bậy bạ, anh Ly của em đã là người có bạn gái rồi.” – nói xong anh nhìn về phía Hoàng Phương Phương: “Đi, đến phòng cậu rồi giảng tiếp.”

Hoàng Viện Viện đưa mắt nhìn theo hướng Lục Ly và Hoàng Phương Phương đang đi lên lầu, cô ta không dám nói Lục Ly gì cả, chỉ đành phát cáu với Hoàng Phương Phương: “Anh, Hoàng Phương Phương, em không thèm để ý anh nữa!”

Hoàng Phương Phương bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn cô em gái ngốc nghếch này của mình, không nói gì, theo Lục Ly lên lầu.

Hoàng Viện Viện chạy đến chỗ mẹ mình, ôm bà bắt đầu khóc lóc: “Mẹ!”

Hoàng Thiến Liên sờ đầu an ủi con gái: “Ngoan ngoan, đừng khóc, mẹ làm đồ ăn ngon cho con nhé.”

Hoàng Viện Viện vừa lau nước mắt vừa ngước nhìn mẹ mình: “Đồ ngon gì ạ?”

Hoàng Thiến Liên nói: “Cháo bó xôi.”

Hoàng Viện Viện tức đến nỗi thở hồng hộc ngồi trên sofa: “Mẹ, con nói nhiều lần lắm rồi, con ghét nhất là mùi cải bó xôi.”

Hoàng Thiến Liên nhỏ giọng nói: “Lúc con còn nhỏ xíu thích nhất là cải bó xôi nhuyễn mà.”

Hoàng Viện Viện cầm quả quýt trên bàn trà bóc vỏ, một lần nhét hai múi vào miệng: “Vậy bây giờ con không thích ăn nữa, nên không ăn.” – Nói xong tách một múi quýt nhỏ đưa vào miệng Hoàng Thiến Liên: “Mẹ, mẹ ăn thử đi, ngọt lắm.”

Hoàng Thiến Liên nếm thử: “Con gái mẹ ngoan quá.”

Hoàng Thiến Liên lại lấy thêm một trái trên bàn bóc vỏ: “Lát nữa mẹ cho anh Ly của con một ít.”

Lục Ly ăn cơm tối ở nhà họ Hoàng với Hoàng Thiến Liên xong thì ngồi một mình ngơ ngẩn trong sân một lúc.

“Dì Hoàng, con biết dì đau lòng Viện Viện, nhưng con với em ấy không hợp nhau, Viện Viện vẫn còn nhỏ, sau này sẽ gặp được một người thích em ấy, yêu thương em ấy. Huống chi con đã có bạn gái rồi, con thích Khương Đường, cũng sẽ không rời khỏi cô ấy. Sau này, nếu dì có chuyện gì cứ trực tiếp đến tìm con.” – dừng lại một chút, Lục Ly nói: “Đối xử với cô ấy tốt một chút, dì Hoàng, ít nhất, đừng làm tổn thương cô ấy.”

Về cơ bản, Hoàng Thiến Liên là một người có tính cách rất dịu dàng, đối với ai cũng không có ý xấu gì, chỉ khi gặp phải chuyện gì liên quan đến Hoàng Viện Viện thì bà mới như biến thành một người khác, bà trả lời: “Nhưng mà Viện Viện, con bé, mấy ngày năm cũng không ăn được bao nhiêu cơm, buổi tối muốn ôm dì mới chịu ngủ.”

Lục Ly cười: “Dì Hoàng, Viện Viện đã không còn nhỏ nữa rồi, ăn cơm đi ngủ mấy cái này, con tin là em ấy sẽ làm rất tốt.”

Hoàng Thiến Liên nói tiếp: “Nhưng Viện Viện của chúng ta, tóm lại dì nhìn thấy con bé ăn không vào ngủ không ngon, dì liền đau lòng.”

Lục Ly nhíu mày: “Dì Hoàng, ai cũng có mẹ, Hòang Viện Viện có, Khương Đường cũng có, nếu mẹ cô ấy trông thấy cô ấy không vui vẻ, cũng sẽ rất khó chịu mà.”

Hoàng Thiến Liên nghĩ đến tấm quảng cáo nhỏ ngày đó nhặt ở cổng trường, thật giả khó lòng phân biệt nên bà cũng không nhiều lời nữa.

Lúc Lục Ly ra khỏi cổng nhà họ Hoàng thì gặp Hoàng Chấn Dương đang trở về.

Trước đây không để ý, bây giờ nhìn lại thì Khương Đường và chú ấy, quả thật có vài nét giống nhau, đôi mắt sinh động, lông mày cũng giống.

Hai người đứng dưới ánh đèn đường ven đường.

Lục Ly nói: “Chú Hoàng, con muốn hỏi chú một vấn đề.”

Hoàng Chấn Dương gật đầu: “Ừm.”

Lục Ly nghiêng đầu sang: “Sinh nhật của cô ấy ngày mấy?”

Hoàng Chấn Dương ngẩn ra: “Ai?”

Lục Ly cười cười: “Vị hôn thê chính hiệu còn chưa được gả của con.”

Hoàng Chấn Dương hỏi: “Con hỏi cái này để làm gì?” – nói xong nhìn Lục Ly chằm chằm: “Lục Ly, có phải con có chuyện gì không?”

Lục Ly ngẩng đầu nhìn trời, những ngôi sao lác đác đang mập mờ ánh sáng, anh trả lời: “Không có gì, chỉ hỏi thôi ạ.”

Hoàng Chấn Dương cũng nhìn lên trời: “Cùng ngày với con.” – ngập ngừng lại nói: “Lúc đó, hai nhà chúng ta còn cho rằng đây là duyên phận trời định, ai ngờ, haiz.”

Nói xong lại thở dài một hơi.

Đợi đến khi ông ấy lấy lại tinh thần, Lục Ly đã chạy xa mười mét.

Giống như một con thỏ hoang dã.

Chuyện gì thế này, phấn khích vậy sao.

Hoàng Chấn Dương gọi một tiếng: “Lục Ly.”

Lục Ly như không nghe thấy, rất nhanh đã chạy xa lắm rồi.

Hoàng Chấn Dương lấy điện thoại ra gọi một cuộc, dặn người tiếp tục điều tra tung tích bé bị bỏ lại ở công viên năm đó.

Cúp máy, vừa ngẩng đầu liền trông thấy Lục Ly đã chạy trở lại.

Lục Ly hổn hển hỏi: “Mấy giờ?”

Hoàng Chấn Dương lại ngẩn ra: “Cái gì mấy giờ?”

Lục Ly nói: “Cô ấy sinh lúc mấy giờ?”

Hoàng Chấn Dương không cần nghĩ lập tức trả lời:”Tám giờ sáng.”

Lục Ly lại xoay người chạy đi, vừa chạy vừa vẫy tay với Hoàng Chấn Dương: “Cám ơn chú, chú Hoàng.”

Anh chạy một mạch về nhà, ngồi vào xe hơi, nói với tài xế: “Đường Khang An.”

Anh đợi không được muốn lập tức đi gặp vị hôn thê chính hiệu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với mình.

Lúc ngồi trong xe anh mới nhớ lại, tám giờ sáng.

Quả nhiên sinh sớm hơn anh hai giờ!

Cô lớn hơn anh.

Tuy là chỉ có hai giờ, nhưng như vậy cũng là lớn hơn.

Tình chị em?

Không tính, chỉ có hai giờ, hai giờ thôi sao tính là tình chị em được.

Mặc kệ, Lục Ly quyết định bây giờ anh tạm thời sinh sớm ba giờ, như vậy có thể lớn hơn cô một giờ.

Lục Ly nở nụ cười vô cùng vô cùng vô cùng mãn nguyện, cứ như là làm như thế anh sẽ có thể nằm trên vậy.

Đến dưới lầu nhà Khương Đường, anh cũng không nói với cô, anh đã đến.

Tuy đã đồng ý với cô trước khi thi xong anh sẽ không đến nhà cô, nhưng thật sự không cách nào khống chế được xúc động muốn nhìn thấy cô.

Nhiều nhất chỉ ở lại một giờ, cố gắng ít nhất không làm chậm trễ việc học tập của cô.

Anh đứng dưới lầu ngẩng đầu nhìn, nhà cô sáng đèn, hai phòng đều sáng.

Anh lấy chìa khóa trong túi ra, đi lên lầu.

Lúc trên cầu thang anh suy nghĩ, lát nữa vào nhà nhất định phải hung hăng hôn cô, vị hôn thê nhà mình, sợ cái gì!

Lục Ly đến lầu sáu, cầm chìa khóa, đang muốn mở cửa, lại sợ dọa cô, nên gõ cửa ba cái.

Bên trong không có ai trả lời.

Anh lấy điện thoại, gọi điện thoại cho cô, không ai nghe.

Rõ ràng trong nhà sáng đèn, trong lòng anh bất chợt căng thẳng, chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ.

Lục Ly lấy chìa khóa, cẩn thận mở cửa.

Vừa nhìn thấy cô, anh mới yên tâm.

Cô ngủ thiếp đi trên bàn học trong phòng ngủ rồi, đề Vật Lý với sách bài tập Ngữ Văn vẫn còn trải ra bàn. Cô đã thay đồ ngủ,chắc là đã tắm rửa rồi.

Lục Ly nhẹ nhàng thay giày, rửa tay, đi tới bên cạnh cô. Lấy chiếc chăn mỏng trên giường đắp cho cô.

Sau đó kéo một cái ghế đến ngồi cạnh cô.

Anh nghiêng người, một tay chống đầu nhìn cô.

Cô trông thật xinh đẹp, điều này anh luôn biết, cô ngủ rất sâu, an nhàn tự do như một đứa trẻ.

Lục Ly nhịn không được mà ghé lại gần, hôn lên mặt cô một cái.

Haha, vợ anh.

Anh cười như một thằng ngốc, mà không dám cười ra tiếng. Lục Ly yên lặng ngắm nhìn cô rất lâu.

Khương Đường cảm giác được động tĩnh, mắt còn chưa mở hết đã trở tay muốn bắt người trước mặt.

“Ai!” – Cô cảnh giác nói.

Lục Ly lấy tay chặn lại: “Là tớ.”

Vị hôn phu của cậu.

Lúc này Khương Đường mới nơi lỏng cảnh giác, nhìn anh hỏi: “Đến mà không gọi tớ cũng không lên tiếng? Muộn thế này cậu qua đây làm cái gì?”

Lục Ly trả lời: “Gọi điện thoại cho cậu không thấy nghe máy.” – dừng một chút: “Nhớ cậu đến không khống chế bản thân được, nên đến.”

Nói xong giang hai tay, đợi cô nhào vào ngực mình.

Khương Đường nở nụ cười: “Có ấu trĩ quá không đại ca.” – nói xong cô vẫn chui vào trong ngực anh.

Bên cạnh là giường, anh hơi nghiêng người, ôm cô ngã lên đó, Lục Ly nhìn vào mắt cô: “Cậu là của tớ.”

Khương Đường đẩy đẩy anh, đẩy không được.

Nếu không phải anh để cô đẩy thì cô chẳng tài nào đẩy được anh.

Khương Đường nhin anh: “Chuyện gì vậy, đột nhiên sến sẩm thế này?”

Lục Ly vùi đầu vào trên người cô, hôn cô một cái: “Cậu là của tớ, chỉ là của tớ.”

Khương Đường lại đẩy anh, không biết tại sao anh đột ngột nói như vậy: “Chuyện gì vậy đại ca, phát điên gì thế?”

Khuỷu tay Lục Ly chống trên giường, hôn mạnh trên môi cô một cái: “Chính là của tớ.”

Khương Đường bật cười: “Cậu đây là đang đùa với lửa cậu biết không?”

Chị Khương của cậu không đánh lại thôi, nếu đánh lại thì cậu sẽ bị gặm đến xương cũng không còn, cậu có biết không.

Lục Ly: “Bây giờ đang đốt lửa rồi, cậu dập lửa sao?

Anh sợ làm đau cô, thông thường vẫn sẽ giữ lại vài phần sức, không nỡ làm cô đau.

Cô tương đối không lưu tình chút nào, lúc hôn rất mạnh, rất hăng say.

Lục Ly bị đau, lại ngại mặt mũi nên chỉ khẽ suýt xoa một tiếng, thực ra là đau lắm đó.

Cô nằm sấp trên người anh, cười cười hỏi anh: “Có biết tại sao tớ thường rất mạnh bạo không?”

Lục Ly chạm đến chỗ bị cô chạm qua, nhìn cô nói: “Bởi vì thịt tớ thơm, cậu muốn ăn.”

Khương Đường nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái nói: “Bởi vì tớ yêu cậu hơn cậu yêu tớ đó.”

Lục Ly ôm cô, cúi đầu, lúc này so với khi nãy mạnh hơn nhiều, anh nhếch môi: “Rõ ràng là tớ yêu cậu hơn cậu yêu tớ.”

Đau quá.

Cô cúi đầu đá anh một cái: “Cậu tuổi chó hả.”

Người đàn ông dưới thân đột nhiên “a” một tiếng, âm thanh thấp, dài nhưng đau đớn.

Vừa bị đầu gối cô đập vào.

Vỡ rồi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Đây là một trường hợp ngược lại sau khi trêu chọc em gái, gọi là《 Trộm vợ không được còn hại trứng》.

Lục Ly: Tác giả bà ra đây cho tôi.

Tác giả: Cũng đâu phải tôi làm. (Nói xong chạy mất).

Khương Đường: Dù sao cũng vỡ rồi, làm một cái trứng ốp la đi. bên trên rắc chút tương mè, ngon tuyệt.