Học Sinh Nghèo Vượt Khó

Chương 10-2: Lọ Lem và chim giẻ cùi



02

Sau hôm ấy, Vương Tử Chu không sờ tới chiếc cốc chim giẻ cùi nữa, nó như đôi giày thuỷ tinh chỉ vừa chân Lọ Lem bị đánh rơi trên kệ bát nhà cô.

Chẳng ai lại vác một cái cốc đi khắp nơi tìm chủ đâu nhỉ?

“Nhìn coi đây có phải cốc mà nhà ngươi đánh rơi không? Cầm lên uống thử cho ta xem.”

Khùng thật, mỗi lần đi qua gian bếp, nhìn thấy nó là đầu Vương Tử Chu lại bật ra câu nói trên. Cô nghĩ, truyện Cô bé Lọ Lem kể ra cũng hơi lố, sao Hoàng Tử phải đi khắp nơi tìm Lọ Lem? Và sao Lọ Lem phải cưới Hoàng Tử? Ghét thật đấy!

Tình hình luận văn không mấy suôn sẻ, tài liệu cần đọc nhiều hơn dự tính, cô quyết định để thư thư ra làm song không trích thêm quỹ thời gian cho việc dịch “Công viên”. Cô là một dịch giả rất quy củ, đã xác định một ngày phải dịch bao nhiêu chữ thì sẽ dịch đúng bấy nhiêu, đã lên kế hoạch, chia giai đoạn là phải nghiêm túc chấp hành. Nếu hôm nay làm hết việc của ngày mai thì ngày mai biết làm gì?

Chút ít thời gian sót lại, Vương Tử Chu sẽ dành để giải đề trên app.

Thoạt tiên, làm Toán cũng đau đầu ra phết, bởi nhiều kiến thức cô chẳng nhớ mô tê gì, đến nỗi phải lên mạng tìm lại sách giáo khoa cấp ba để ôn bài. Nhưng một khi đã nhớ thì mấy đề toán kia sao làm khó được cô. Tốc độ giải đề ngày càng nhanh, nhìn “số lời giải” và những đánh giá năm sao dần tăng lên, lòng cô thoả mãn đến lạ.

Một ngày cứ như vậy trôi qua, chẳng mấy mà Tưởng Kiếm Chiếu đã tới.

Vương Tử Chu đi Osaka đón bạn từ sớm, Tưởng Kiếm Chiếu thấy cô, chẳng buồn thiết tha hành lý, chạy một mạch tới ôm chầm lấy cô: “Ôi! Con heo của tao!”

Vương Tử Chu phản bác: “Tao không phải heo!”

Tưởng Kiếm Chiếu trợn mắt: “Không là không thế nào, mày tuổi Hợi mà?”

Vương Tử Chu xù lông: “Thế thì mày cũng là heo, bọn mình đều là heo cả.” Nói xong, chẳng hiểu sao tự dưng lại nhớ tới Lọ Lem, Lọ Lem bằng tuổi mình mà nhỉ? Không ngờ Lọ Lem cũng là heo luôn!

Sự tương phản ngộ nghĩnh đáng yêu ấy làm Vương Tử Chu không giấu nổi nụ cười.

Tưởng Kiếm Chiếu nhướng mày: “Mày cười gì đấy?”

Vương Tử chối đây đẩy: “Cười gì đâu.”

Cậu thám tử họ Tưởng vạch tội: “Cười mà, còn cười kiểu rất khó hiểu luôn nha.”

Vương Tử Chu chống chế: “Làm gì có, tao không tin.”

Cậu thám tử họ Tưởng cười khẩy: “Lần sau tao phải quay clip lại cho mày hết đường chối cãi.” Đoạn, nói thêm: “Mày có vấn đề rồi đấy.” Dứt câu, nó quay qua kéo hành lý, thấy Vương Tử Chu vẫn ngơ ra đó, giục liên hồi: “Hộ tống trẫm về hành cung Kyoto mau lên!”

Tới Kyoto, thời tiết càng xấu, may mà vẫn kịp về chung cư trước khi trời đổ mưa.

Tưởng Kiếm Chiếu rất giỏi trong việc biến mọi nơi thành nhà mình, nó đứng trước cửa, vừa cởi giày vừa la ó, tự nhiên như ở nhà: “Khát chết đi được.” Nói xong là lần ngay ra bếp, tìm ấm nước và cốc. Cầm ấm lên thấy đầm tay, hẳn đã có nước đun sẵn. Nó nhấc ấm, thuận tay với một chiếc cốc trên giá.

Trùng hợp thay, lại vớ đúng chiếc cốc chim giẻ cùi.

“Ê đừng uống!” Vương Tử Chu vừa xách vali vào thì thấy con nhỏ đang rót nước vào cốc chim giẻ cùi.

Tưởng Kiếm Chiếu ngoái lại: “Nước có độc hay gì?”

“Nước không có độc nhưng mày đổi cốc khác đi.” Nói đoạn, cô mở ngăn kéo chạn bát, lôi ra một chiếc cốc kẻ sọc xanh trắng: “Cái này đi.”

“Không đấy.” Tưởng Kiếm Chiếu ôm khư khư cốc chim giẻ cùi, “Trừ khi mày nói lí do tại sao.”

“Tao chưa rửa.” Vương Tử Chu đáp.

Tưởng Kiếm Chiếu ngó vào cốc: “Chém gió.”

Vương Tử Chu phân vân một lúc.

Cuối cùng đành thú thực: “Ừ thì đấy là giày thuỷ tinh Lọ Lem đánh rơi ở nhà tao. Mày nghĩ xem, dùng đồ của người khác kì lắm đúng không?”

Tưởng Kiếm Chiếu nheo mắt đăm chiêu: “Lọ Lem nào?”

Vương Tử Chu đỏ bừng bừng từ mặt xuống tận cổ, Tưởng Kiếm Chiếu cả kinh: “U là trời, vấn đề của mày nghiêm trọng lắm rồi đấy.”

Lại tiếp: “Mày dám giấu tao nuôi Lọ Lem ở Kyoto.”

Dứt câu, nó đặt chiếc cốc giẻ cùi xuống, chắp hai tay sau lưng như đức vua đi thị sát miền Đông, bắt đầu đánh giá nơi ăn chốn ở mà quan lại địa phương ở Kyoto chuẩn bị cho mình. Từ hành lang bếp đi vào sẽ thấy khu vực tiếp khách bé tẹo teo, sau đó là bàn làm việc và giường, chấm hết.

“Cái giường này…” Đức vua có vẻ không hài lòng cho lắm, “có nổi một mét không?”

“Không, 80 cm thôi.” Viên quan bẩm báo.

“80 cm?!” Đức vua không tin vào tai mình, “Giường trong ký túc ít ra còn được 90 cm! Trẫm ngủ kiểu gì?”

“Tối tao biểu diễn ảo thuật cho mày coi.” Viên quan trả lời hết sức tự tin.

“Triển luôn đi!” Đức vua ra lệnh.

“Thế mày nhấc cái kệ kia cho tao đi.” Viên quan nhờ vả.

Đức vua hết cách, đành xắn tay, nhấc kệ đồ ở cạnh giường ra chỗ khác. Xong xuôi, viên quan trịnh trọng giới thiệu: “Mày nhìn kĩ nha, giường này vốn là hai tấm 80 cm chồng lên nhau, mày lật một tấm ra là thành hai cái giường 80 cm! Mày nằm một bên, tao nằm một bên, vừa đẹp.”

Đức vua được mở mang tầm mắt: “Giường này mua đâu đấy?”

Viên quan thưa: “UTÅKER của IKEA!”

“Đầu tư phết nhỉ, Kyoto làm gì có IKEA đâu? Phải chuyển từ chỗ khác đến đúng không.” Đức vua vừa kê giường vừa lẩm bẩm, “Sao không mua xừ cái giường đơn bình thường đi?”

“Hồi tao mới chuyển đến, mày bảo sau này tới Kyoto chơi nên tao mới phải mua đấy!” Viên quan ấm ức, “Rõ ràng là mua cho mày mà!”

“Được rồi, được rồi, lần này bỏ qua.” Biết mình đuối lý, đức vua bèn bảo: “Trẫm sẽ thăng quan tiến chức cho ái khanh.”

Xếp xong hai cái giường, căn phòng gần như không còn chỗ trống. Vương Tử Chu tìm ga và chăn cho bạn: “Mày nằm bên trong đi.” Tưởng Kiếm Chiếu vuốt cằm, nhìn cái giường đầy đăm chiêu: “Trần Ổ từng nằm đó à?”

“Mày nói cái gì đấy?” Vương Tử Chu nhảy dựng lên.

“Sao phải giật thon thót lên thế?” Cậu thám tử họ Tưởng tra hỏi, “Lọ Lem là Trẩn Ổ chứ gì? Nó đến nhà mày rồi chứ gì? Thế mà không kể cho mình mới sợ chứ!”

“Không phải như mày nghĩ đâu!”

“Không nghĩ như vậy mới là lạ.” Cậu thám tử họ Tưởng ngồi xuống ghế sô pha đơn, “Mày đang tuổi rạo rực, dũng cảm lên, thừa nhận [email protected] muốn của bản thân đi! Vả lại nó trông cũng ngon nghẻ, mày tơ tưởng là chuyện bình thường!”

“Sao mày bảo cậu ấy dị lắm?”

“Dị chứ đâu có xấu?” Tưởng Kiếm Chiếu đáp, “Chứng tỏ người ta rất khác biệt và mày bị nét riêng đó thu hút là hợp lý quá còn gì.”

Vương Tử Chu á khẩu.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Tưởng Kiếm Chiếu thì nhàn nhã ung dung, thản nhiên sai bảo cô: “Không phải trải ga giường vội, rót cho trẫm cốc nước đã.”

Vương Tử Chu hậm hực vào bếp rót nước.

Ngoài trời sấm vang, mưa rào rào trút xuống.

Tưởng Kiếm Chiếu ngó màn mưa mù mịt ngoài ban công, than thở: “Cái số đi du lịch của tao đúng là…” Nói đoạn, bật dậy, đi tới bàn làm việc của Vương Tử Chu, cúi xuống thì thấy: “Viết cái gì trong sổ thế này? Mày tính thi lại đại học đấy à?”

“À, cái đó hả?” Vương Tử Chu đưa cho bạn cốc nước, “Tao giải đề cho học sinh Nhật Bản!”

“Là sao?” Tưởng Kiếm Chiếu ngơ ngác, “Mày làm gia sư á?”

Vương Tử Chu lấy điện thoại ra, giải thích cho nó về quy trình của ứng dụng.

Biểu cảm tò mò của Tưởng Kiếm Chiếu y chang như cô lúc mới biết tới sự tồn tại của app này trong máy Trần Ổ.

“Uầy, mày sắp làm được một trăm đề rồi! Thế nào, đám học sinh Nhật có khó trị không?” Nó vừa nói vừa mở lịch sử trò chuyện của Vương Tử Chu với học sinh, “Ôi, tụi cấp ba bên này cũng phải làm bài ‘lấp hố’ này! Bọn mày nói gì mà nhiều thế? Dịch tao nghe coi!”

“À thì là…”

Cậu học sinh đó chụp cả bài ‘lấp hố’, gồm câu đã làm và chưa làm. Cậu ta hỏi ba câu sau làm như thế nào nhưng Vương Tử Chu thấy một câu đã làm cũng sai.

“Tao nhắc nó là câu đầu tiên làm sai rồi.” Vương Tử Chu kể.

“Và nó không tin mày!” Tưởng Kiếm Chiếu đoán mò.

“Chuẩn! Tao bảo điền with đi mà nó không tin.” Vương Tử Chu lướt lại lịch sử trò chuyện, “Sau đó tao phải bảo, chỗ đó điền with, xin hãy tin tôi, tôi là người nước ngoài.”

Tưởng Kiếm Chiếu cười lăn cười bò trên bàn.

“Người nước ngoài há há há há.”

“Thú vị đấy.” Nó nói, “Mày đi trải giường đi, đưa máy tao chơi tí, tao cũng phải luyện tay nghề mới được!”

“Mày làm toán đi, tiếng Anh khó giải thích lắm!”

“Ờ!”

Tưởng Kiếm Chiếu nhận đề với tâm thế tự tin ngút trời, nào ngờ Vương Tử Chu còn chưa trải xong ga giường, nó đã há hốc mồm: “Cái gì đây, thế này là ‘out trình’ luôn rồi? Tao đã học cái này đâu!”

Vương Tử Chu quăng luôn ga giường, thò đầu sang, đọc đề xong cũng ngớ người.

“Out trình đúng không!” Tưởng Kiếm Chiếu quả quyết, “Chắc chắn đây là đề toán đại học luôn! Học sinh Nhật vất thế? Không trả lời được có sao không?”

“Bị trừ điểm.” Vương Tử Chu ôm điện thoại, trả lời.

“Điểm đổi ra tiền đúng không?” Trong cái khó ló cái khôn, Tưởng Kiếm Chiếu vội hiến kế: “Mày gửi cho Lọ Lem đi, mau lên.”

“Kì quá không?!” Miệng thì nói thế nhưng tay Vương Tử Chu vẫn rất thành thật chụp màn hình, lưu lại đề bài.

“Hình như tay mày không nghĩ vậy đâu.” Tưởng Kiếm Chiếu giục, “Gửi luôn đi.”

“Nói thế nào bây giờ?” Vương Tử Chu thấp thỏm.

“Thì bảo mày chẳng may mở phải cái đề khó quá, cần cao thủ võ lâm ra tay tương trợ.” Tưởng Kiêm Chiếu tiếp lời, “Nếu không thì mày gửi nó 100 yên là được! Giá một bài cũng tầm đó mà, đúng không?”

Lại là 100 yên.

Vương Tử Chu gửi đề cho Trần Ổ nhưng không kể lể nhiều như Tưởng Kiếm Chiếu mách nước, chỉ vỏn vẹn một câu: “Bài này tớ làm mãi không ra, chắc nằm ngoài khả năng của tớ rồi…”

Còn chưa nghĩ ra nên viết gì tiếp theo thì cậu đã trả lời.

“Để tớ xem xem.”

“Lọ Lem nhiệt tình ghê!” Tưởng Kiếm Chiếu thấy dòng tin nhắn, phấn khích ra mặt: “Tao còn tưởng nó là kiểu người phải cách ngày mới trả lời wechat cơ!”

Vương Tử Chu tần ngần nhìn dòng chữ “để tớ xem xem.”

“Sao lại đần ra rồi?” Tưởng Kiếm Chiếu lườm bạn, tiện thể liếc qua màn hình, lần trò chuyện gần nhất đã từ rất rất lâu về trước, “Tao còn tưởng chúng mày phải thân lắm rồi cơ, sao trông xa lạ thế này!”

“Bọn tao có quen thân gì đâu.” Vương Tử Chu bỏ điện thoại xuống.

“Nhưng mày có ý đồ với người ta.” Cậu thám tử họ Tưởng nghiêng đầu nhìn cô.

“Ờ thì, chắc là…” Vương Tử Chu ngồi xuống cuối giường, “Có một xíu xíu.”

“Mày muốn lên giường với nó.” Cậu thám tử họ Tưởng nhắm mắt lại, phán câu xanh rờn.

“?!” Vương Tử Chu bật ngay, “Không hề!”

“Chứ mày tính làm gì?”

“Tao muốn bứt tóc cậu ấy.”

“Bản chất hai cái đó cũng từa tựa nhau mà.”

“Từa tựa chỗ nào?!”

“Trong tâm lý học, cái này người ta gọi là…”

“Gọi là gì…”

“Đợi tao tra xong rồi tao bảo.” Tưởng Kiếm Chiếu thả mình xuống ghế, nhìn cơn mưa như trút nước ngoài kia, “Liệu ngày mai có nắng ráo không? Mày bảo dẫn tao đi đạp xe mà trời thế này thì đạp gì nữa?”

“Mưa rào thôi, tạnh ngay ấy mà.” Vương Tử Chu đáp.

“Mày có mấy cái xe vậy?” Tưởng Kiếm Chiếu nhìn cô.

“Một cái.” Vương Tử Chu lơ đễnh trả lời, “Mình có thể đi thuê, hoặc hỏi mượn chị bạn khoá trên của tao cũng được.”

“Sao phải mượn chị ấy? Mày hỏi Lọ Lem đi!”

“Ai lại thế?”

“Rồi mày có muốn rứt tóc người ta nữa không?”

Vương Tử Chu rơi vào thế khó xử, lý trí và [email protected] muốn trong cô như hai cán cân, một bên là đàng hoàng ngay thẳng, một bên là xấu xa bi3n thái. Cô vô thức nuốt nước bọt, nhận ra bản thân đã nghiêng hẳn sang nửa bi3n thái.

Mày không xứng đáng làm người nữa.

“Tao hết thuốc chữa thật rồi, trong đầu tao toàn mấy thứ tội lỗi thôi.” Viên quan địa phương buông xuôi, cam chịu khẩn cầu: “Xin bệ hạ hãy đày thần đi, tội thần đáng muôn chết.”

“Đày cái gì mà đày!”, Đức vua dựng cổ viên quan đang nằm liệt trên giường dậy, bảo, “Tin nhắn đến kia kìa.”

Vương Tử Chu mở màn hình.

Trần Ổ gửi ảnh cho cô, bài viết tay trên iPad, rõ ràng không có dòng kẻ nhưng chữ vẫn ngay ngắn từng hàng đều tăm tắp, hồi xưa đi thi chắc chắn cậu ấy được cộng điểm trình bày sạch đẹp.

Tưởng Kiếm Chiếu cũng xúm lại xem.

Nó hết nhìn màn hình lại nhìn Vương Tử Chu: “Mày nghiên cứu đáp án thật à? Đọc có hiểu gì không?”

Vương Tử Chu gật đầu: “Các bước tư duy rất mạch lạc.”

“Nể thật đấy.” Tưởng Kiếm Chiếu ngồi xuống, “Thảo nào hồi cấp ba có đứa tán nó, chắc để nó dạy kèm chứ không gì.”

Vương Tử Chu tò mò, ngẩng lên hỏi: “Có người theo đuổi cậu ấy á?”

“Chứ sao? Người ta cũng ổn áp chứ bộ, thiếu gì người theo, trai gái đủ cả.” Tưởng Kiếm Chiếu ngước lên, hồi tưởng lại, “Nhưng dã tràng xe cát biển đông thôi, cô Triệu bóp ch3t từ trong trứng nước rồi.”

“Cô Triệu ghê lắm hả?”

“Haizz, nói thế nào nhỉ…” Tưởng Kiếm Chiếu lấy điện thoại, tìm trang chủ của trường cấp ba, “Để tao kiếm ảnh cô ấy cho mày xem.”

Lát sau nó tìm được một bức ảnh thẻ, đưa điện thoại cho Vương Tử Chu chiêm ngưỡng.

Vì là ảnh thẻ nên cô ăn mặc và trang điểm rất trang trọng, khi chụp chắc chắn có tản sáng, chụp xong còn được chỉnh sửa nên da dẻ mịn màng, mắt rất sáng làm cả người cô cũng rực rỡ lên. Cô rất gầy, khuôn mặt hơi dài, sống mũi cao và thẳng tắp, khuôn miệng đẹp, trông rất giống…

“Thấy giống Kim Seo-hyung không?” Tưởng Kiếm Chiếu hỏi.

“Hơi hơi.”

Phép so sánh của Tưởng Kiếm Chiếu bỗng khiến một thứ cảm giác vô thực trào lên trong cô. Sức mạnh của ánh sáng và hậu kỳ sẽ xoá nhoà những đường nét thô cứng, làm nó trở nên sắc sảo hơn, điện ảnh hơn.

“Ngoài đời khác lắm không?” Vương Tử Chu hỏi.

“Không.” Tưởng Kiếm Chiếu đáp, “Ở trường tao, giáo viên tầm tuổi trung niên mà chịu khó trang điểm chắc chỉ có cô Triệu. Lúc nào cô ấy cũng chỉn chu, ngăn nắp, dĩ nhiên là ở ngoài nhiều nếp nhăn hơn trong ảnh, mặt mộc cũng kha khá tàn nhan với nốt ruồi, ảnh này chụp lâu lâu rồi, giờ cô già hơn nhiều.”

Tự nhiên Vương Tử Chu cảm thấy áp lực.

Có một kiểu người lúc nào cũng đặt ra những yêu cầu rất khắt khe cho bản thân, và cho cả người khác. Cô Triệu là một người như thế.

Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra cách cô Triệu nói chuyện với Trần Ổ.

“Trần Ổ lúc nào cũng gọi mẹ bằng cô, cả ở trường lẫn ở nhà luôn á.” Tưởng Kiếm Chiếu vội vàng bổ sung thêm, “Tao nghe chúng nó kể vậy.”

“Chuyện nhà người ta sao chúng mày biết?”

“Lớp chọn có mấy đứa hay đến nhà Trần Ổ, chúng nó kể thế mà.”

“Eo sợ thế.” Vương Tử Chu lẩm bẩm, “Chắc cô ấy nghiêm lắm.”

“Chứ sao, suýt nữa cô ấy học top 2 rồi.”

*Top 2 chỉ Thanh Hoa, Bắc Đại.

“Sao lại suýt?”

“Thì thời ấy điền nguyện vọng trước công bố điểm sau, chắc vì một lý do nào đó nên cô ấy không đăng ký dù đủ điểm, thế là lỡ mất cơ hội vào ngôi trường trong mơ. Sự tiếc nuối đó sẽ biến thành nỗi ám ảnh, thậm chí còn đè nặng lên học sinh và con cái, nên tao có thể thông cảm cho cô ấy được.”

“Thế rồi cô ấy học ở đâu?”

“Đương nhiên là trường top của tỉnh.”

“Thời ấy đã học trường top của tỉnh rồi mà còn về quê dạy học á?”

“Cô ấy là giáo viên chuyên dạy lớp chọn mà, với cả, mày đừng xem thường Giang Âm, trường cấp ba của tao đỉnh lắm đấy. Nếu nhất định phải có một lý do thiết thực hơn thì tao mạnh dạn đoán là do lúc đó cô đang yêu thầy Trần.”

“Nghe cứ sai sai?”

“Không tin mày hỏi Lọ Lem thử xem. Thầy Trần đặc biệt cực, thật đấy.”

“Tao không dám hỏi.” Vương Tử Chu nói, “Thầy ấy là chủ nhiệm lớp mày mà? Mày kể đi xem nào.”

“Ứ kể cho mày đấy.” Tưởng Kiếm Chiếu khoanh tay, “Trả lời tin nhắn của Lọ Lem đi nhanh lên, người ta mất công giảng bài cho mày rồi!”

Vương Tử Chu nghĩ một lúc, nhắn lại hai chữ: “Cảm ơn.”

Tưởng Kiếm Chiếu trông thấy mà tức tím người.

Nó lại phải ra trận: “Mày trả lời mỗi câu cảm ơn cộc lốc thế thì người ta biết nhắn lại cái gì? Không cần cảm ơn?”

Vương Tử Chu: “Cậu ấy có thể không trả lời mà.”

Tưởng Kiếm Chiếu đứng hình mất năm giây.

Nó bó tay: “Thôi chịu đấy, tao thấy mày cứ như tao, vô tính, không lãng mạn, không yêu đương gì sất cũng được.”

Vương Tử Chu “ừ” một tiếng, Tưởng Kiếm Chiếu bực: “Lại còn ‘ừ’? Hỏi mượn xe đạp đi nhanh lên!” Nó được đà mắng tiếp: “Điên cả người, đời thuở nào một đứa vô tính phải đi dạy cho một đứa dị tính ba cái thứ yêu đương nhắng nhít này không, hả!”

Vương Tử Chu đang soạn tin nhắn chuẩn bị gửi, nghe thấy hai chữ “yêu đương”, lập tức ngẩng lên.

“Cái gì cơ?”

“Yêu đương chứ còn gì, mày đừng có mà chối, không ai tin luôn á, nhìn mày đi, mặt đỏ như cà chua rồi.”

“Bọn tao không…”

Tưởng Kiếm Chiếu cuộn tập giấy nháp trên bàn, gõ vào đầu cô: “Không luyên thuyên nữa, gửi đi.”

Vương Tử Chu lại cúi xuống.

Vương Tử Chu: À đúng rồi, mai cậu có cần dùng xe không?

Trần Ổ: Không.

Vương Tử Chu: Tưởng Kiếm Chiếu đến Kyoto, nó đòi đạp xe, xe tớ cho nó mượn cũng được nhưng tớ sợ nó đi một mình, tớ định…

Lọ Lem chẳng đợi Hoàng Tử trình bày xong câu chuyện lan man của mình.

Cậu bảo: “Được, trời tạnh rồi, cậu sang lấy xe đi.”