Học Sinh Nghèo Vượt Khó

Chương 12-1: Di Võng



1

Vương Tử Chu cảm giác như bị mộng du lúc nửa đêm.

Hiện thực vụn vỡ, chắp ghép như hình bóng trên mặt nước, chỉ cần một cơn gió lay là tan tác như mơ. Những từ vựng tiếng Nhật xa lạ, chẳng mấy khi dùng tới trong đời thường đang tuôn ra từ chính miệng cô. Giây phút ấy, dường như Vương Tử Chu không còn là chính mình nữa, cô đang hoá thân vào một tác phẩm giả tưởng nào đó, môi mấp máy theo những lời thoại được biên sẵn.

Từng câu từng chữ đã có Mạn Vân chắp bút.

Việc của cô là dịch sang tiếng Nhật cho bác sĩ hiểu.

Xong xuôi, Vương Tử Chu ngơ ngác nhìn Mạn Vân đang dần mất kiểm soát. Dường như tâm hồn tự do, phóng khoáng thường thấy đã bị trục xuất khỏi cơ thể, chỉ còn lại thân xác một chàng trai loạng choạng bên vách đá, chơi vơi chực ngã.

Thậm chí cô còn nghĩ, Mạn Vân gọi cô đến không phải vì rào cản ngôn ngữ, mà bởi vốn dĩ, anh chẳng thể bình tĩnh để thuật lại bất cứ điều gì, dù có bằng tiếng Nhật, tiếng Anh hay thậm chí là tiếng Trung.

Lao tâm khổ tứ lắm Vương Tử Chu mới hiểu được những gì anh nói.

Tưởng Kiếm Chiếu nằng nặc đòi theo tới bệnh viện, giờ cũng kiêm luôn một chân phiên dịch từ tiếng mẹ đẻ sang tiếng mẹ đẻ.

Đầu óc cô choáng váng như thể đang ngồi trong một khoang xe kín.

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao lại gọi Đàm Duệ Minh là Di Võng.

Bởi “nó” có thể nuốt chửng cả Mạn Vân.

Trong “Công viên”, mỗi lần Di Võng xuất hiện, kẻ duy nhất còn hỉ hả, cợt nhả được dăm ba câu, âu cũng chỉ có mình cậu ma nhà xí Húc Thiên Trúc. Vậy mà giờ, Húc Thiên Trúc cũng “đăng xuất” luôn rồi.

Mạn Vân chẳng nói chẳng rằng, đâm đầu ra ngoài bệnh viện.

Vương Tử Chu linh cảm có chuyện chẳng lành, Tưởng Kiếm Chiếu vội huých cô: “Đi theo đi, mau lên!”

Vương Tử Chu kẹt giữa thế khó: “Nhưng ở đây…”

Tưởng Kiếm Chiếu trấn an: “Không sao, còn tao mà, không nói được tiếng Nhật thì tao bắn tiếng Anh. Yên tâm, tụi tao học cùng trường cấp 3, còn gặp nhau rồi, ổng tỉnh lại mà thấy tao còn hơn là thấy một người xa lạ, đúng không nào?”

Cũng đành vậy, Vương Tử Chu vội đuổi theo Mạn Vân.

Cứ thế lang thang phiêu bạt trong màn đêm mịt mùng, từ cổng bệnh viện Đại học K về tới sân ký túc xá Higashitake. Vỏn vẹn chưa tới một km nhưng Vương Tử Chu mệt muốn tắt thở. Mạn Vân chân đã dài thì chớ, lại còn cắm đầu phi một mạch, chẳng thèm ngó ngàng tới người đằng sau, tội Vương Tử Chu vắt chân lên cổ mà chạy.

Anh vào cửa, cô theo sau; anh lên lầu, cô cũng lên theo.

Gần đến phòng ký túc xá, Vương Tử Chu đánh hơi thấy mùi “thuốc súng” nồng nặc toả ra từ người Mạn Vân.

Anh đẩy cửa cái rầm.

Xồng xộc xông tới trước giường.

Qua ô cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi xuống vạn vật lung linh như dát bạc, Trần Ổ ngồi sát mép giường, không đèn, không quạt, thứ duy nhất Vương Tử Chu nghe thấy là tiếng thở nặng nề một cách lạ thường.

“Sao không nghe điện thoại tao?” Mạn Vân chất vấn.

“Đau đầu.” Cậu đáp.

“Giờ hết đau chưa?” Mạn Vân nói, “Đưa điện thoại đây.”

“Sao thế?” Trần Ổ ngước lên hỏi.

“Mày nói thử xem?” Mạn Vân cúi xuống nhìn cậu.

Tóc cậu ướt sũng mồ hôi, hình như bây giờ cậu đang sợ lạnh lắm, ngồi mà cả người cứ co ro, cổ áo phông cũng ướt đẫm tự bao giờ. Hẳn là vẫn chưa dứt cơn đau, Vương Tử Chu nghĩ bụng. Thế nhưng Mạn Vân chẳng mảy may đoái hoài, cứ sấn sổ ép cung, thái độ đến là bặm trợn.

Anh ơi, nhẹ nhàng với Lọ Lem của em chút xíu đi anh.

Vương Tử Chu van nài trong bụng.

Bầu không khí như đọng lại.

Mãi một lúc sau, Trần Ổ mới lên tiếng: “Vì Đàm Duệ Minh à?”

“Vì Đàm Duệ Minh?! Sao mày có thể thở ra cái giọng như thế hả?” Tưởng chừng Mạn Vân sắp lôi cổ, dựng cậu dậy đến nơi, “Còn ra cái thể thống gì nữa? Mày có còn là con người nữa không? Mày đã rúc ở cái xó xỉnh nào vậy?!”

Vương Tử Chu cảm thấy Trần Ổ như con rối bị người điều khiển.

Bứt một phát là đầu lìa khỏi cổ.

Mạn Vân bấu chặt lấy cậu.

Thả Lọ Lem của em ra! Tiếng lòng cô thét gào.

Nhưng Mạn Vân vẫn giữ khư khư, gầm ghè đe doạ: “Cho tao số bố mẹ Đàm Duệ Minh, tao biết mày có.”

Con rối đáp: “Anh cứ bình tĩnh đã.”

“Tao, bình, tĩnh, thế, quái, nào, được?!”

Mạn Vân như gào lên: “Sao lần đếch nào tao cũng phải đưa nó vào viện! Mày thì làm gì? Mày chỉ đi gỡ băng dính nó dán trên cửa sổ, đi cất chậu than nó đốt! Mày từng thấy cảnh máu me nhoe nhoét khắp sàn chưa? Mày từng thấy một người hoàn toàn mất đi ý thức chưa? Thấy chưa? Mày có hiểu cảm giác của tao mỗi lần phải đưa nó vào viện không? Mẹ nó chứ, sao cứ phải chết trước mặt tao?!”

Con rối vẫn điềm tĩnh nhìn anh.

Mạn Vân thình lình buông tay.

Anh cười một tiếng tự giễu, sau đó lùi bước.

Vương Tử Chu nghe thấy tiếng nước mắt rơi.

“Tại sao phải che giấu cho nó? Sao không thừa nhận luôn cho rồi?” Mạn Vân hít một hơi, gằn giọng xuống tận cuống họng, “Nó bị bệnh thật mà! Nó cần phải khám bệnh, cần phải uống thuốc, cần phải dừng lại…” Những chữ cuối mang theo tiếng nấc nghẹn ngào: “Phải dừng lại…”

Cảm xúc bùng nổ đến cao trào, dội thẳng vào miếng bọt biển êm ái.

Trần Ổ vẫn đứng yên đó, quan sát tất thảy.

Vương Tử Chu bỗng cảm nhận được sự lạnh lẽo trong ánh mắt bình thản ấy.

“Anh cứ bình tĩnh đã.” Cậu nói.

“Bình tĩnh cái quái gì!” Mạn Vân quát, “Cái loại như mày đếch phải người.”

Nói xong, anh lao hùng hục ra khỏi cửa, Vương Tử Chu giật bắn mình. Đang định chạy theo thì Trần Ổ nhét cái gì đó vào tay cô, Vương Tử Chu cúi đầu nhìn xuống, sững sờ giây lát rồi chạy theo Mạn Vân đã sắp khuất bóng cuối hành lang.

Anh đi, cô cũng đi.

Anh lên lầu, cô cũng lên lầu.

Cầu thang bộ vừa tăm tối vừa chật chội, nơi nào cũng thấy bóng dáng của Di Võng, ngay cả cái cầu thang tí hin này cũng không ngoại lệ.

Leo một mạch lên sân thượng.

Vương Tử Chu hổn hển thở không ra hơi.

Cô sợ Mạn Vân giận quá mất khôn mà gieo mình tự vẫn nên chỉ dám mon men từng bước, rón rén lại gần, lặng lẽ dựa vào lan can.

Thu trọn vào tầm mắt là những toà chung cư thâm thấp và vô vàn đốm sáng rải rác từ những ngọn đèn bên kia bờ sông.

Cảnh đêm ảm đạm là bao, ảm đạm đến độ có thể thấy rõ những ngôi sao đang lấp loé trên đỉnh đầu. Vương Tử Chu ngó nghiêng, hết nhìn trái lại nhìn phải nhưng tuyệt nhiên chẳng nói câu nào. Mãi lâu sau, Mạn Vân mới thình lình nhìn sang cô: “Em lên đây làm gì?”

“Ngắm sao.” Vương Tử Chu đáp.

“Ai cho em lên đây ngắm sao? Em có phải sinh viên trong ký túc đâu?”

“Gì mà căng thế.” Vương Tử Chu thở phào một hơi, “Em cứ thích ngắm đấy, làm gì được em.”

Gió đêm ẩm ướt, hào phóng ban phát hơi ẩm, xoa dịu tâm can và khuôn mặt đã nứt toác vì lửa giận.

Vương Tử Chu cảm nhận rõ ràng, cơn giận đã ấy đã dần nguôi ngoai nhưng Di Võng vẫn chầu chực trên đỉnh đầu, đè nén con người ta đến ngạt thở. Cô thở dài, dè dặt mở lời: “Anh kể cho em nghe được không?”

“Kể cái gì?” Mạn Vân hơi mất kiên nhẫn.

Anh nói bằng giọng mũi.

Màn đêm tăm tối chẳng thấy rõ mặt người, ấy thế mà Vương Tử Chu lại ngửi thấy vị mằn mặn của nước mắt.

Cô ngước lên, tựa như đang đối mặt với Di Võng.

“Kể về Di Võng đi!” Cô nói, “Cả về kế toán Ổ vô nhân tính nữa, sao bọn anh quen nhau vậy?”

“Người liên lạc khẩn cấp.” Mạn Vân im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng, “Người liên lạc khẩn cấp của Đàm Duệ Minh, anh gọi cho số máy đó.”

“Số đó là của Trần Ổ á?”

“Ừ.”

“Sao anh lại gọi cho cậu ấy?”

“Lúc đưa Đàm Duệ Minh vào viện, anh muốn liên lạc với người nhà nó.” Mạn Vân kể tiếp, “Anh gọi số đó, chẳng ai bắt máy, mãi đến tối, phải 10 giờ hơn mới có người nghe. Anh còn nghĩ bụng, nghề ngỗng gì mà bận thế không biết, gọi cháy máy mà không nghe nổi một cuộc…” Nói đoạn, chuyển giọng giễu cợt: “Nghĩ lại mà thấy buồn cười.”

Vương Tử Chu nghiêng đầu nhìn anh.

Mạn Vân thuật lại đầu đuôi cuộc điện thoại: “Anh hỏi nó quen Đàm Duệ Minh à? Nó bảo ừ. Anh lại hỏi, cậu là gì của cậu ta? Nó bảo là bạn bè. Anh thắc mắc, chỉ là bạn bè thôi á? Nó kêu phải. Anh mới lấy làm lạ, nhưng cậu là người liên lạc khẩn cấp cơ mà, đầu dây bên kia chẳng nói năng gì nữa. Thế rồi anh mới hỏi, cậu biết tình trạng tinh thần của Đàm Duệ Minh đúng không. Cơ mà nó còn hỏi ngược lại anh, giờ Đàm Duệ Minh sao rồi? Anh bảo hẵng sống, cậu tới trường đi. Nó nói mình không ở Bắc Kinh. Anh cáu lắm, vậy cậu bay đến đây đi! Nó kêu mình còn phải đi thi. Anh kiểu, làm gì cơ? Đi thi á? Thi cử có quan trọng bằng tính mạng con người không? Tạch thì thi lại có gì đâu mà xoắn, cậu năm mấy rồi? Nó đáp, nó lớp 11…”

Kể tới đây, Mạn Vân cười khẩy: “Má nó chứ, học sinh cấp ba ạ, không nghe điện thoại vì còn bận tự học buổi tối ạ.”

Vương Tử Chu vừa buồn cười vừa nghèn nghẹn trong lòng.

Mạn Vân như trút được nỗi lòng: “Tức điên cả người, người liên lạc khẩn cấp của Đàm Duệ Minh là một thằng học sinh cấp ba, ranh con, anh muốn điên luôn. Lúc đó trong đầu anh đã xác định, cái mớ bòng bong này kiểu gì cũng đến tay mình.”

“Mớ bòng bong?”

“Sau này, nó kể với anh là hồi cấp ba, Đàm Duệ Minh từng muốn tự tử, dụng cụ đồ nghề chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi. Nó phát hiện ra thì vứt hết đi rồi bảo Đàm Duệ Minh: Nếu sau này anh có ý định đó thì cứ tâm sự với em. Nhờ ơn nó, Đàm Duệ Minh yên ổn học hết cấp ba và lên đại học, haizz…” Mạn Vân nghiến răng, “đến ám anh.”

Vương Tử Chu yên lặng đợi anh kể tiếp.

“Hồi năm nhất, Đàm Duệ Minh thảm lắm, anh nghĩ mình cũng thảm chẳng kém, nói chung hai đứa toang như nhau, em hiểu không? Bọn anh như hai con thuyền lênh đênh giữa biển cả, bị sóng xô qua xô lại.”

Vương Tử Chu gật gật.

“Lo thân mình còn chưa xong, anh rảnh đâu mà đi lo chuyện bao đồng.” Mạn Vân chau mày, “Nhưng nó cứ thích chết trước mặt anh thì anh phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ chống mắt lên nhìn nó chết? Hay cứ quẳng cho thằng học sinh cấp ba kia cân hết, để học sinh cấp ba tư vấn tâm lý cho nó? Mỗi tội học sinh cấp ba thì phải chờ sau 10 giờ tối mới online! Tự với chả học, ghét vãi!”

Mạn Vân đay nghiến.

“Cứ trầy trật như thế suốt bốn năm trời, cả ba thằng bọn anh sống trong cái vòng luẩn quẩn, mông lung, mờ mịt đó…” Mạn Vân ngoái nhìn Vương Tử Chu, “Giấu bố mẹ, giấu thầy cô, giấu bạn bè, giấu tất cả mọi người.”

“Sao không thể nói cho người khác hả anh?” Vương Tử Chu hỏi.

“Mọi người đâu có tin?” Mạn Vân cười nhạt, “Em vẫn thi cử, vẫn làm bài tập, vẫn tham gia hội nhóm học hành, vẫn nghiên cứu khoa học đều đều, em bảo em trầm cảm, ai tin? Lại mất công bị người ta mắng vốn, em sướng mà không biết hưởng, em nhạy cảm yếu đuối, em làm mình làm mẩy.”

“Cảm xúc là thứ vô nghĩa nhất.” Mạn Vân nói, “Chẳng đáng nhắc tới, người ta đâu thể đem nó ra cân đo đong đếm, cũng đâu thể vin vào nó để kiếm điểm, kiếm thành tích.”

Vương Tử Chu hít lấy hít để bầu không khí ẩm ướt.

Mạn Vân lại tiếp: “Em biết hoàn cảnh của Đàm Duệ Minh không? Gia đình có điều kiện, mặt mũi sáng sủa, có trí thông minh hơn người, bố mẹ hiền lành, hòa thuận, thầy cô thì cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, người bạn thân nhất…” Anh cố tình nhấn mạnh: “Là Trần Ổ, lúc nào cũng bao dung cậu ta vô điều kiện. Em thử tưởng tượng mà xem, nếu em là Đàm Duệ Minh…”

Nếu như mình là Đàm Duệ Minh.

Vương Tử Chu ngước lên, chăm chú dõi theo Di Võng đang lơ lửng trên không trung.

Cậu đang khóc, phải không? Tớ ngửi thấy mùi nước mắt rõ lắm.

Mạn Vân nói:

“Lớn lên trong một gia đình yên ấm, đến trường thì thầy thương bạn mến, luôn được chở che bao bọc, hà cớ gì lại ra nông nỗi này? Khi đã không thể đổ lỗi cho ngoại cảnh thì em chỉ có thể trỏ vào chính mình…”

“Là lỗi của tôi.”

“Là do tôi có vấn đề.”

“Là do tôi kém cỏi nên mới thành ra như vậy.”

“Tôi không biết phải giải thích cho người khác thế nào.”

“Tôi chỉ biết trông cậy vào các cậu, xin các cậu đừng nói với ai.”

Mùi nước mắt, mới ngột ngạt làm sao.

Vương Tử Chu cảm nhận được cơn mưa chực ập xuống đỉnh đầu.

Ô, mình không có ô, ai đó có thể cho mình mượn ô được không.

Mình không muốn dầm mưa.

Xin hãy cứu mình.

“Chuyến này tới Kyoto, trông nó vui vẻ lắm, anh còn tưởng…”

Mạn Vân bỏ lửng.

Mưa to quá, chúng tôi ướt mèm cả rồi.

Chúng tôi cứ đứng mãi, đứng mãi trên sân thượng, trông về đường chân trời thâm thấp nơi cố đô.

Ánh mắt, có những ánh mắt của sự kỳ vọng, Vương Tử Chu ngẫm nghĩ.

Thực ra, đâu thể quy tội cho thế giới ngoài kia, họ chỉ dõi theo bạn bằng ánh mắt kỳ vọng, thậm chí là rất đỗi dịu dàng và hân hoan.

Chúng tôi chỉ mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với con.

Nhưng con có tốt đẹp đâu.

Con tệ lắm.

Nhưng những ánh mắt đó không quan tâm.