Học Sinh Nghèo Vượt Khó

Chương 13-1: Quyết chiến



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1

Ai thèm kết nghĩa với một con ma nhà xí!

Vương Tử Chu gào “thôi thôi” trong vô vọng nhưng cuối cùng vẫn bị Mạn Vân xách đến trước mặt Trần Ổ. Anh còn ra chiều hậm hực với Trần Ổ lắm, bàn giao lấy lệ: “Xin thông báo, anh em tôi sắp sửa kết nghĩa.” Đoạn, bỏ chúng tôi lại, “Anh về bệnh viện đây.”

Sau khi Mạn Vân đi, không khí dường như cũng đọng lại.

Trong phòng vẫn tối om, Vương Tử Chu biết khi lên cơn đau đầu cụm, người bệnh thường sợ ánh sáng nên dè dặt hỏi cậu: “Cậu đỡ đau chưa?”

“Tớ đỡ rồi.” Cậu trả lời.

Cậu đã thay một chiếc áo cộc tay khác, tóc cũng mới sấy khô.

Vương Tử Chu lại ngửi thấy mùi quýt Ehime.

Trong khi tớ với Mạn Vân bị Di Võng rình rập trên sân thượng thì cậu đi gội đầu và thay quần áo. Lọ Lem cứ như người ngoài vậy hả cậu. Cô vừa ghen tị vừa lo lắng.

Bấp bênh, chao đảo.

Vương Tử Chu nhìn thấy chiếc cốc đang lơ lửng trên không trung.

Sau lần bỏ chạy hôm trước, cô vẫn chưa nói chuyện lại với cậu. Vốn định đi chơi về thì “tự thú”, ai ngờ gặp chuyện thế này. Kế hoạch bị gián đoạn, dũng khí cô dày công gom góp trong suốt chuyến đi cũng bốc hơi mất tăm.

“Vụ kết nghĩa,” Cô nói, “Nghe xàm lắm phải không?”

“Không đâu.” Cậu trả lời, “Mạn Vân không phải người quảng giao. Tất nhiên, cậu cũng có thể mặc kệ, coi như một phút bốc đồng của anh ấy đi. Nói chung là không phải chuyện gì khẩn cấp, không cần giải quyết luôn đâu.”

“Ừ.” Vương Tử Chu đáp.

“Xin lỗi nhé, tự nhiên làm cậu dây vào chuyện này.” Bỗng cậu bảo.

“Mạn Vân gọi nhờ tớ đến phiên dịch giúp mà.” Cô trả lời.

“Tớ cũng đoán vậy.” Cậu nói.

Lại im re.

Lọ Lem của tôi ơi.

Cậu kiệm lời quá đi mất.

“Cậu không có gì muốn nói với tớ à?” Vương Tử Chu hỏi.

Cậu mở miệng, ngập ngừng.

Vương Tử Chu cảm nhận được sự “cố ý giữ khoảng cách” ấy.

Cô nhìn chằm chằm cái cốc lơ lửng trong bóng tối, muốn kéo nó xuống ghê, nhưng mình không thể.

Có điều đâu đứng đần ra thế này mãi được, nên cô chủ động lên tiếng: “Nhưng tớ có rất nhiều điều muốn nói với cậu…”

Chiếc cốc kia rung chuyển.

“Tớ biết cậu, từ lâu lắm rồi.” Cô bình thản nói.

Tớ vào cổng nhập cảnh trên đảo của cậu, ra quầy xuất trình hộ chiếu, đã chuẩn bị sẵn sàng một bụng chữ để thuyết phục hải quan thì phát hiện cậu đang đứng bên trong.

Cậu đã đứng đó rồi thì cần gì tớ phải lắm lời nữa, đúng không?

Tớ biết cậu, từ lâu lắm rồi.

Chắc cậu hiểu và tớ cũng biết là cậu hiểu. Bởi chiếc cốc kia lắc lư mạnh quá, nước trào hết ra ngoài rồi.

Cẩn thận chứ, Lọ Lem ơi, hải quan bên cậu thấy tớ đứng nói chuyện với cậu, thấy cả cảnh cậu làm đổ nước xuống đất là đóng dấu nhập cảnh lên hộ chiếu của tớ luôn đó.

“Cậu có thấy tớ không?” Cô hỏi.

“Tớ có.” Thật lâu sau cậu mới trả lời.

Vương Tử Chu hít một hơi thật sâu: “Cậu thấy thế nào?”

Tớ rất tò mò không biết cậu trông thấy tớ thế nào.

“Không hài hòa.” Cốc bảo.

Giọng nói ấy như vọng về từ không trung, Vương Tử Chu giật mình ngã sõng soài dưới sàn nhà. Đèn sân khấu trên cao sáng chói. Như thể bị kéo lên sân khấu bất thình lình, cô còn đang hoang mang đây là đâu, tôi là ai thì khán giả ngồi kín mít bên dưới đã vỗ tay rào rào.

MC chương trình đứng khuất sau cánh gà nhìn cô.

Toàn bộ cơ thể tớ – từ thể xác đến tinh thần – hãy còn lóng ngóng mà người ta lại bắt tớ phải múa.

Múa một bài thật thướt tha, duyên dáng.

Và thế là, trên đôi giày múa cũ rích, tớ gượng gạo nhún nhảy theo yêu cầu của buổi biểu diễn kỳ cục này.

Nhễ nhại, mướt mải mồ hôi, chân sưng phồng, tươm cả máu.

Khán giả bên dưới nhao nhao vỗ tay trong vô tri.

MC bước ra khỏi cánh gà, ngồi xổm xuống trước mặt, nhìn đôi chân tớ rướm máu, đầu tóc tớ nhễ nhại mồ hôi, bảo: “Cô ra sức múa như thể mình uyển chuyển, nhẹ nhàng lắm nhưng thực ra nó không hài hòa chút nào.”

Không hài hòa chút nào.

Như những con hươu cao cổ chạy vun vút quanh vườn bách thú trong “Palomar”, nhìn qua thì rõ tự nhiên nhưng quan sát kĩ từng bộ phận, từng động tác mới thấy sự không hài hòa trong đó.

Bây giờ tớ như chú hươu cao cổ đang lao mình về phía trước ấy.

Tớ đã chạy loanh quanh trong vườn bách thú hàng trăm hàng nghìn lần, ngày nào cũng mải miết chạy nhưng cậu là người đầu tiên phát hiện ra sự “không hài hòa” của tớ.

May mà tớ đang náu mình trong bóng tối, cậu không nhìn thấy phản ứng của tớ được.

Vương Tử Chu hít thật sâu.

Khoảng cách giữa chúng mình, chừng một mét thôi phải không? Tốt nhất nên giữ khoảng cách một mét này, bây giờ tớ cần bình tĩnh lại, nếu không rất có thể tớ sẽ ra lệnh chặt đầu cậu đấy, viên quan can gián to gan lớn mật ạ.

Dám cả gan nói trẫm không hài hòa mới sợ chứ.

Nhưng hít đến hơi thứ năm, một niềm vui lâng lâng len lỏi trong lòng tớ.

Loài người mới mâu thuẫn làm sao.

Sợ bị nhìn thấy nhưng lại khát khao được nhìn thấy.

Tớ sợ cậu phát hiện ra cái gượng gạo của mình nên mới tức giận, nhưng rồi tớ lại thấy…

Rung động, phấn khích vô cùng.

Ngay cả những người thân thiết nhất trong gia đình cũng không nhận ra hoặc không có ý định nhận ra sự thiếu hài hòa của tớ.

Nhưng cậu thấy.

Cậu biết tớ đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức để hoàn thành bài múa, cậu thấy những giọt máu rướm ra dưới đôi giày múa này.

Cậu vươn tay, như thể muốn xem kỹ hơn.

Không, không, không phải bây giờ.

Tớ chúa ghét sự cảm thông gần như là thương hại ấy.

Điện thoại phát ra một tiếng “buzz” ngắn, sau đó là một chuỗi “buzz”.

Máy tớ à? Hình như thế, mà hình như không.

Cả hai cầm máy lên.

Ra là điện thoại của cả hai đều rung.

Trên màn hình là hàng loạt tin nhắn đến từ một nhóm.

Tưởng Kiếm Chiếu lập một nhóm rồi nhét tất cả mọi người vào. Tên nhóm là “Anh em heo trên một chiếc xe tăng (4)”, gồm bốn thành viên: Tưởng Kiếm Chiếu, Trần Ổ, Vương Tử Chu và Mạn Vân.



Cầm điện thoại lên, Vương Tử Chu bị kéo về thế giới hiện thực từ cổng nhập cảnh, sân khấu và vườn bách thú.

Cô nhắn: “Hai đồng chí đang ở bệnh viện mà phải giao lưu qua điện thoại à?”



Vương Tử Chu ngẩng lên nhìn người đối diện.

Trần Ổ cũng nhắn hai chữ: “Qua ngay.”

“Đi thôi.” Trả lời xong, cậu nói với Vương Tử Chu: “Vừa nãy Tưởng Kiếm Chiếu nhắn tin cho tớ, bảo không nghiêm trọng lắm, rửa dạ dày, ở lại viện theo dõi hai đêm là được. Đừng lo. “

“Có bao giờ cậu cảm thấy lo lắng không?” Nhìn cậu khóa cửa, Vương Tử Chu bỗng hỏi.

Trần Ổ khựng lại.

“Có.” Cậu rút chìa khóa, quay lại nhìn cô.

“Lúc nào?” Cô hỏi.

“Lúc soạn tin trả lời cậu.” Cậu nói.

“Trên tài liệu trực tuyến ấy á?”

“Ừ.”

Vương Tử Chu vẫn nhớ hôm ấy, khi nhận được email “style guide”, cô đã điên tiết thế nào, còn viết nguyên một đoạn hờn-dỗi-một-cách-lịch-sự trên tài liệu chia sẻ trực tuyến. Sau, cậu có trả lời một câu hơi rén: “Xin lỗi, cứ làm những gì cậu muốn” mà ba ngày sau cô mới đọc được nên không trả lời.

“Cậu lo cái gì?” Cô hỏi.

Hành lang không người, tối om, hai người đứng gần đến độ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

“Lo là…” Cậu nói, đoạn, ngừng thở.

Tiếng thở của cậu rất rõ ràng.

Rất hồi hộp, rất bồn chồn.

Tớ muốn bóc mẽ cậu lắm, Vương Tử Chu nghĩ, nhưng tớ trưởng thành rồi, tớ sợ cậu rơi vỡ tan tành nên tạm tha cho cậu đấy nhé, tốt bụng chưa!

Cô đi trước một bước, thậm chí còn quay lại giục: “Đi nhanh nào.”

Thế là họ cùng gieo mình vào màn đêm, trôi đến bệnh viện.

Không phải là không biết nói gì trên đường nhưng một khi cả hai đang ấp ủ mưu đồ riêng thì cuộc nói chuyện sẽ trở nên vô nghĩa lắm. Vương Tử Chu không muốn quyết đấu vào ngày bị Di Võng rình rập.

“Lát nữa cậu với Tưởng Kiếm Chiếu cứ về trước đi.” Cậu nói.

“Về cũng chẳng có gì làm.” Vương Tử Chu ngó cậu, “Tớ có chứng chỉ phiên dịch y tế của VA, ở lại vẫn hơn.”

Đây không phải là lúc thích hợp dành cho một trong những niềm tự hào ít ỏi của mình.

Tớ đang cố gắng múa may, điều khiển cơ thể không hài hòa ấy.

Chắc cậu đang cười tớ chứ gì, muốn xem giày tớ dính bao nhiêu máu chứ gì, hãy đợi đấy, MC Ổ ạ.

Hình như Di Võng đi rồi, cái cảm giác lãng đãng như mộng du cũng tiêu tan, mọi hành vi để trút bỏ cảm xúc tạm thời chấm dứt, việc tiếp theo là giải quyết công chuyện.

Suy cho cùng, một ngày của con người ta được tạo nên từ những công chuyện mà.

Trong quá trình hợp tác làm việc, Vương Tử Chu đã có nhận thức rõ ràng hơn về cách mà Trần Ổ “đứng ngoài cuộc”. Nói đơn giản là cậu rất lý trí, thậm chí có thể phê phán là lạnh lùng, thờ ơ. Nhưng Vương Tử Chu biết, các giác quan của cậu nhạy cảm lắm, nếu dí chiếc cốc dễ vỡ ấy xuống đất, bắt nó cảm nhận từng chuyện từng chuyện một thì mới tàn nhẫn làm sao.

Nhạy cảm cũng là một hình phạt.

Vì quá nhạy cảm, nhạy cảm với tất cả mọi thứ nên buông thả bản thân sa vào thế giới nội tâm là một thảm họa.

Con người mong manh và hữu hạn lắm, chịu sao nổi.

Vương Tử Chu cẩn thận cân nhắc sự cân bằng mong manh đó – mình không muốn ép cậu ấy phải thừa nhận rằng việc “đứng ngoài cuộc” ngần ấy năm là sai, cũng không bắt cậu ấy phải đi ra, nằm rạp xuống đất cảm nhận tất thảy mọi chuyện.

Vậy rốt cuộc mình muốn cậu cảm thấy cái gì?

Suy tư mất mấy hôm mà Vương Tử Chu vẫn chưa tìm ra câu trả lời.

Ngay cả tấm đệm lót cô còn không tìm thấy.

Thế mà cũng bày đặt nói sẽ đỡ cậu xuống, có nói mà không có làm, tớ đúng là đồ hứa suông hứa hão.

Sau khi Đàm Duệ Minh xuất viện, Mạn Vân và Trần Ổ không để anh ấy ở khách sạn mà đón về Higashitake tồi tàn. Tưởng Kiếm Chiếu muốn xem vài triển lãm ở viện bảo tàng nên nó tự đi tàu cao tốc Shinkansen đến Tokyo. Cuộc sống của Vương Tử Chu như vừa lộn một vòng rồi trở về trạng thái an toàn ban đầu.

Viết luận văn, dịch bản thảo, đọc sách, chạy bộ, ăn uống và nghỉ ngơi – không thể đơn giản hơn.

Trong khoảng thời gian này, cô không liên lạc với Trần Ổ.

Nhưng cô có thể cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt, sự kiềm chế…

Ở một level khác so với trước kia.

Không biết cậu thế nào chứ tớ phải dành 100% công lực để kìm nén bản thân khỏi liên lạc với cậu.

Ráng thở dài cho qua mỗi sớm mai thức dậy, mỗi phút giây rảnh rỗi, mỗi khi sắp sửa chìm vào giấc ngủ.

Như thể tớ đang tu hành theo một giáo phái nào đó vậy.

Nhưng tớ biết, rồi ngày đó cũng sẽ đến thôi, ngày mà tớ phải lên đài, “quyết chiến” với cậu một trận.

Ngày quyết chiến ấy đến vào một buổi chiều dự báo thời tiết nói có mưa.

Sắp đến mưa giông nên trời oi bức hẳn. Vương Tử Chu đến thư viện Viện Nghiên cứu tìm tài liệu, đỗ xe xong, cô đặc biệt nhìn một lượt những chiếc xe xung quanh, và rồi thấy nó.

Chiếc xe mà cô đã lái đi lang thang qua bao con phố ở Kyoto.

Chuông nó bị gỉ, không phát ra tiếng.

Nên cô đã mua một chiếc chuông cateye màu vàng sáng bóng, đặt vào tận tay chủ xe nhân dịp sinh nhật cậu.

Cái chuông cateye ấy.

Giờ đang nằm ngoan ngoãn trên ghi đông kia kìa.

Mua về thì phải dùng chứ.

Nhưng vấn đề ở chỗ, nó được bao bọc bởi một lớp nilon trong suốt.

Lọ Lem ơi là Lọ Lem, có cồng kềnh quá không ạ? Vương Tử Chu đứng dở khóc dở cười giữa sân đậu xe.

Trần Ổ lấy nilon bọc chiếc chuông lại.

Hôm nay trời có thể sẽ mưa, gặp nước mưa nó có thể sẽ bị rỉ.

Nếu bị rỉ, nó sẽ hỏng mất.

Nên tôi mặc áo mưa cho em, xin đừng rỉ.

Nhé?