Học Sinh Nghèo Vượt Khó

Chương 6-2: Lãnh thổ



2

Vương Tử Chu chưa từng ghé qua Higashitake vào ban ngày nhưng cô có thể cảm nhận được sự khác biệt so với những lần tới đây vào buổi tối. Có lẽ nhờ ánh sáng tự nhiên chiếu vào nên cả toà nhà trông sáng sủa hẳn, hành lang dường như cũng rộng rãi phần nào, khiến ta khoan dung hơn với sự cũ kĩ, lộn xộn vốn có ở nơi đây. Trần Ổ dừng lại trước một cánh cửa.

Cửa bằng sắt, chạm khắc một khoảng ở giữa, gắn kính nhám, phía dưới còn có khe nhét thư; trên ván cửa chi chít những nét nguệch ngoạc và một tờ giấy ghi dòng chữ “ビラ不要不要” (không nhận tờ rơi) to đùng. Tay nắm cửa hình tròn, là kiểu khoá như có như không, ‘an toàn’ đến độ có thể dễ dàng cạy ra bằng một tấm thẻ.

Trần Ổ vặn tay nắm, đang định đẩy vào thì bên trong có người kéo ra.

Một anh chàng thân hình mập mạp, mặc áo phông đỏ xuất hiện trước mắt Vương Tử Chu.

Anh ta “á” lên một tiếng có vẻ hơi lố rồi nhìn chằm chằm Vương Tử Chu ra chiều sửng sốt lắm. Vương Tử Chu thấy anh chàng đeo ba lô chuẩn bị ra ngoài bèn lùi hẳn sang một bên nhường đường, anh ta hí hí cười nham nhở với Trần Ổ rồi di chuyển thân hình đồ sộ của mình ra khỏi phòng, chẳng buồn chào lấy một tiếng. Người đâu mà kì quặc, Vương Tử Chu nghĩ bụng.

“Vào đi”. Trần Ổ cất tiếng, mở toang cửa rồi dùng chân rê viên gạch ra chặn lại. Ngoài trời có gió, cửa sổ ký túc cũng đang mở, không khí trong phòng thông thoáng hơn nhưng vẫn nóng vô cùng.

Trần Ổ bật quạt cây, bảo cô: “Cứ ngồi tự nhiên nhé.”

Vương Tử Chu liếc thấy chiếc sô pha da màu đỏ ở góc tường, đang định cởi ba lô ra ngồi xuống thì Trần Ổ ngăn lại: “Trừ chỗ đó.”

“Sao thế?”

“Đó là sô pha của Noguchi.”

“Noguchi?” Vương Tử Chu thắc mắc, “là cậu bạn vừa ra ngoài đó hả?”

“Ừ.”

Vương Tử Chu thấy cậu ta cũng ít có bình thường nên né chiếc sô pha ngay tắp lự. Trần Ổ thấy cô mặc quần suông lửng nên yên tâm lấy cho cô tấm đệm ngồi. Vương Tử Chu ngồi bên chiếc bàn bệt kê giữa phòng, Trần Ổ hỏi xem cô muốn cho quạt thổi thẳng vào chỗ ngồi hay để quay, Vương Tử Chu đáp: “Cứ thổi thẳng vào đây đi!”

Nóng quá.

Trần Ổ dịch chiếc quạt.

Luồng gió không mấy mát mẻ xộc thẳng vào mặt, Vương Tử Chu nặng nề thở hắt ra, giờ mới có thời gian đánh giá bài trí trong phòng. Higashitake là ký túc tự quản của sinh viên, nam nữ ở cùng một khu nhưng phòng tắm nữ có cài mật khẩu, còn tầng 1 thì dành riêng cho nam sinh. Bố cục và số lượng người mỗi phòng không giống nhau, như của Trần Ổ là phòng 4 người, tất cả đều dùng giường tầng.

Nhưng giờ chắc mới chỉ có 3 người ở.

Vương Tử Chu kết luận sau khi lướt qua một lượt chăn đệm trên giường. Cô thậm chỉ còn đoán được giường của Trần Ổ là cái tầng dưới, ga gối màu xanh đậm, bên trên trải một chiếc chăn mỏng phẳng phiu, cạnh gối có hộp đựng bịt tai và bịt mắt. Trực giác của một kẻ rình mò chuyên nghiệp đã mách bảo cô như vậy.

Nhưng thế có hơi dị không nhỉ? Higashitake không có điều hoà, hè đắp cái chăn này mà không nóng vã mồ hôi ư?

Giường ngay trên chắc là của Nugochi, anh chàng này có vẻ say mê màu đỏ, áo phông đỏ, sô pha đỏ, ga giường cũng đỏ rừng rực. Chiếc giường tầng dưới còn lại thì trải ga sặc sỡ cùng một tấm thảm mỏng, bên trên vứt chỏng chơ cuốn “Diệt vong” của Kazuaki Takano, nhưng không phải bản gốc mà là bản dịch tiếng Trung.

Oh, vậy thì chắc 70% thành viên còn lại là một bạn người Trung Quốc không quá giỏi tiếng Nhật.

Chiếc giường trên của cậu ta chưa có chủ, chỉ chất đồ đạc linh tinh.

Phòng này đại khái bố trí như vậy.

Ký túc xá có được coi là không gian riêng tư không? Vương Tử Chu ngồi trước quạt ngẫm nghĩ. Phải, mà cũng không phải, nếu còn kiêm luôn cả chỗ tiếp khách thì chắc chắn sự riêng tư sẽ càng bị bó hẹp. Cô vốn cho rằng Trần Ổ là người luôn rạch ròi giữa các giới hạn, phải sống trong một không gian như thế này hẳn sẽ rất khó chịu nhưng thực tế có vẻ không phải vậy.

Cậu vẫn ung dung tự tại lắm.

Còn xuống bếp chung bưng đồ ăn lên phòng nữa cơ.

Ui… đùi gà với cánh gà kho luôn.

Vương Tử Chu không khỏi bàng hoàng.

Nhưng có vẻ người ta không định mời cô ăn, vì nồi đã đậy vung và để sang một góc.

Cậu xách túi đồ uống ra, bày lên bàn, hỏi: “Cậu uống gì?”

Vương Tử Chu đảo qua một lượt: “Đào trắng đi!”

Trần Ổ kéo khoen nắp, đưa lon nước cho cô rồi lấy cho mình một lon dưa hấu, xong xuôi, cậu rút khăn giấy ra lau vệt nước lạnh đọng trên mặt bàn.

Hơi ga trong nước ngọt bung toả sức quyến rũ không thể chối từ, nhất là vào một buổi chiều mùa hè oi ả.

Vương Tử Chu tu ừng ực hết một phần ba lon nước, ợ một tiếng.

Cô vội vàng ngậm miệng, bầu không khí đọng lại giây lát, chợt có tiếng điện thoại rung lên nhè nhẹ.

“Hình như cậu có điện thoại kìa.” Cô thận trọng đánh tiếng.

Trần Ổ đứng dậy lấy điện thoại trên chiếc bàn kê sát tường. Cậu liếc màn hình, do dự khoảng ba bốn giây, đoạn quay lại nói với Vương Tử Chu: “Xin lỗi, tớ đi nghe điện thoại một lát.” Sau đó, cậu thản nhiên nhường lại không gian cho cô, vị khách lần đầu ghé thăm.

Vương Tử Chu kinh ngạc phải biết.

Nếu là cô, cô sẽ không bao giờ để khách khuất khỏi tầm mắt, bởi tâm lý hoài nghi những “kẻ xâm phạm lãnh thổ” đã ăn sâu vào máu. Cô luôn ngờ vực, lo sợ rằng người ta sẽ nhìn thấy những thứ mà họ không nên thấy, làm những việc mà cô không biết rằng họ đang làm.

Đúng là thứ đa nghi Tào Tháo, đang nghĩ bụng thì cô nghe thấy tiếng bước chân. Là tiếng dép tông.

Uể oải, chậm chạp.

Một anh chàng mặt mũi sáng sủa, tóc hơi dài, đi tới trước cửa thì sững lại.

Cậu ta chớp mắt mấy lần như thể không tin nổi vào mắt mình, lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn số phòng: “Mình có nhầm phòng không ta?”

Vương Tử Chu vội vàng đứng dậy.

Thấy cậu chàng lắp bắp mãi một từ “あ な た (bạn)” không xong, Vương Tử Chu đành tự giác xưng tên: “Xin chào, mình là Vương Tử Chu, bạn của Trần Ổ.”

Mặt cậu ta hiện rõ bốn chữ không-thể-tin-nổi.

“Trần Ổ dẫn cậu tới á?” Cậu ta hỏi.

Vương Tử Chu gật đầu.

“Wow, đúng là…”, anh chàng hất hết tóc ra sau, lộ ra đường chân tóc hoàn hảo, “thế nó đâu rồi?”

“Đi nghe điện thoại rồi.”

Cậu ta vào phòng, quẳng túi ra mép giường rồi ngồi xuống băng ghế bên cạnh, thản nhiên với đồ uống trên bàn: “Cậu mang tới à? Vậy tớ không khách sáo nữa nhé.”

“À ừ, cậu cứ uống đi.” Vương Tử Chu ngồi xuống.

Cậu ta ngồi trên ghế còn cô dưới đất khiến cô có cảm giác như đối phương đang quan sát mình từ trên cao.

“Cậu cũng họ Vương nhỉ?” Cậu ta bắt chuyện, “Vậy là cùng họ với tớ rồi!”

Lâu lắm rồi Vương Tử Chu mới nghe lại kiểu bắt chuyện còn xưa hơn cả Diễm thế này.

Cô ừm một tiếng không mấy mặn mà.

“Cứ gọi tớ là Mạn Vân.” Vương Mạn Vân bắt đầu lân la sang chuyện khác, “Trần Ổ ấy à, là tớ giành được từ đống hồ sơ đăng ký đấy.”

“Gì cơ?”

“Cậu không phải sinh viên trong ký túc này hả?” Mạn Vân vừa uống vừa liếc nhìn cô.

Vương Tử Chu lắc đầu.

“Cũng không ở ký túc xá khác.” Mạn Vân lẩm bẩm một mình, “Vậy là cậu thuê chung cư mini ở ngoài.”

Vương Tử Chu cảm thấy anh chàng này có hơi…

Cô đang tính nói gì đó thì Mạn Vân thình lình đứng dậy.

Ngón tay cậu ta nhón lấy lon nước, hệt như đang xách một chai rượu, rồi quay về câu chuyện vừa rồi: “Chắc cậu biết Higashitake là khu ký túc tự quản rồi đúng không? Giá bèo nên năm nào cũng có cả đống người tranh nhau muốn đăng ký. Sinh viên nộp đơn xong còn phải qua vòng phỏng vấn mới được vào ở. Tớ không lo vụ phỏng vấn đó nhưng có quyền được chọn bạn cùng phòng! Sau khi nhóm phỏng vấn lọc ra danh sách cuối cùng, tớ sẽ lựa trong đống hồ sơ đăng ký đó. Cạnh tranh, đấu đá sứt đầu mẻ trán luôn. Ai chẳng muốn có một bạn cùng phòng xịn sò. Tớ phải vận hết kỹ năng và nhân phẩm để chiến đấu với chúng nó đấy. “

“Cụ thể là?”

“Oẳn tù tì.”

Vương Tử Chu bật cười.

“Trần Ổ…” Mạn Vân đắc ý xòe bàn tay, “là nhờ cái lá này giật về đó.”

“Đơn đăng ký cũng chỉ là bề nổi thôi mà?” Vương Tử Chu hỏi nhỏ, “Ngộ nhỡ bạn cùng phòng mà cậu chọn không được như mong đợi thì sao?”

“Ờ, thế thì chịu, hàng đã nhận miễn đổi trả.” Mạn Vân kể tiếp, “tớ hối hận ngay từ giây đầu tiên luôn!”

“Tại sao?”

Mạn Vân nhìn cô đầy hoài nghi.

“Trời, người nó toàn gai là gai, cậu không thấy hả? Lúc mới vào đây, trông nó y như con nhím ấy!” Mạn Vân ngồi phịch xuống bên kia chiếc bàn bệt, cậu ta để lon nước xuống rồi chỉ vào chiếc giường đằng sau, “Giờ cậu thấy cái giường tầng dưới đang rất bình thường đúng không? Nhưng lúc mới chuyển vào, cả giường nó phủ nguyên một màu trắng, trắng toát luôn!”

“Sợ chưa?” Điệu bộ Mạn Vân hệt như diễn viên tuồng, “Hôm đấy, thằng Noguchi giường trên về phòng, nó nhìn thấy cái giường kinh dị này là lác mắt luôn, rú lên như đồi gió hú ấy.”

“え ー! (Hở!)

何これこれ?(Thứ quần què gì đây?)

白すぎるすぎる! (Trắng gì mà sáng thế?)

まじですか? (Thật luôn hả?)”

Vương Tử Chu nghe mà hết hồn, đoạn gục đầu cười. Chắc Mạn Vân nhập học bằng tiếng Anh nên trình tiếng Nhật mới í ẹ thế. Màn biểu diễn vừa rồi cũng lố hết sức, Vương Tử Chu chẳng thể đoán nổi đó là do anh ta tự biên tự diễn hay quả thực từng có chuyện như vậy xảy ra. Nhưng phải công nhận, phép so sánh của anh – rú lên như đồi gió hú – thú vị ra phết.

Vương Tử Chu bật cười thành tiếng.

“OK, bây giờ chúng mình được tính là người quen chưa?” Mạn Vân thậm chí còn tự lên án: “Nói xấu một người để cải thiện mối quan hệ của mình với người khác, cách này ổn áp phết nhỉ?”

Trực giác mách bảo Vương Tử Chu rằng, Mạn Vân và Tưởng Kiếm Chiếu là cùng một loại người.

Kiểu người này thường rất hòa đồng. Nhìn qua thì họ đủ nhạy bén, biết giả ngu đúng lúc đúng chỗ, luôn chủ động lựa chọn và xây dựng mạng lưới xã giao của riêng mình, có thể dễ dàng thích nghi với cảm xúc của người khác.

Nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài.

Vẻ bề ngoài mà thôi.

Mạn Vân nói tiếp: “Chắc là muốn ai cũng phải khiếp sợ từ cái nhìn đầu tiên hay sao ấy? Cả một cái giường trắng toát trong phòng khác gì một lời cảnh cáo: tránh xa tao ra.”

Anh chàng đột nhiên giở giọng nghiêm túc làm Vương Tử Chu không khỏi sững sờ.

Nhưng sự nghiêm túc ấy chỉ kéo dài vỏn vẹn ba giây, Mạn Vân lại lập tức tí tửng cười đùa: “Giường ở tầng dưới mà, đi qua đi lại thể nào chẳng có người tiện mông ngồi một tí. Trưng nguyên một bộ ga giường trắng toát, lạnh hết cả người thế kia, Noguchi chẳng dám mon men đến đây nửa bước!”

“Noguchi có phải kiểu lôi thôi, nhếch nhác không?”

“À, vấn đề này nằm ngoài phạm trù đó.” Mạn Vân chẳng buồn câu nệ người đối diện là một cô gái: “Cứ tưởng tượng thế này nhé, giường trên của cậu có một gã rất hay dẫn người lạ về ngủ, thậm chí còn ‘mời’ cậu ra ngoài nửa tiếng đồng hồ. Khi cánh cửa kia đóng lại, điều gì sẽ xảy ra với chiếc giường tầng dưới vắng chủ đây… “

Quả là một ngày bất hạnh khi có não! Vương Tử Chu khóc thầm.

“Nguy hiểm chưa? Thế nên chiến thuật của Trần Ổ còn phát huy tác dụng to lớn là đằng khác!” Mạn Vân đánh mắt sang chiếc ghế sô pha màu đỏ, “Noguchi tuyệt chẳng dám bén mảng tới giường Trần Ổ, sau thì vác thêm cái sô pha kia về phòng.”

“Cậu đừng có ngồi lên cái sô pha đó nhé!” Mạn Vân nhắc, “Tớ còn không dám ngồi!”

Chiếc sô pha đó…

Vương Tử Chu cầm lon nước ngọt lên uống tiếp.

Mạn Vân bỗng ngó ra cánh cửa đang mở toang: “Ế? Nó cứ đứng ở đó suốt à?” Vương Tử Chu cũng nhìn theo.

Trần Ổ đang đứng giữa hành lang, vừa nghe điện vừa nhìn vào trong.

Có lẽ cậu ấy đã đứng đó từ lúc Mạn Vân vào phòng.

Mạn Vân thở dài cái thượt: “Haizz! Cố tình để toang cửa đã đành, còn phải nhìn chằm chằm vào đây mới chịu, nghĩ tớ là ai cơ chứ?” Nói đoạn, cậu ta vuốt vuốt mái tóc óng ả rồi đứng dậy định đi.

Vương Tử Chu bỗng cất tiếng hỏi: “Bình thường cậu ấy cũng gọi điện lâu vậy à?”

Mạn Vân cố tình đáp: “À, cũng thi thoảng, chắc là người tình bí mật, cứ giấu giấu diếm diếm.”

Dứt câu, cậu ta lại gọi vọng ra: “Đàm Duệ Minh gọi hả? Mày cứ vào đây mà nghe! Nó có phải người ngoài đâu!”

Trần Ổ vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị, đưa tay ra dấu im lặng với Mạn Vân.

Vương Tử Chu hỏi nhỏ: “Đàm Duệ Minh là ai?”

Mặt Mạn Vân thoáng chốc lạnh tanh: “Không có gì, bọn mình cứ uống đi.”

Đột nhiên căn phòng chỉ còn tiếng quạt và tiếng ve.