Học Sinh Nghèo Vượt Khó

Chương 8-1: Biến chất



1

Bên ngoài cười nói rôm rả bao nhiêu thì bầu không khí trong này nặng nề bấy nhiêu.

May mà chazuke* và thịt xiên nướng gọi thêm đã được mang lên. Nhân viên quán vừa vén rèm, Mạn Vân đã ba chân bốn cẳng vùng khỏi tấm lưới mà Di Võng đang trùm lên gian phòng.

*Chazuke: Cơm chan nước trà.

Anh đón lấy bát chazuke, xuýt xoa: “Đói chết đi được.”

Vương Tử Chu hỏi: “Anh vừa làm ở nghĩa trang về à?”

Mạn Vân đáp: “Ừ, lúc anh vào em không ngửi thấy hương cỏ xanh thơm ngát hả?”

Nhắc tới nghĩa trang nào ai nhớ đến hương thơm cỏ cây hoa lá.

Đúng là dị.

Cậu ma nhà xí Húc Thiên Trúc trong “Công viên” luôn tạo cho Vương Tử Chu ấn tượng về một cậu chàng chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, sống cho hiện tại, vui thú trước mắt. Thế nhưng, rõ ràng đằng sau dáng vẻ vô lo vô nghĩ ấy ẩn giấu những suy nghĩ thâm sâu, khó lường, hệt như một câu đố chưa có lời giải đáp. Tác giả đã viết đến tập 3 nhưng bí ẩn xung quanh nhân vật này vẫn chưa được hé lộ, điều đó khiến Vương Tử Chu tò mò không thôi.

Sự hiếu kỳ ấy soi chiếu sang nguyên mẫu nhân vật, khiến những chi tiết hư cấu vượt khỏi hàng rào giả tưởng, xông thẳng vào thế giới thực tại.

Trực giác của Vương Tử Chu rất nhạy bén, chỉ quan sát tác giả và nguyên mẫu nhân vật đang ngồi đối diện thôi là cô cũng có thể đánh hơi thấy mùi bất thường trong câu chuyện của mỗi người, giữa hai người họ hay thậm chí là giữa họ và cô.

Đã từng dịch vô số tác phẩm nhưng đây là lần đầu tiên cảm xúc mới mẻ ấy nảy sinh trong cô.

Cô hỏi: “Giờ anh Duệ Minh đang ở Mỹ à?”

“Giờ này ấy hả?” Trần Ngộ giơ tay xem đồng hồ, câu trả lời chuẩn đến từng tích tắc, “Không ở Mỹ nữa rồi.”

Mạn Vân đang cắm mặt vào bát chazuke phải cười phá lên.

Vương Tử Chu ngơ ngác trước tiếng cười bất chợt của anh ta.

Mạn Vân nguýt Trần Ổ: “Có đến mức phải vậy không? Ý người ta hỏi Đàm Duệ Minh học ở Mỹ à, chứ có hỏi giờ này nó đang ở Mỹ hay không đâu.”

Trần Ổ: “Vậy à?”

Vương Tử Chu chợt vỡ ra điều gì đó: “Anh ấy đang trên máy bay hả?”

Trần Ổ: “Ừ.”

Vương Tử Chu thắc mắc: “Nghỉ lễ về nước, hay là…”

Mạn Vân đáp: “Bay tới Kansai.”

Vương Tử Chu ngỡ ngàng: “Ủa?! Anh Duệ Minh cũng đến Kyoto á?”

Mạn Vân ngẩng đầu: “Sao em lại dùng từ ‘cũng’?”

Vương Tử Chu giải thích: “Bạn em mấy nữa cũng đến Kyoto.” Nói đoạn, cô bổ sung thêm: “À, là con bé tên Tưởng Kiếm Chiếu ban nãy mới nói đó.”

“Lại một đứa Giang Âm.” Mạn Vân uống một hớp trà, nhướng mày: “Gì vậy trời, dân Giang Âm chuẩn bị thành lập tổ chức bí ẩn ở Kyoto đấy phỏng?”

Vương Tử Chu nhắc nhở: “Lựa lời mà nói nha anh!”

“Được của nó đấy.” Mạn Vân vẫn thao thao, “Hai đứa Giang Âm liên thủ thì e là đánh không lại chúng nó. Nhưng giờ có ba đứa, kiểu gì cũng đấu đá nội bộ, phận người ngoài như bọn mình cứ việc rung đùi hưởng lợi thôi.”

Dù biết là đang đùa nhưng trong đầu Vương Tử Chu đã vẽ ra cảnh tượng năm người bọn họ ngồi với nhau, ngay cả khi cô chưa từng gặp Đàm Duệ Minh, cũng chẳng biết mặt mũi anh ấy ra sao.

Chắc là sẽ được gặp thôi nhỉ?

Vương Tử Chu đặt niềm tin vào trực giác của mình.

Dù bóng dáng Đàm Duệ Minh vẫn chưa thoát khỏi cuộc trò chuyện nhưng Vương Tử Chu có thể khẳng định rằng Di Võng đã biến mất. Không khí náo nhiệt từ gian bên cạnh dễ dàng len lỏi tới chỗ họ, Mạn Vân bấy giờ cơm no trà say, lại khoác lên mình dáng vẻ ung dung, phóng túng vốn có, bắt đầu kể về những “kỳ nhân dị sự” trong ký túc Higashitake.

“Có anh A này, học hành 7 năm vẫn chưa ra nổi trường, người ta hỏi anh có khi nào thấy lo lắng cho tương lai? Anh bảo anh cũng trăn trở lắm chứ, trăn trở tới độ phải nốc tiếp mấy chai cho đỡ sợ.” “Lại có anh B kia, ký túc phòng ốc đàng hoàng không ở, cứ nằng nặc đòi chui vào cái gian chứa đồ chật hẹp dưới cầu thang, ở riết mấy hôm chẳng thấy ló mặt ra.” “Rồi có anh C nọ, bắt cả cảnh sát mặc thường phục rồi còn giam lỏng người ta”… Đúng là đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

Mồm mép tép nhảy như Mạn Vân dễ dàng trở thành nhân vật chính trong mọi bữa tiệc nhưng anh ta biết cách tương tác ra phết, thi thoảng lại đá sang Trần Ổ mấy câu kiểu ”phải vậy không”, “chú có biết cái thằng ABC”, “à ừ lúc đó chú vẫn chưa vào Higashitake”… Trần Ổ thuận miệng đáp lại vài câu, còn đa phần là im lặng.

Vương Tử Chu vừa nghe Mạn Vân kể chuyện, vừa để ý Trần Ổ. Cùng với đó, cô ý thức được rằng Trần Ổ vẫn luôn quan sát mình và Mạn Vân, cũng như khách khứa và nhân viên đi ngang qua tấm rèm.

Lần trước ghé ký túc Higashitake, Vương Tử Chu đã lờ mờ nhận ra rằng, Trần Ổ thoạt trông có vẻ đời thường nhưng dường như lại tách biệt với đời thường, cậu ở trong cuộc mà như thể một khán giả đứng ngoài, quan sát hết thảy.

Thậm chí quan sát cả chính bản thân mình.

Vương Tử Chu dường như đã mường tượng ra chiếc camera giấu kín luôn thường trực trong tiềm thức của cậu.

Nghĩ đến đây, Vương Tử Chu giật mình thon thót.

Nhưng còn chưa kịp nghiền ngẫm cho ra ngô ra khoai thì Mạn Vân đã chen ngang: “Em họ này, rõ ràng đang nghe anh nói chuyện mà sao em cứ liếc nó suốt thế?”

“Đâu ra.” Tướng Vương em chối đây đẩy.

“Ta thấy rõ ràng.” Tướng Vương anh hùng hổ ép cung, không quên huých tay truy hỏi tên hôn quân ngồi cạnh, bắt hắn phải khai cho kì được, “cô ta liếc mắt đưa tình với ngươi phỏng?”

Hôn quân vẫn giữ im lặng.

Tướng Vương em như được đại xá.

Mưu kế không thành, Mạn Vân nâng cốc, hậm hực “hừ” một tiếng, tiếp tục kể chuyện đi làm thêm ở nghĩa địa.

Miệng anh chàng một khi đã lên dây thì sẽ như băng tan, suối chảy, cuồn cuộn về sông rồi trăm sông đổ về biển, không ngơi không nghỉ.

Chẳng mấy chốc, thời gian đã điểm.

Vương Tử Chu là người sinh hoạt có nền nếp, quy củ – về đúng giờ, tắm đúng giờ, ngủ đúng giờ, ngay cả đồng hồ thông minh cũng hiện thông báo nhắc cô “đã tới giờ đi ngủ”.

Nhưng hai người đối diện thì rõ ràng không như vậy, chí ít là Mạn Vân vẫn chưa muốn nhấc mông đứng dậy.

Tranh thủ lúc anh ta tạm dừng để uống nước, Trần Ổ đột ngột chen vào: “Đi thanh toán đi?’

Mạn Vân đáp: “Ừ, chú trả đi.”

Thấy Vương Tử Chu lẩm nhẩm tính tiền, Mạn Vân nhìn cô: “Em định trả luôn ở đây đấy hả?”

Vương Tử Chu ngước lên: “Chẳng thế thì sao?”

Mạn Vân uể oải bá vai Trần Ổ: “Hết tháng trả một thể chứ sao, em cứ mở một tài khoản định kỳ ở anh Ổ kế toán trưởng, mỗi tháng quyết toán một lần, khỏi cần mang ví, tiện lắm luôn!”

“Ghi sổ phiền lắm!”

“Nhớ trong đầu là được, phiền gì đâu.”

Vương Tử Chu ngả mũ thán phục.

“Chẳng may nhớ nhầm thì sao?”

“Có nhầm nhọt gì đâu Kế toán trưởng nhỉ?” Mạn Vân quay qua Trần Ổ, “Anh đã bao giờ thiếu chú đồng nào đâu?”

Trần Ổ chỉ “ừ hứ” một tiếng khá mập mờ.

Vương Tử Chu nghĩ bụng, kiểu gì Mạn Vân cũng từng quỵt nợ cho xem.

Cô đặt phần tiền của mình lên bàn: “Các anh quen thân rồi, tính thế nào cũng được, em thì thôi vậy.”

Mạn Vân nhìn cô sững sờ: “Em với bọn anh thì người dưng nước lã chắc?”

Vương Tử Chu chỉ “vâng” khe khẽ, Mạn Vân liền đứng bật dậy: “OK, đã thế thì phải đi tăng hai.”

“Hả?” Vương Tử Chu nhìn theo bóng lưng Mạn Vân rời khỏi gian phòng.

Trần Ổ bảo cô: “Nếu cậu bận thì không đi cũng được.”

Mạn Vân lại thò đầu vào: “Chú mày nói gì cơ? Hai đứa bay tắm rửa xong xuôi hết cả rồi mới vác mặt ra đây mà còn bày đặt đòi về ngủ sớm? Tuổi xuân phơi phới, ngủ nghê gì tầm này?”

Vương Tử Chu dường như lại thấy bóng dáng cậu ma nhà xí Húc Thiên Trúc bước ra từ “Công viên”.

Nói năng kỳ cục y như ma men.

Cô quay ra, buột miệng: “Em nhớ vừa rồi anh có uống rượu đâu…”

Mạn Vân đáp liền: “Nên giờ mới phải đi uống đây!”

Cái gọi là “tăng hai” hay “uống rượu”, thực chất là tới cửa hàng tiện lợi mua bia.

Rời khỏi Ikedaya, phố phường lúc nửa đêm sao mà ấm áp và vắng lặng quá, đó đây lác đác vài bóng người đi bộ, xe hơi vùn vụt lướt qua, vài chiếc xe đạp sáng đèn, loạng choạng lăn bánh. Họ lững thững bước đi, như trong cơn mộng du. Dừng chân trước cửa hàng tiện lợi vuông vắn, sáng loáng như một khối pha lê, Mạn Vân huých anh Ổ kế toán: “Mau vào mua đi.”

Trần Ổ hỏi Vương Tử Chu: “Cậu muốn uống gì?”

Vương Từ Chu: “Gì cũng được.”

Đợi Trần Ổ vào rồi Mạn Vân mới than: “Đồng chí kế toán có bao giờ biết hỏi ý kiến anh là gì đâu.”

Vương Tử Chu đáp: “Vì bọn anh hiểu nhau quá rồi mà.”

Mạn Vân ngáp một cái.

“Ngốc lắm.” Anh mắng.

“Đừng có hở ra là kêu em ngốc!” Vương Tử Chu phản bác, “IQ của em vẫn bình thường nhé!”

“Xin lỗi.”

“Anh ngáp ngắn ngáp dài rồi còn đòi đi tăng hai làm gì?”

Anh lại được nước: “Ngu lâu dốt dai khó đào tạo.”

Kệ vậy, Vương Tử Chu nhủ thầm, chắc điểm thi đại học của Mạn Vân cũng cách xa mình vài con phố, cứ coi như anh ta thông minh hơn đi, giai cấp điểm cao đúng là đáng ghét mà.

Trần Ổ vừa đi ra, Mạn Vân đã tia một lượt đồ uống trong túi: “Phong phú phết nhỉ.”

“Bọn mình đi đâu giờ?” Vương Tử Chu thắc mắc.

“Còn đi đâu được nữa? Đương nhiên là…” Mạn Vân trỏ về phía đông, “sông Kamo, luôn luôn miễn phí.”

Vương Tử Chu nghĩ bụng, ra Kamo thì thà về nhà uống còn hơn.

Nhưng đâu thể mời hai người này về nhà mình được nên cô đành lẽo đẽo theo họ ra bờ sông. Ngày ngày Vương Tử Chu vẫn ngắm dòng nước ấy từ ban công chung cư nhưng chưa tới gần nó vào tầm giờ này bao giờ. Gió đêm âm ẩm, mang theo chút hơi lạnh nổi da gà. Dưới ánh đèn đường leo lét, trong tầm mắt là một gam màu ảm đạm, ngay cả những toà nhà và ánh đèn phản chiếu trên mặt nước cũng thê lương lạ lùng.

Còn chưa ngồi xuống, cô đã thấy Mạn Vân cởi giày.

“Anh làm gì thế?” Cô ngạc nhiên.

“Em rửa chân mà không tháo giày à?” Mạn Vân đáp trả bằng một câu hỏi.

“Như vậ có được không?!” Vương Tử Chu cả kinh.

“Người Nhật cũng rửa mà!” Mạn Vân chỉ tay về chỗ cách đó hơn trăm mét, quả thực có một người đàn ông cũng đang rửa chân, “Đó em xem, anh ta chắc chắn là người Nhật.”

“Nói bé thôi!”

“Sợ cái gì? Cùng lắm thì mình giả vờ là người Osaka.”

“Tiếng Nhật anh kém thế kiểu gì cũng lộ!”

Vương Tử Chu nghe thấy tiếng cười của Trần Ổ.

Trời tối mù, không thấy nổi mặt nhau nhưng chỉ nghe thấy tiếng cười thoảng qua thôi mà Vương Tử Chu cũng có thể mường tượng ra nét mặt cậu khi cười.

Mình dị thật đấy.

Vương Tử Chu ngẫm lại mình, chợt nhìn thấy Trần Ổ ngồi xuống cởi giày.

Chẳng biết vì sao, cô luôn cảm giác Trần Ổ giống như cậu học trò gương mẫu, ngoan ngoãn nhất lớp, ngay cả khi sự thực không hề như thế. Và một khi học sinh mẫu mực dám thực hiện một hành vi thiếu mẫu mực đến vậy, thì nó hẳn là việc mà tất cả mọi người đều có thể làm.

Vương Tử Chu cũng cởi giày, vo tất nhét vào bên trong.

Nước sông tràn qua bàn chân, qua mắt cá chân và rồi qua bắp chân.

Dòng nước lành lạnh khiến ta phải rùng mình.

Thì ra là cảm giác này.

Trong khoảnh khắc ấy, ý thức về sự tồn tại của thể xác bỗng chốc được khơi dậy.

Vương Tử Chu từ từ cảm thụ nó từng chút một.

Xúc giác bừng tỉnh khi được vô số thực thể sống tỉ mẩn vỗ về.

Không ai nói gì.

Chỉ còn dòng sông lặng lẽ chảy.

Chợt vang lên tiếng mở lon, sau đó là tiếng thở dài của Mạn Vân: “Haiz.”

Tiếng thở than ấy là sao?

Vương Tử Chu cũng chẳng rõ.

Bọn họ lần lượt khui đồ, uống thứ bia có mùi vị kỳ lạ, rồi bắt đầu câu được câu chăng, hết kể chuyện siêu bão Chebi làm ngập sân bay Kansai lại tới chuyện đám tang của bạn cấp ba.

Vương Tử Chu kể: “Hồi đó, vừa mới chân ướt chân ráo vào năm nhất đại học thì nghe được tin nó đổ bệnh, chẳng mấy mà mấy, tang lễ trùng vào dịp nghỉ đông nên rất nhiều bạn bè đến viếng. Di ảnh của nó khó tả lắm, bởi đó cũng chính là ảnh trên giấy nhập học, mới chụp chưa được bao lâu.

Vào mùa đông đầu tiên khi vừa bước qua ngưỡng cửa trưởng thành, một người bạn đồng trang lứa lại đột ngột biến mất khỏi thế giới này như các cụ ở cái tuổi gần đất xa trời. Mới hoang đường và khó chấp nhận làm sao.

Hoá ra, người trẻ cũng chết.

Cái chết chẳng đâu xa xôi, nó không chờ ta ở vạch đích mà luôn rình rập bên đường.

Rồi ập tới bất cứ lúc nào.

Khoảnh khắc chứng kiến cái chết của những người xung quanh và rút ra kết luận này, nỗi sợ hãi như nhân đôi và kèm theo đó là cảm giác hư vô, trống rỗng. Sự tồn tại mới mong manh làm sao. Con quái thú mang tên “Tử Thần” đang rình rập bên đường sẽ vồ lấy mình bất cứ lúc nào, và rồi trong giây phút đó, tất cả mọi cố gắng nỗ lực sẽ hoá hư không, vậy mà bây giờ mình đang làm gì đây?

Tiếp tục ăn, tiếp tục uống bia.

Mặc kệ dòng nước luồn qua bàn chân.

Trần Ổ không tiếp lời, Mạn Vân cũng vậy.

3 giờ sáng bên bờ sông Kamo, bọn họ đã im lặng 15 phút rồi.

Đoạn, Mạn Vân thình lình bật dậy: “Toang rồi, mai anh còn phải ra sân bay đón Đàm Duệ Minh, anh về ngủ trước đây, mấy đứa cứ ngồi đi!” Anh chàng cúi xuống đi tất, đôi giày bata còn chưa kịp xỏ cho tử tế mà người đã mất dạng.

Y như gió.

Vương Tử Chu á khẩu nhìn theo.

Cô vừa muốn lại vừa không muốn đứng lên.

Quay sang nhìn người ngồi cạnh: “Cậu không phải đi đón Đàm Duệ Minh à?”

Trần Ổ đáp: “Mạn Vân ở chung với Đàm Duệ Minh lâu lâu rồi, để anh ấy đi vẫn hơn.”

Vương Tử Chu hỏi: “Họ là bạn cùng phòng à?”

Trần Ổ: “Ừ.”

Vương Tử Chu lại thắc mắc: “Thế cậu với Đàm Duệ Minh thì sao?”

Trần Ổ suy nghĩ một lúc: “Ở cùng toà ký túc.”

“Hả?” Vương Tử Chu hơi ngớ người, “Hồi cấp 3 cậu cũng ở nội trú à?”

“Ừ, lớp 10 bắt buộc phải ở nội trú.” Trần Ổ nhìn cô, “Tưởng Kiếm Chiếu không kể với cậu à?”

“Cậu ấy ít kể chuyện hồi cấp 3 lắm.”

“Ừ.”

Thấy câu trước câu sau loanh quanh luẩn quẩn chỉ toàn hỏi về Đàm Duệ Minh, Vương Tử Chu cũng ngại, bèn đổi chủ đề: “Bình thường cậu cũng hay chạy bộ ở đây ha?”

“Ừ.”

“Chiều tối hả?”

“Ừ.” Chắc do để ý tới chữ “cũng” trong câu hỏi của Vương Tử Chu nên cậu hỏi lại: “Cậu thì sao?”

“À, tớ toàn chạy sáng thôi.” Vương Tử Chu đáp, “Sáng đi chạy rồi về tắm táp, xong xuôi thì bắt đầu làm việc, kiểu thấy đầu óc tỉnh táo hơn hẳn ấy. Thế sao cậu lại chạy buổi tối, có nguyên do gì đặc biệt không?”

“Hồi học đại học phải đợi đến chiều mới được tắm… Chập tối đi chạy về thì tắm một thể.”

“Ừ ha.”

Cô nhớ lại, phòng tắm của đại học K bắt đầu mở cửa từ 1 giờ chiều đến 10 giờ tối.

Lúc đó cô vẫn chưa có thói quen chạy bộ buổi sáng.

Sự im lặng lại bao trùm.

Thiếu mất Mạn Vân, kể cũng không quen.

Hai con người nhỏ bé, không gian lại quá đỗi bao la, dòng suy nghĩ cứ thế chảy miên man trong đầu chẳng biết phải dừng lại ở đâu.

“Bài hát lần trước…” Vương Tử Chu thình lình hỏi một câu, “Tên là gì thế?”

Ấy vậy mà ngay lập tức cậu đã hiểu ra cô đang nhắc tới thứ gì: “Bài hát tớ mở hôm ở ký túc ấy hả?”

“Ừ.”

“Cậu có muốn nghe lại không?”

“Được hả?”

Cậu mở ba lô, lấy tai nghe ra rồi dùng giấy thấm cồn trong gói nhỏ lau sạch hai bên tai, xong xuôi mới đưa cho cô. Vương Tử Chu nhanh nhẹn nhặt hai chiếc tai nghe nhỏ xíu trong lòng bàn tay cậu, sau đó nhét vào tai mình.

Trần Ổ bấm nút phát nhạc trên điện thoại.

Một giai điệu quen thuộc chạy vào tai.

Thật kỳ diệu, thứ cảm giác kỳ diệu khi được xoa dịu, vỗ về.

Trong tai là tiếng hát, trong mắt là gò má nghiêng nghiêng của cậu.

Tớ đang nghe nhạc, còn cậu đang nghĩ gì thế?

Bài hát trong máy được phát ngẫu nhiên, cứ hết một bài thì sẽ nhảy sang bài khác, ca khúc kia đã kết thúc, thế nhưng Vương Tử Chu chẳng hề có ý tháo tai nghe, Trần Ổ cũng không định xin lại.

Họ ngồi đó, tĩnh lặng bên bờ sông.

Chẳng mấy mà mặt trời sắp mọc.

Trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, đoạn gỡ tai nghe, hỏi Trần Ổ: “Cậu leo núi Nyoigatake lần nào chưa?”

Trần Ổ đơ mất mấy giây: “Tớ leo rồi.”

Cô tiếp lời: “Tớ thì chưa.”

Sinh viên Đại Học K mà chưa từng leo núi Nyoigatake?

Trần Ổ đề nghị: “Cậu có muốn đi leo núi không?”

Vương Tử Chu hỏi lại: “Bây giờ sao?”

Chẳng đợi Trần Ổ lên tiếng, cô đã chốt: “Vậy bọn mình đi thôi!”

Trả tai nghe cho Trần Ổ, Trần Ổ lại đưa khăn giấy cho cô.

Vương Tử Chu ngẩn người, mãi mới ý thức được là chân mình đang ướt. Cô nhận lấy tờ giấy, lau khô chân, xỏ tất đi giày xong thì nhét giấy bẩn vào một cái túi nhỏ, cất trong túi tote.

“Bọn mình đi theo lối chùa Ginkakuji nhé, như vậy sẽ dễ hơn.” Cậu đề nghị.

“Được.” Vương Tử Chu đồng ý.

Hai người tiến về hướng chùa Ginkakuji, đường vẫn tối om. Đây là lần đầu tiên Vương Tử Chu dạo bước giữa đường phố Kyoto vào giờ này. Không khí ẩm ướt lạ thường, lại thêm tí men, cả người cô như sa vào một trạng thái mông lung.

Lảo đảo cất bước.

Cái bóng cũng lảo đảo theo.

Cậu giẫm phải nắp cống.

Vương Tử Chu dừng bước.

Trần Ổ ngoái lại: “Sao thế?”

Vương Tử Chu nhìn cái nắp cống: “Mỗi khi tớ giẫm phải nắp cống là Tưởng Kiếm Chiếu lại đập tớ ba cái, bảo là làm vậy mới xua tan vận xui vừa giẫm phải.” Lời mình nói ra mà chính cô cũng thấy buồn cười: “Bị nó tẩy não mấy năm trời, riết cũng thành phản xạ có điều kiện rồi.”

Cô ngẩng đầu, định bảo không sao, cứ đi tiếp đi.

Nào ngờ Trần Ổ lại đưa tay cho cô.

Lòng bàn tay ngửa lên.

Vương Tử Chu sững sờ.

“Thế phải đập ba cái hả?” Cậu hỏi.

“Ừ…”

Vương Tử Chu nhìn lòng bàn tay trước mặt, rồi lại ngước lên nhìn chủ nhân của nó.

Cô đưa tay ra.

1, 2…

3.