Học Tập Cùng Yêu Đương

Chương 64



Editor: Boi Dao

Beta: P.Ann

Miếng thịt trên đũa Diêu Nhất rơi “bụp” xuống, nước canh trong nồi bắn lên tay Tần Lịch còn đang gắp đồ ăn ở phía đối diện.

Tần Lịch cứng đờ người ngẩng đầu lên, nhìn Diêu Nhất chăm chú với ánh mắt giết người nhưng Diêu Nhất lại không hề phát hiện, chỉ một lòng nhìn vào hai chữ trên kia.

Diêu Nhất buông tay phải, ý muốn hỏi Phó Xuyên là vì sao thì Tần Lịch ở bên kia đã gõ gõ vào bàn.

“Diêu Nhất, cậu không tập trung ăn cơm mà làm gì vậy?” Tần Lịch đợi cô ngẩng đầu lên rồi đem ‘chứng cứ phạm tội’ trên tay mình cho cô xem.

“Tôi nghe nói chị cũng là một thiên tài.” Một giọng nam vẫn còn non nớt vang lên từ phía sau Tần Lịch.

Tần Lịch và Diêu Nhất cùng nhìn sang, là cậu bé lúc trước, chắc là nhỏ hơn 7,8 tuổi so với bọn họ.

Thái độ củ thằng bé cực kỳ kiêu ngạo, ưỡn ngực ngẩng cao đầu như hận không thể nhìn người khác bằng cằm vậy.

Diêu Nhất nhìn quanh bốn phía, cuối cùng phát hiện ánh mắt của đứa bé dừng trên người mình, do dự một lát rồi chỉ chỉ vào mình: “Chị?”

“Nếu như cứ thi đứng top đầu được coi là thiên tài thì ở đây không phải hơn nửa là thiên tài rồi à?” Đứa bé lớn giọng nói, xong còn cười nhạo một tiếng.

Diêu Nhất thấy nó không trả lời lại mình, dứt khoát gắp miếng thịt vừa làm rớt lên lại bỏ vào miệng chậm rãi nhai.

Thức ăn ở đây ngon hơn ở trường học, trong lúc nhất thời trên mặt cô tràn ngập ý cười sung sướng.

“Này, tôi đang nói chuyện với chị đấy!” Đứa bé tức giận vọt lại đây, cách bàn của họ mấy bước.

“Người nhà em không dạy phải biết lớn nhỏ khi nói chuyện với người khác sao?” Tần Lịch ngồi ở bên cạnh quan sát, đại khái là biết đứa bé này đến cũng không có ý gì tốt, dù sao thì cậu và Diêu Nhất cũng là bạn học, đương nhiên là không để một đứa nhóc đạp lên đầu được.

“Người với người đều là bình đẳng, làm gì phân lớn nhỏ?” Đứa bé thế nhưng lại phản ứng lại rất nhanh.

Diêu Nhất không để ý người bên cạnh, cô muốn ăn nhanh cơm nước xong rồi gọi video với Phó Xuyên, hỏi cậu phiền chỗ nào, cô có thể giải quyết chuyện phiền này không.

“Này, đang nói chuyện với chị đấy!” Đứa bé thấy Diêu Nhất vẫn cúi đầu ăn cơm, cho rằng cô chột dạ liền lao đến chỗ cô đập lên bàn.

Diêu Nhất ngồi ở trên ghế, thằng bé có đứng cũng chỉ cao hơn cô một chút.

Cô đưa tay lên sờ sờ đầu đứa nhỏ, nói cho có lệ: “Ừm, chị không phải là thiên tài, em mới là thiên tài, thiên tài!”

Đứa bé hoàn toàn vỡ oà, đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc, đưa hai tay lên dụi dụi đôi mắt đỏ, huhu nói: “Vốn dĩ đã không phải rồi, làm gì có thiên tài nào lớn tuổi như chị! Thầy mỗi ngày còn nói mãi như vậy nữa chứ!”

Diêu Nhất còn trẻ trung xinh đẹp như vậy lại bị một đứa nhóc nói cô giống như…. Không có vấn đề gì đúng không?

Tần Lịch ở bên cạnh nghẹn cười đến đỏ mặt, xì xì cả nửa ngày, cuối cùng bưng khay cơm rời khỏi chỗ thị phi này..

Dù sao sức chiến đấu của thằng bé quá yếu, không thể bắt nạt được.

“Đúng, đúng, đúng, chị không phải thiên tài đâu.” Diêu Nhất lại thực hiện biện pháp nói cho có lệ. “Mấy đứa trẻ hào hoa phong nhã như bọn em mới là thiên tài, thầy của em sai rồi.”

Đứa nhỏ lau lau nước mắt, xì xào nói: “Chính chị nói không phải là thiên tài, sau khi quay về em sẽ nói với thầy chị là một người ngu ngốc.”

“Ừm, ừm, là chị ngu ngốc.” Diêu Nhất nói cho có, cô liếc nhìn cái bàn, cầm đũa gắp nhanh vài miếng cơm trắng cho vào miệng, thêm một vài cọng rau xanh, sau cùng lẩm bẩm: “Em ăn cơm xong rồi mau chóng quay về nghỉ ngơi đi, dùng não nhiều quá sẽ bị hói đấy.”

Diêu Nhất nuốt miếng cơm trong miệng xuống, đứng lên mau chóng chuồn mất.

Đứa nhỏ mở to hai mắt nhìn bóng dáng người nào đó, vuốt vuốt đầu tóc không tính là nhiều của mình, hốc mắt lại đỏ lên.

Sau khi Diêu Nhất quay lại phòng ngủ không có gọi điện thoại cho Phó Xuyên, vì tính toán bây giờ là thời gian tự học của Nhất Trung.

Sờ sờ đầu tóc cũng không tính là nhiều của mình, trong lòng nảy sinh một nguy cơ: Cô sợ chính cô cũng hói đầu mất! Cô còn chưa yêu đương với Phó Xuyên đâu!

Vốn dĩ đang trầm mặc ngay tại chỗ của mình, Diêu Nhất lập tức đứng dậy đi rửa mặt, lúc ra ngoài trực tiếp nằm lên giường ngủ luôn.

Lần này cô đi không mang theo sách, căn bản là cô nghĩ đến đề thi của Đông Lệnh Doanh sẽ rất khó, kết quả lại như vậy, không khác gì với mấy cuộc thi bình thường cả, Diêu Nhất dứt khoát đi nghỉ luôn.

Bạn cùng phòng đại khái là vừa mới giao lưu với bạn cùng tỉnh xong, vừa về liền nhìn thấy chiếc giường đối diện phình lên như quả bóng, chỉ nhìn thấy vài sợi tóc màu đen ở ngoài.

“……” Đông Lệnh Doanh thế mà lại có người cố chấp như vậy sao?

Bĩu môi một cái, người bạn cùng phòng ở trong lòng cho rằng Diêu Nhất là người bất chấp tất cả.

Ngày hôm sau cũng giống như vậy, buổi sáng là thời gian vui chơi, buổi chiều đi thi.

Buổi sáng giáo viên đưa học sinh đi trải nghiệm mùa đông ở phương bắc, trượt băng trên mặt nước bị đóng băng lại.

Trong đám người có một vài vị giáo sư đứng ở đằng sau, nhìn đám học sinh, một vị vẫn luôn đi theo đám học sinh này dẫn đầu nói: “Đứa bé kia có vóc dáng nhỏ nhất, tuổi cũng là nhỏ nhất trong đó, thế nhưng thành tích ngày hôm qua lại là cao nhất.”

“Không phải còn một vị nữa sao?” Chu Thành nhướng mày hỏi.

Người dẫn đầu gật gật, chỉ vào một người đang ngồi xổm trong đó nói: “Diêu Nhất, vị kia.”

Bốn chữ đơn giản nhưng thấy được thái độ của người dẫn đầu đối với Diêu Nhất, ông cảm thấy cô rất cứng đầu.

Vương Lợi hiển nhiên là càng coi trọng đứa bé kia hơn, ông cảm thấy tuổi còn nhỏ là thực sự có thiên phú, tính thích nghi cũng cao. Mấy học sinh cấp ba hết tám phần là do luyện từ trong một biển đề thi ra, cũng có chút thiên phú, nhưng bình thường.

“Tôi chưa từng nghe nói đến em ấy bao giờ, thầy nói tôi nghe một chút đi.” Chu Thành đối với người con gái khó gặp này cảm thấy hứng thú, đặc biệt là khi giáo viên dẫn đầu nhắc đến cô lại là một bộ dáng không vui.

“Học sinh của thành phố Yên, nghe nói trước kia đi thi vẫn luôn đứng nhất sau này vào cấp ba thì lại đứng nhì.” Người dẫn đầu cố nói.

Chu Thành nhíu nhíu mày: “Em ấy lên cấp ba rồi vẫn luôn thi đứng nhì?” Đứng đầu chỉ cần nỗ lực thi là được, vẫn luôn giữ nguyên vị trí đứng nhì thì…. Chỉ sợ không phải là chuyện đơn giản. Không phải là tính toán độ khó của bài thi rồi từ đó nắm chắc điểm của mình sao?

Người dẫn đầu nhìn biểu cảm của Chu Thành liền biết anh nghĩ sai rồi, giải thích nói: “Đứng nhất là một em học sinh khác chiếm.”

“Ồ, vậy sao.” Chu Thành mới tìm được chút hứng thú giờ cũng hết sạch.

Sự chú ý của đoàn người lại một lần nữa đặt trên cậu bé ở xa xa kia.

Cậu bé dù sao cũng chưa lớn, hơn nữa mấy học sinh 17-18 tuổi khác đều chơi rất vui vẻ, cậu càng cười rực rỡ hơn đặc biệt là cậu cũng không có áp lực quá lớn về cuộc thi.

Diêu Nhất chậm chạp đi từ từ trên mặt băng, thường thường dừng lại để những người khác đi qua. Cô bây giờ không có tâm tình để chơi, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc ở Đông Lệnh Doanh quay về đi tìm Phó Xuyên thôi.

“Này! Chị đến thi đấu với tôi.” Cậu bé động tác nhanh nhẹn trượt đến trước mặt Diêu Nhất dậm chân nói.

Diêu Nhất cúi đầu nhìn xuống, thấy không có hứng thú. Nhìn đứa bé còn đang ngẩng đầu nhìn mình, Diêu Nhất dứt khoát cúi người dùng hai tay bế nó lên, để nó xoay người lại: “Tự mình chơi đi nhé, ngoan.”

Lưu loát làm xong loạt động tác này, Diêu Nhất tiếp tục thong thả đi về phía trước, để lại đứa bé với vẻ mặt mờ mịt.

Đứa bé cả nửa ngày mới phản ứng lại được, khịt khịt chiếc mũi, nuốt nước mắt xuống rồi lao về phía Diêu Nhất tìm lời giải thích.

Đứa bé tức giận không khiêu khích được, Diêu Nhất bị đẩy nằm sấp xuống hơn nữa còn có một đứa bé nằm lên, trong nháy mắt trước mắt đầy sao.

Tần Lịch ở gần đó lập tức trượt sang đây, mang đứa bé nằm trên người Diêu Nhất xuống: “Diêu Nhất cậu không sao chứ?”

“……” Diêu Nhất ngồi trên mặt băng trầm mặc thật lâu, chậm rãi nói “Có thể gọi xe cứu thương giúp mình được không? Mình cảm thấy hình như tay mình sắp gãy rồi.”

Người dẫn đầu ở phía đối diện cũng chạy sang, giản tán đám học sinh vây lại xem rồi ngồi xổm xuống hỏi Diêu Nhất: “Đứng lên được không? Thầy đỡ em lên.”

Diêu Nhất được mấy giáo viên đỡ đứng dậy, tay phải uốn cong thành một góc kỳ lạ.

“Mau đưa đi bệnh viện đi!” Người dẫn đầu luống cuống, lần đầu tiên đưa học sinh ra ngoài chơi cho thoáng khí liền gặp chuyện.

“Xe của tôi ở gần đây, để tôi đưa em ấy đi.” Chu Thành đến gần đỡ Diêu Nhất: “Trước tiên thầy đưa học sinh về đi.”

Đứa bé bị đám người vây quanh cũng bị doạ ngây người, ở bên cạnh yên lặng chảy nước mắt.

“Bây giờ em khóc thì có ích lợi gì?” Tần Lịch không kiên nhẫn mà lớn tiếng với thằng bé “Một lần hai lần đều đi khiêu khích Diêu Nhất, cậu ấy trêu chọc gì em à?”

“Em, em không cố ý” Đứa bé giống như quả pháo được đốt lên vậy, bắt đầu khóc lớn, khóc không thành tiếng nhưng vẫn cố gắng nói một cách khó khăn.

Người dẫn đầu lo lắng Diêu Nhất xảy ra chuyện, còn phải chăm sóc đám học sinh, nghe thấy thằng bé khóc đầu sắp nổ tung luôn rồi: “Lưu Mân khóc cái gì vậy, làm sao thế?”

“Em chỉ là, muốn thi đấu với chị ấy thôi” Lưu Mân không ngừng ấm ức nói “Thầy của em vẫn luôn nói chị ấy lợi hại nhất, em không hơn được, huhuhu, em không cố ý làm chị ấy ngã.”  

Diêu Nhất ngồi ở ghế phía sau, bên cạnh còn có một giáo viên không ngừng an ủi cô “Em có đau hay không, đau thì cứ khóc lên đi, cô không chê cười em đâu.”

Tay phải của Diêu Nhất bây giờ trông rất khủng khiếp, nữ giáo viên cũng không dám dừng ánh mắt lại trên tay cô.

Chu Thành lái xe ở phía trước, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Diêu Nhất sắc mặt tái nhợt: “Rất nhanh sẽ đến bệnh viện thôi, đợi lát nữa sẽ liên hệ với người nhà em.”

Diêu Nhất nhíu mày không xem nơi bị thương của mình nữa “Không cần, đừng gọi điện thoại cho bọn họ.”

Đến lúc đó ba mẹ nhất định sẽ chạy sang đây, Diêu Nhất cho rằng mình không phải con nít, huống chi cô đã quen độc lập ngay từ nhỏ.

“Chuyện này không phải do em nói là được, đến xem thử bác sĩ nói như thế nào.” Chun Thành nói xong chuyên tâm lái xe đến bệnh viện.

Chụp phim xương xong, động tác của bác sĩ rất nhanh nhẹn, Diêu Nhất không kêu không khóc, nhưng lại nghẹn một đầu mồ hôi lạnh, cuối cùng bó thạch cao từ trong bệnh viện ra ngoài.

“Thầy ơi, để em tự mình nói với bọn họ đi.” Diêu Nhất đi theo phía sau Chu Thành, anh đã tự gọi điện cho ba mẹ Diêu.

“Ừ, được rồi, tôi để em ấy nói chuyện với ngài.”

“Nhất Nhất, con có khó chịu không? Mẹ và ba con sẽ sang đón con về.” Lâm Tú Ngọc ở trong phòng nhà mình đi tới đi lui, ba Diêu ở bên cạnh trong lòng cũng nóng như lửa đốt.

“Con đã bó thạch cao rồi, không cần sang đây đâu ạ.” Diêu Nhất nhớ tới vẻ mặt chờ mong của lão Hàn trước kia “Ba, mẹ con muốn tham gia xong Đông Lệnh Doanh lần này rồi quay về, hai người không cần lo lắng.”

“Con còn tham gia thế nào được nữa, tay sắp gãy rồi kìa!” Ba Diêu sốt ruột nói “Ba mẹ đón con quay về dưỡng thương.”

“Không, con muốn ở lại đây.” Diêu Nhất bướng bỉnh nói “Hai người đừng đến, con cúp đây.”

Nói xong liền cúp điện thoại, đem điện thoại trả lại cho Chu Thành.

Bên kia ba mẹ Diêu nghe được âm thanh ‘tít’ một cái ngây ngẩn cả người. Diêu Nhất đã lớn như vậy đây là lần thứ hai ngắt điện thoại của bọn họ.

Diêu Nhất bình thường nhìn tùy ý, bảo làm cái gì liền làm cái đó giống như một bộ dáng thật nghe lời, nhưng một khi đã trở mặt người trong nhà cũng rất sợ hãi.

Ba Diêu và mẹ Diêu liếc nhìn nhau, mẹ Diêu cầm lấy điện thoại một lần nữa gọi cho Diêu Nhất.

Điện thoại trong túi rung lên, Diêu Nhất khó khăn sờ soạng tìm, cuối cùng vẫn là nữ giáo viên bên cạnh lấy ra giúp.

“Mẹ, còn có việc gì sao?” Diêu Nhất lấy được điện thoại.

“Con đừng bướng bỉnh, chúng ta không đi nữa, nhưng con phải tự chăm sóc mình thật tốt.” mẹ Diêu cũng là người trên thủ đô, biết thời tiết lúc này: “Mấy ngày này không cần tắm rửa, lúc quay về ba mẹ ở sân bay đợi con, được không?”