Học Tập Cùng Yêu Đương

Chương 67



Tay phải băng bó thạch cao nên Diêu Nhất cũng không có cách nào mặc quần áo thật kỹ được, miễn cưỡng mặc một chiếc áo len rộng rãi còn bên ngoài là bộ đồng phục học sinh mùa đông.

Phó Xuyên nghe thấy tiếng bước chân đi xuống, đáy máy hiện lên một tia mềm mại, quay đầu lại, khi nhìn đến nửa người trên của Diêu Nhất lại ngẩn cả người.

Diêu Nhất cứng đờ người đi đến trước mặt Phó Xuyên: “Chào cậu, buổi sáng tốt lành nha”

Trong đầu Phó Xuyên nhớ lại hành vi kỳ quái của Diêu Nhất hai ngày trước, trong nháy mắt liền hiểu ra.

Trái tim cậu đau nhói, hàng lông mày đẹp đẽ dường như ngay lập tức hiện lên vẻ nặng nề. Khoé môi Phó Xuyên giật giật, vài lần muốn mở miệng hỏi thử, hỏi cô tại sao lại không hiểu phải tự chăm sóc bản thân mình, hỏi cô vì sao chỉ là đi thi thôi mà tay cũng bị thương, đến cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn chăm chú gương mặt tái nhợt của Diêu Nhất.

Diêu Nhất chột dạ hận không thể trốn đi ngay lập tức, một chân lặng lẽ ma sát với mặt đất. Cô không nhìn thấy rõ mặt Phó Xuyên nhưng mà vẫn cảm nhận được cảm giác u ám phát ra từ cậu.

“Bác sĩ nói dưỡng thương thật tốt là được thôi” Diêu Nhất lặp lại câu nói giống mấy lần trước.

Phó Xuyên siết chặt hàm răng mình, sắc mặt lạnh lùng “Dưỡng thương một chút là tốt, cho nên cậu một chút cũng không để tâm?”

“Không có” Diêu Nhất cúi đầu, trong lòng vẫn hơi thấy tủi thân. Phó Xuyên hôm nay quá hung dữ, cô cũng đâu thích bị thương chứ.

Hầu kết Phó Xuyên giật giật, tất cả cảm xúc trong lòng hóa thành một tiếng thở dài: “Đi thôi, đến trường học nào”

Nghe thấy lời này Diêu Nhất lập tức ngẩng đầu lên như vừa sống dậy, tung tăng đi theo Phó Xuyên ngồi ở đằng sau xe.

Thời tiết vẫn được tính là tốt, không có gió, thậm chí còn có cả mặt trời nữa. Nhưng Phó Xuyên vẫn xoay người lại tháo khăn quàng cổ của mình xuống, cẩn thận vòng quanh trên cổ Diêu Nhất.

Diêu Nhất ngây thơ mờ mịt ngẩng đầu lên, tùy ý mặc kệ động tác của Phó Xuyên “Đưa tớ rồi, vậy cậu có lạnh không?” Lúc nãy cô chạy ra quá gấp nên quên mang theo khăn quàng cổ.

Phó Xuyên không để ý đến Diêu Nhất, xoay người lại trực tiếp chở cô đi về hướng trường học.

Trong trường học, nhóm Hàn Tiêu Tiêu và Lý Cách đã sớm biết được tin tay Diêu Nhất bị thương, Triệu Tiền thậm chí mới sáng sớm tinh mơ đã mang theo canh giò heo hầm đựng trong hộp giữ nhiệt.

Trên vai Phó Xuyên đeo cặp của mình, trên tay thì cầm cặp của Diêu Nhất mà chủ nhân của chiếc cặp thì ủ rũ cụp mắt đi theo phía sau cậu.

Dọc đường đi Diêu Nhất có ý muốn nói chuyện với Phó Xuyên, nhưng cậu lại cố tình làm lơ cô.

Hai người cùng nhau đi vào lớp học, cả lớp bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

“Hai bọn họ giống như người yêu vậy” Lý Cách vừa nói vừa dựa vào chỗ ngồi của Hàn Tiêu Tiêu, nhìn hai người đi vào.

Nam đẹp trai, nữ….cũng tính là đẹp, mặc dù cánh tay bó thạch cao kia rất dễ nhìn thấy.

Ở lớp tuy rằng cũng có người trùng ý nghĩ với Lý Cách, nhưng rất nhanh đã bị Diêu Nhất hấp dẫn. Lớp trưởng đứng lên kinh ngạc hỏi: “Diêu Nhất, không phải cậu đi thi Đông Lệnh Doanh hả? Tay bị làm sao vậy?”

Diêu Nhất cẩn thận liếc mắt nhìn trộm Phó Xuyên một cái, miệng nói nhưng một chút cũng không để tâm đến: “Không cẩn thận nên bị gãy”.

Khoé môi lớp trưởng giật giật “Bị gãy tay?” Cô ấy nói giống như bị gãy tay là một chuyện rất bình thường vậy.

Diêu Nhất bị một nhóm bạn học vây quanh nên không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Phó Xuyên. Cậu nghe mấy lời của Diêu Nhất nói liền biết được cô không hề để ý đến thân thể mình chút nào.

Thật vất vả mới quay lại được chỗ ngồi, Diêu Nhất còn chưa kịp tìm cơ hội để nói chuyện với Phó Xuyên thì Triệu Tiền đã cầm chiếc hộp giữ nhiệt xoay người lại: “Diêu Nhất, đây là canh giò heo mình đã hầm từ tối hôm qua để, bồi bổ cho cậu đấy”

“Cậu biết hầm canh?” Hàn Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn qua.

“Đương nhiên rồi, làm một mỹ thực gia như mình thì biết một hai món tủ là chuyện bình thường” Triệu Tiền đắc ý nói.

Lý Cách bị chọc cười: “Triệu Tiền cậu đi làm mỹ thực gia ăn vặt ấy, căn tin trong trường nhất định sẽ rất cần cậu”

Ba người cùng nói nói cười cười, muốn nhìn Diêu Nhất uống canh.

“Mới sáng sớm, uống cái này quá dầu mỡ” Diêu Nhất không mở ra, cô nghe tên thôi đã không muốn uống rồi.

“Tin tưởng tài nấu ăn của tớ đi, canh không hề có nhiều dầu mỡ đâu, hồi sáng mình còn dậy mấy lần để vớt dầu đấy” Triệu Tiền tràn đầy tự tin.

Cuối cùng Diêu Nhất chỉ có thể mở ra, trong lúc tất cả đang chăm chú học bài thì hương thơm của trong hộp canh khiến mọi người trong lớp phải quay đầu lại nhìn.

“Mẹ nó, thơm quá đi!” Lý Cách ngửi thấy mùi thơm nước bọt sắp chảy ra luôn rồi, lập tức quay về vị trí của mình, tránh xa Diêu Nhất.

“Mau nếm thử đi, đây là mình và ba mình cùng học đấy” Triệu Tiền rất đắc ý nói:

“Ba mình chỉ làm cho mẹ mình uống thôi, bây giờ Diêu Nhất cậu thảm như vậy, mình làm bạn bè cũng chỉ có thể đi đến nước này thôi”

Hàn Tiêu Tiêu trợn trắng mắt, dùng cùi chỏ đánh vào eo Triệu Tiền một cái.

“Làm sao vậy?” Triệu Tiền cảm nhận được một trận sát khí không thể hiểu được nhưng không dám để lộ ra, quay đầu nhỏ giọng hỏi.

“Cậu câm miệng lại” Hàn Tiêu Tiêu loáng thoáng mang theo chút nghiến răng nghiến lợi nói.

Diêu Nhất uống hai ngụm rồi nhìn về phía Phó Xuyên: “Cậu muốn nếm thử không?”

Cô có ý đồ muốn lấy lòng Phó Xuyên nhưng mà lại dùng phương pháp sứt sẹo này.

Lúc này Phó Xuyên không để ý đến cô, chỉ nói hai chữ: “Không uống”

“Oh” Diêu Nhất có chút tủi thân lên tiếng, cảm thấy Phó Xuyên không thích cô uống nó.

Diêu Nhất bị mấy thầy cô luân phiên quan tâm cả một buổi sáng, Phó Xuyên lạnh mặt ngồi tại vị trí. Lúc tan học cũng không nói lời nào, chỉ trầm mặc cầm lấy cặp sách của Diêu Nhất đi ra ngoài.

“Phó Xuyên, xin lỗi mà” Diêu Nhất đi theo đằng sau Phó Xuyên, người đang đi nhưng không vui chút nào, kéo kéo lấy tay áo của cậu.

Giữa hàng lông mày của Phó Xuyên hiện lên một chút kiên nhẫn: “Cậu xin lỗi tôi cái gì?”

Diêu Nhất không nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu, thật sự bắt đầu nỗ lực tự hỏi là mình xin lỗi cậu cái gì.

“Thật ra cậu phải xin lỗi chính bản thân cậu” Phó Xuyên thoạt nhìn là đang tức giận, nhưng vẫn mặc kệ để Diêu Nhất kéo tay áo mình, thậm chí không dấu vết nghiêng nghiêng người cản gió từ bên kia thổi đến.

Trong Tay Diêu Nhất như có kim đâm vào vậy, vẫn luôn âm ỉ đau, vốn dĩ đã rất không thoải mái. Nghe thấy giọng nói nặng nề của Phó Xuyên mũi tự nhiên có chút chua xót không thể hiểu được, Diêu Nhất hít hít mũi, khoé miệng rõ ràng hạ xuống.

Phó Xuyên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô không khỏi ngẩn người, buồn bực trong nháy mắt bay đi đâu mất, chỉ còn lại hoảng loạn: “Xin lỗi, cậu….”

Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn Phó Xuyên: “Tay tớ đau.”

Phó Xuyên vốn dĩ vẫn luôn miễn cưỡng duy trì vẻ trấn định lập tức trở nên nôn nóng: “Đau ở đâu, tôi đưa cậu đi bệnh viện”

Buổi sáng Phó Xuyên đã gửi tin nhắn cho chú Lý bảo ông giữa trưa lái xe đến đón bọn họ. Bây giờ trời lạnh, Diêu Nhất còn bị thương, để cô ngồi xe đạp thì quả thật không yên tâm.