Học Trưởng Mà Ta Yêu Thầm, Giam Cầm Ta Rồi

Chương 3



- ----------

Đã hơn một tháng kể từ lần cuối cùng cậu nhìn thấy Kiều Vũ, anh đã chính thức ra trường, và cậu cũng bắt đầu một kỳ nghỉ dài.

Trong suốt mùa hè, Tô Cẩm Chi chọn ở lại trường học, làm việc bán thời gian tại nhà hàng gần đó. Hôm nay là ngày lĩnh lương, lương tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cậu sống qua ngày trong ba tháng.

Tô Cẩm Chi chợt nhớ ra lần trước khi trở lại trại trẻ mồ côi, cậu đã hứa sẽ mua đồ ăn nhẹ cho một đứa trẻ bị bắt nạt. Nhìn tin nhắn chuyển khoản ngân hàng, tình cờ là ngày mai được nghỉ, sau khi tan làm vào buổi tối, cậu định quay lại trại trẻ mồ côi.

Tô Cẩm Chi lớn lên trong cô nhi viện từ khi còn nhỏ, cậu không biết cha mẹ mình là ai, chỉ nhớ là họ đã từng ở trong cô nhi viện. Trưởng khoa là một phụ nữ trung niên, có tính khí như lan, người ta nói rằng cô từng là một nghệ sĩ piano, nhưng không may, một tai nạn ngoài ý muốn nào đó, đã khiến cô không đụng đến cây đàn thêm lần nào nữa. Tuy vậy, cô không hề cảm thấy chán nản vì điều này mà thay vào đó, cô cùng bạn bè mở một trại trẻ mồ côi để nhận những đứa trẻ bị bỏ rơi.

Tô Cẩm Chi khi còn nhỏ đã được học piano từ viện trưởng, cậu rất có năng khiếu về mặt này, và cậu cũng rất thích piano, mỗi khi đầu ngón tay chạm vào cây đàn, cậu dường như trở thành một người khác, sự tự ti từ trong xương biến mất, những chùm hoa nhỏ lần lượt nở trong tim.

Tuy nhiên, những năm gần đây, trại trẻ mồ côi ngày càng xuống cấp, thậm chí ngày ba bữa cũng trở thành vấn đề nan giải. Bọn trẻ đã lâu không được mua quần áo mới, mùa hè thì không sao, sang đông thì bọn trẻ không có quần áo ấm để trải qua mùa đông, làm sao chúng có thể sống sót được?

Kể từ đó, Tô Cẩm Chi không còn chạm vào đàn nữa. Để giảm bớt gánh nặng cho viện trẻ, cậu làm việc bán thời gian bên ngoài mỗi cuối tuần. Sau một thời gian khốn khó, cậu đã không phụ sự kỳ vọng của giáo viên mà theo học tại một trường đại học nổi tiếng ở thành phố. Cậu vẫn nhớ mình đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt khi ôm cô viện trưởng ngày nhận giấy báo nhập học.

Trong trí nhớ của Tô Cẩm Chi, viện trưởng dường như chưa bao giờ tức giận, luôn dịu dàng với mọi người. Thân tâm cậu, từ lâu đã coi viện trưởng như mẹ của mình.

Giữa giờ nghỉ trưa, Tô Cẩm Chi đi đến siêu thị gần đó và mua một số thứ để mang về trại trẻ, buổi tối sau khi tan làm đã mười giờ. Cậu vội vàng bắt chuyến xe cuối cùng trở về cô nhi viện, nhìn tòa nhà tuềnh toàng ngoài cửa sổ, có lẽ tối hôm cậu đi ngủ quá muộn, cả người có chút uể oải.

"Hành khách thân mến, ga Thành Nam đã đến, điểm dừng tiếp theo là Kính Hoà."

Thanh âm nữ máy móc vang lên, Tô Cẩm Chi giật mình tỉnh táo lại, thu dọn đồ đạc lập tức xuống xe. Nhìn chiếc xe buýt rồi đi, cậu không khỏi thở dài, thật may là cậu không ngồi quá trạm xe.

Trạm xe buýt còn cách cô nhi viện không xa, cậu kiểm tra thời gian, đã quá muộn, phải nhanh chóng trở về, bước chân liền tăng tốc chạy về hướng trại.

Vị trí của cô nhi viện hơi lệch, lúc này hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa, trên đường bóng người thưa thớt. Cũng may đèn ven đường vẫn sáng, nếu không Tô Cẩm Chi sẽ có chút sợ sệt.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tô Cẩm Chi nghĩ ngợi chắc hẳn chỉ là một người qua đường, không quan tâm nên liền đi tiếp. Sau khi cậu thực hiện quải hai lượt liên tiếp, những người phía sau vẫn như cũ đi theo cậu.

Tô Cẩm Chi bắt đầu cảm thấy lo lắng, cậu siết chặt ngón tay, tự an ủi rằng chính mình nghĩ nhiều rồi, người nọ hẳn là tình cờ chung đường với cậu thôi, đừng làm bản thân sợ hãi.

Mặc dù nghĩ vậy, Tô Cẩm Chi vẫn không thể không đẩy nhanh tốc độ. Sau khi đi qua ngã rẽ cuối cùng, trại cô nhi viện hiện ra trong tầm mắt, tiếng bước chân phía sau cũng biến mất khiến Tô Cẩm Chi rất yên tâm. Người bên kia chắc chỉ là người qua đường, thực sự là cậu nghĩ quá nhiều.

Nhìn về phía cô nhi viện cách đó không xa, đèn trước cửa vẫn sáng, vỗn dĩ để vậy là vì hôm nào biết cậu sẽ về viện trưởng phải đặc biệt dành riêng cho cậu. Nghĩ đến việc sắp sửa được gặp lại viện trưởng, sự sợ hãi của Tô Cẩm Chi được thay thế bằng niềm vui sướng, lòng cậu càng thêm háo hức.

Tô Cẩm Chi vừa đi về phía trước vài bước, sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng đen, sau đó gã đàn ông liền lấy khăn tay bịt lấy miệng và mũi cậu. Cậu vung tay bừa bãi, giãy dụa, khăn tay dường như có ít thuốc mê trộn lẫn, ý thức cậu dần dần mờ mịt, cuối cùng rơi vào bóng tối.

Thời điểm, Tô Cẩm Chi tỉnh lại lần nữa, phát hiện được mình đang nằm ở đâu đó, hai mắt bị che lại, tay cũng bị trói. Cả người mềm yếu vô lực, trong miệng nhàn nhạt mùi đàn hương, ngay cả môi cũng có chút tê dại. Ký ức trước khi hôn mê hiện ra, cộng với hoàn cảnh của chính mình, cậu biết mình bị bắt cóc!

Sau khi nhận ra điều này, đại não của cậu bị sự hoảng sợ thay thế, tay chân quơ loạn liên tục, nhưng thân thể yếu ớt, giãy dụa cũng vô ích, tay chân vẫn bị trói chặt, chút buông lỏng không hề có.

"Có ai không? Có ai không?"

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, trong bóng tối, không thể nhìn thấy đồ vật, cộng với việc tay chân bị kìm hãm, Tô Cẩm Chi càng rơi vào nỗi sợ hãi. Cậu vẫn không từ bỏ vùng vẫy, thanh âm khàn khàn, tuyệt vọng hét lên.

"Có ai không?"

" Cứu tôi... khụ khụ... ai đến cứu với!"

Sau khi hét hết lần này đến lần khác, Tô Cẩm Chi vẫn không nhận được bất kỳ phản ứng nào, dây thần kinh căng chặt, dần dần lâm vào tuyệt vọng.

Vào lúc này, một tiếng cười khúc khích đột nhiên vang lên bên cạnh, là giọng nói của đàn ông. Tô Cẩm Chi ngay lập tức dừng động tác, đối mặt với nơi phát ra âm thanh. Giây sau đó, cậu liền cảm thấy ai đó vuốt ve khuôn mặt mình, động tác rất đỗi dịu dàng như thể đang đỗi đãi với một báu vật vậy.

Nương theo ánh sáng, gã đàn ông nhìn Tô Cẩm Chi khóc lên vì sợ hãi, thấm ướt cả tấm vải đen che mắt mình. Nó trông giống như một con thú yếu ớt bị mắc kẹt trong một cái bẫy, run rẩy như trấu. Thấy Tô Cẩm Chi kinh hãi như vậy, trên mặt lộ ra một chút vui vẻ.

"Bảo bối, đừng sợ, có anh ở đây."

_______

Lời tác giả: Vỗn dĩ là ta đã viết luôn thịt ở chương này rầu. Nhưng ta viết hum nổi, đành phải để chương sau vậy, chương nay ngắn thế thoi...^^

- -------

Chương sau coá thịt rồi...:')))