Học Viện Phản Diện

Chương 60: Bí Mật Của Họa Thủy — ‘tớ Chỉ Muốn Đối Xử Tốt Với Cậu Thôi



Edit: Pi sà Nguyệt

Từ khi làm phản diện tới giờ cậu ta chưa bao giờ xui xẻo như vậy luôn á!Hoắc Thiều nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người ở hai bên trái phải của mình, cậu ta biết rõ hai người này đã đoán được thân phận của mình rồi nhưng chưa xác định được cậu là phản diện nào, cậu đành phải lê cái chân bị thương đi theo họ.

Dịch Nhiên cười một tiếng rồi đánh giá cậu ta, “Ôi trời, không phải đi được à? Sao lúc nãy làm ra vẻ như què rồi không đi được với con gái nhà người ta vậy? Nếu cậu muốn què thật thì tôi cũng có thể giúp cậu đấy.”

Hoắc Thiều nhịn không được mà nói với Dịch Nhiên, “Tôi bảo hai ngày nữa tôi sẽ đi rồi còn gì, tôi không phải là loại phản diện không rõ trái phải kia, chúng ta đừng có động chạm nhau được không?”

“Ông đây cũng trả lời cho cậu một câu, méo được nhé!”

Dịch Nhiên để hai tay ra sau đầu nói, “Rời đi ngay lập tức.”

“Có phải tôi chiều anh quá nên anh không phân trái phải đúng không?”

Hoắc Thiều tức tới mức chẳng biết nói gì, “Thế giới này có phải của anh đâu, tôicũng chẳng làm trái pháp luật gì cả, sao không thể ở đây được? Tôi không thể đi học được à?”

Thi Ân ở cạnh vui vẻ, “Đùa à, cậu làm phản diện thì hẳn cũng sống mấy trăm tuổi rồi nhỉ? Cậu chưa hết nghiện mấy màn giả nai tơ đi học à? Tính cosplay [1] giai trẻ đi học lần nữa à?”

[1] Cosplay là hóa thân, đóng vai.

Dịch Nhiên kéo Thi Ân tới cạnh mình, ngang ngược nói, “Trường học này là của ông, không cho cậu học đấy.”

Dịch Nhiên nói xong thì đưa tay lên, một ngọn lửa trong bàn tay xuất hiện, đe dọa, “Cậu không đi thì chúng ta tính sổ với nhau.”

Anh nâng cằm chỉ về phía Thi Ân mà anh đang giữ lấy, hỏi, “Cậu biết cô ấy không?”

Hoắc Thiều có chút hoảng loạn trong lòng, liếc nhìn Thi Ân rồi vội dời mắt, chột dạ nói, “Em gái anh, Dịch Ân.”

Dịch Nhiên đưa tay tóm lấy vạt áo cậu ta, anh suýt đốt luôn quần áo của cậu ta, anh kéo cậu ta tới rồi cười lạnh, “Được đấy, thế ông đây hỏi lại cậu, cậu có biết một cô gái trông giống cô ấy không? Tên là Thi Ân, là người bị cậu bắt nạt hồi trước đấy.”

Thi Ân bị Dịch Nhiên kéo đứng bên cạnh làm cô cảm thấy mình khá giống cô vợ nhỏ thích làm nũng của mấy ông giám đốc bá đạo, cô ỷ vào Dịch Nhiên rồi hung dữ hỏi cậu ta, “Cậu là người hành tôi đúng không?”

Cô nhìn Hoắc Thiều chằm chằm, ánh mắt của cậu ta tránh né, vừa nhìn cái đã biết là kiểu người chột dạ rồi, phản diện bây giờ tệ quá, ngay cả việc nói dối lừa người cũng không biết.

“Tôi đang hỏi cậu đấy.”

Ngọn lửa trong lòng bàn tay Dịch Nhiên cứ như muốn đốt lấy mái tóc của cậu ta.

Một giây sau cậu ta liếc mắt nhìn cột điện ở cạnh, Thi Ân nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ, cô vội ôm lấy Dịch Nhiên, “Tránh ra, Dịch Nhiên!”

Cột điện bên đường tự mình ‘bật gốc’ rồi đập xuống chỗ Dịch Nhiên, mà Dịch Nhiên buông Hoắc Thiều để bảo vệ phần đầu của Thi Ân khi cô đưa tay ôm lấy anh tránh khỏi đấy, anh vội lắc người lùi về chân tường rồi đưa tay đánh lên cột điện một phát.

“Rầm”

một tiếng, cột điện bị một tay của anh đánh nát thành tro, dây điện cháy ‘bùm bùm’ làm cả con đường tối sầm.

Dịch Nhiên hỏi Thi Ân trong lòng mình, “Em có sao không?”

Thi Ân lắc đầu, ló đầu từ trong ngực anh nhìn ra ngoài, Hoắc Thiều biến mất rồi, cả đường đen kịt, tàn tạ vô cùng, người dân xung quanh bắt đầu ồn ào.

“Sao tự dưng lại cúp điện vậy?”

“Máy biến thế ở ngoài nổ rồi à?”

Thi Ân cảm thấy hai tên Dịch Nhiên và Hoắc Thiều gặp phải nhau là một tai nạn đáng sợ… Một tên là Họa Thủy xui xẻo, còn tên này lại khiến hiện trường xui xẻo trở thành một hiện trường xui xẻo nổ tung.

“Đi nhanh.”

Thi Ân nghe thấy tiếng cửa mở, cô kéo tay Dịch Nhiên chạy về phía cuối đường.

Hai người làm chuyện đuối lý bỏ chạy trước khi người khác đến hiện trường, bọn họ quẹo vào đường lớn thì thấy điện ở đường lớn cũng cúp luôn.

Dịch Nhiên tức giận nói, “Cái thứ chết tiệt! Anh mà bắt được cậu ta thì sẽ đánh chết cậu ta luôn!”

Anh liếc mắt nhìn Thi Ân, anh cảm thấy lạnh cho cô nàng đang mặc bộ đồ ngắn trước mắt mình, anh cởi áo khoắc đồng phục ra rồi khoác lên người cô hỏi, “Em có mệt không? Chúng ta đến nhà Lý Lị xác nhận sự an toàn của cậu ấy, kiểm tra xem tên Hoắc Thiều có đi theo không rồi chúng ta về nhà.”

Hai chữ về nhà kia làm Thi Ân cảm thấy ấm áp, cô dựa má vào lồng ngực của Dịch Nhiên rồi làm nũng, “Em mệt, anh cõng em đi.”

Dịch Nhiên mềm lòng, anh nắm tay cô rồi nói, “Yếu ớt.”

Nhưng vẫn ngồi xổm xuống để cô leo lên lưng.

Thi Ân nằm nhoài lên lưng anh, cười híp mắt rồi lắc chân, “Chạy nhanh nào, nếu như tên Hoắc Thiều kia chạy đi làm hại Lý Lị mà anh cứ chậm thế là không được đâu.”

Dịch Nhiên bật cười, ôm lấy chân cô nói, “Thế em ôm cho chắc vào.”

Sau đó nhanh chân chạy đi.

Thi Ân giật mình ôm chặt cổ anh, anh còn cố ý lạng lách làm Thi Ân vừa tức vừa buồn cười, “Không bảo anh chạy nhanh như vậy mà!”

Anh đi ra ngoài đường mới nhớ mình không biết nhà của Lý Lị, đừng nói là Lý Lị mà cả mấy người bạn học trên lớp đều chẳng biết.

Anh vội hỏi chủ nhiệm lớp trong hệ thống.

Chủ nhiệm lớp đưa địa chỉ của Lý Lị cho anh rồi hỏi, “Tôi vừa nhận được thông báo bảo một cột điện ở gần trường bị nổ, là do cậu làm hay Hoắc Thiều làm đấy?”

Dịch Nhiên không trả lời ông ta mà vội chạy sang địa chỉ kia.

=======================================================Nhà Lý Lị nằm trong khu chung cư cũ nát, đèn đường bên đường chập chờn như hỏng rồi, cứ lúc tắt lúc mở như trong phim ma vậy.

Nghe bảo điều kiện nhà Lý Lị không tốt, bốn người nhà cô bạn thuê chung phòng với một nhà khác.

Dịch Nhiên cõng Thi Ân đi vào, lúc đến cửa thì anh đặt cô xuống đang định gõ cửa thì bị Thi Ân đẩy lui.

“Em làm cho.”

Thi Ân nhỏ giọng nói, “Buổi tối mình anh đến kiếm Lý Lị nhà người ta, có khi sẽ bị cha mẹ cậu ấy hiểu lầm rồi mang đến phiền phức cho cậu ấy đấy.”

Dịch Nhiên nhìn cô rồi lùi về sau, nhìn cô lễ phép gõ cửa rồi một giọng nữ trong nhà hỏi với ra là ai đấy, cô bảo tìm Lý Lị.

Lát sau, một người phụ nữ mở cửa ra, mái tóc rối bù, trong lòng bà là một cậu bé, bà ta nhìn Dịch Nhiên và Thi Ân cực khó chịu.

Thi Ân lễ phép hỏi, “Chào dì, con là bạn cùng bàn của Lý Lị, hôm nay con không hiểu bài nên muốn hỏi cậu ấy một chút, Lý Lị có nhà không ạ?”

“Nó chưa về.”

Người phụ nữ khó chịu đáp, “Chẳng biết con nhóc chết tiệt kia lại đi đâu rồi…”

Bà ta chưa nói xong thì một giọng đàn ông nóng nảy vang lên, “Nó còn chưa về à? Tốt nhất hôm nay nó đừng có về đây, nếu không tao đánh chết nó! Chỉ biết dùng tiền! Bỏ không biết bao nhiêu tiền hàng tháng cho cái trường vô dụng kia rồi! Bảo nó đi làm thêm cả ngày thì chẳng chịu!”

“Ông bớt nói đi, mọi người ngủ hết rồi.”

Người phụ nữ quay đầu hô với vào phòng rồi nói với Thi Ân, “Nó chưa về, hỏi người khác đi.”

Nói rồi đóng cửa cái ầm.

Dịch Nhiên bực bội cau mày, người phụ nữ này chẳng lễ phép tí nào, phí hết sự lễ phép của Thi Ân nhà anh.

“Cậu ấy chưa về.”

Thi Ân quay đầu nhìn Dịch Nhiên, “Có phải bị Hoắc Thiều kia quấn lấy rồi không?”

Hai người vội đi xuống lầu, vừa đi không lâu thì thấy Lý Lị đang về khu chung cư cũ kia trên con đường có ánh đèn chập chờn kia.

Thi Ân vội kéo Dịch Nhiên trốn vào trong góc thì thấy Lý Lị bị Hoắc Thiều quấn lấy ở trong đường nhỏ này.

Cậu ta ngăn trước xe Lý Lị, giữ lấy giỏ xe cô bạn, mặt Lý Lị đỏ bừng nhưng không dám nhìn cậu ta, đẩy xe tức giận nói, “Bạn học Hoắc, cậu, cậu muốn sao thế? Cậu bị thương thì đi bệnh viện đi, sao cứ đòi tớ đưa cậu về nhà… Tớ về nhà còn phải làm việc nữa, bây giờ muộn rồi…”

“Vậy đừng đi làm nữa.”

Hoắc Thiều nói thẳng.

“Mong cậu đừng cản tớ.”

Lý Lị vừa giận vừa bất đắc dĩ, “Tớ khác các cậu, nhà tớ cần tớ phải làm thêm, nếu tớ không làm thì cha tớ sẽ tức giận…”

Hoắc Thiều móc bóp tiền trong túi riền rồi đưa một xấp tiền màu đỏ được cột sẵn để vào trong giỏ xe Lý Lị, “Chừng này đủ chưa? Cậu cầm về đưa cho cha cậu rồi bảo hôm nay cậu không đi làm thêm vì đưa tớ đi bệnh viện, đây là tiền cảm ơn của tớ, ông ấy sẽ không trách cậu.”

Lý Lị nhìn xấp tiền kia thì mặt đỏ bừng, cô bạn cau mày trừng cậu ta đầy tức giận, cô bạn cà lăm, “Cầu cậu, cầu cậu, cầu cậu cầm lại… tiền của cậu, chúng ta, chúng ta chỉ là bạn học bình thường, cậu… đừng như thế.”

Cô bạn vội ngậm miệng, cô bạn luôn như thế, chỉ cần căng thẳng thì sẽ nói cà lăm, cô bạn hít sâu một hồi rồi cầm tiền nhét trả lại cậu ta rồi cúi đầu bảo, “Tránh ra, tớ phải về nhà.”

Hoắc Thiều nhìn đồng hồ trên tay rồi kéo lại cô bạn, “Đợi lát rồi đi, tớ có chuyện phải nói với cậu.”

“Tớ không muốn nói chuyện với cậu.”

Lý Lị cúi đầu giãy dụa.

Nhưng cổ tay cô bạn lại bị Hoắc Thiều giữ lấy rồi đè lên tường.

==================================Thi Ân đưng trong góc nhìn lén hừ một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm, “Tên phản diện này quá khiêm tốn rồi, sao không cập nhập vài chiêu tán gái mới cơ chứ? Vừa gặp đã ném tiền rồi kabedon [2] người ta thì sao được chứ?”

[2] Kabedon là hành động dồn một người khác vào vách tường.

(Ảnh minh họa)Dịch Nhiên cúi đầu liếc nhìn, dán sát mặt vào tai cô rồi nhỏ giọng hỏi, “Thế em thích gì?”

Lỗ tai của Thi Ân bị hơi thở của anh phả vào làm cô cảm thấy hơi ngứa, cô ngẩng đầu nhìn anh, còn chưa trả lời thì nghe thấy Hoắc Thiều trong hẻm nói với Lý Lị, “Tớ chỉ muốn đối xử tốt với cậu thôi, hi vọng cậu có thể chấp nhận điều này, đừng từ chối tớ, đẩy tớ ra, tớ không có ác ý gì với cậu cả, tớ chỉ dành hết những điều tốt đẹp cho cậu thôi.”

Đù má, tỏ tình sến rện gì vậy nè, mất mặt phản diện bọn họ quá trời!Lý Lị bị dọa choáng váng, cô bạn dựa vào tường nhìn Hoắc Thiều chằm chằm, gương mặt cô bạn trắng bệch, cà lăm nói, “Cậu, cậu, cậu điên rồi à? Sao, sao… lại đối với tớ… tớ tốt?”

“Bởi vì cậu xứng đáng.”

Hoắc Thiều nhìn cô bạn nói, “Cậu là người tốt đạt được đền đáp tốt, là ông trời phái tớ đến để tặng cậu những điều tốt đẹp nhất, cậu cứ chấp nhận nó thôi, đừng hỏi lý do.”

Lần này cả Dịch Nhiên cũng hừ một tiếng, còn tệ hơn cả anh, ít nhất anh chẳng bao giờ nói cái lý do chết tiệt như ‘người tốt sẽ được đền đáp tốt’, cái này mà nói được à? Làm gì có cô gái nào thích nghe cơ chứ?Quả nhiên Lý Lị cũng cảm thấy cậu ta như tên bị bệnh thần kinh trốn trại vậy, cô bạn dùng sức giãy dụa rồi hô, “Cậu, cậu mau thả tớ ra, nếu không… nếu không tớ sẽ đạp chân bị thương của cậu đấy!”

Mắt cô bạn ửng đỏ, tức giận nói, “Bạn học Hoắc, tớ, tớ không chọc giận cậu, cầu xin cậu… cầu xin cậu đừng đùa bỡn tớ như này nữa được không?”

Hoắc Thiều cau mày lại, thấy cô bạn như sắp khóc… Tay của cậu ta buông lỏng theo bản năng, cô bạn vội tránh khỏi tay của cậu ta rồi chui ra ngoài rồi đẩy nhanh xe đạp với viền mắt ửng đỏ.

“Xin lỗi.”

Hoắc Thiều vội xoay người đưa tay giữ lấy xe cô bạn, “Tớ không có ý đùa giỡn cậu, tớ thật sự muốn đối xử tốt với cậu.”

Nước mắt Lý Lị rơi xuống, cô bạn không tin, cô bạn có gì xứng với tình cảm hay sự đối xử tốt của người khác dành cho mình chứ? Cô bạn không xinhđẹp cũng chẳng biết nói chuyện, chẳng ai thích cô bạn cả, bọn họ chỉ xem cô bạn là đối tượng của những trò đùa thôi.

Xe bị Hoắc Thiều giữ lấy phần yên xe, Lý Lị nhịn không được mà bật khóc, cô bạn nức nở nói, “Nếu như cậu, nếu như cậu muốn đối xử tốt với tớ thì để tớ về nhà… Tớ không có thời gian chơi đùa với người như cậu, tớ phải làm việc, tớ còn phải trông em gái, tớ… mỗi tối phải dành chút thời gian nửa đêm mới đọc sách được…”

Không ai biết cô bạn sống khổ cực thế nào.

Cô bạn khóc thật.

Hoắc Thiều nhìn đồng hồ đeo tay, buông tay từ từ, “Xin lỗi, tớ…”

Lý Lị không để cậu ta nói tiếp mà vội đẩy xe bỏ chạy, trên đường chỉ còn tiếng bánh xe ma sát đường và tiếng nức nở của cô bạn.

Cô bạn trốn quá nhanh nên chẳng thấy có hai người đang núp ở giao lộ.

Đợi cô bạn đi vào khu nhà thì Thi Ân và Dịch Nhiên mới ló đầu ra nhìn.

Hoắc Thiều vẫn đứng trong hẻm nhìn Lý Lị đi khỏi đấy, cậu ta dựa vào tường nhìn đồng hồ đen tay cứ như đang đợi thời gian.

Dịch Nhiên khó hiểu, “Tên nhóc này đến đây tán Lý Lị à?”

Nhưng lại không giống, chưa từng ai tán gái kiểu này, tán xong làm nhà gái vừa chạy vừa khóc vì sợ.

“Không đoán nữa, anh đi dạy dỗ cậu ta.”

Dịch Nhiên định đi qua.

Nhưng lại bị Thi Ân giữ lại, “Đừng mà, lỡ như người ta làm nhiệm vụ thì sao? Anh không thể phá hoại nhiệm vụ phản diện được.”

Dịch Nhiên hừ với cô một tiếng rồi cười, “Sao nào? Hiệu trưởng phản diện em còn bảo vệ đám phản diện khác à? Xem trọng cậu ta à?”

Sao lại ghen cả chuyện này nữa vậy nè?Thi Ân cười ôm lấy phần eo của anh, ấm áp vô cùng, cô nhỏ giọng nói, “Anh trai mưa thân mến, thương lượng một chuyện được không?”

Dịch Nhiên bị cô gọi đến mức tê rần, phản ưng đầu tiên của anh là — cô nhất định có chuyện xấu, lần nào muốn gạt anh cũng sẽ dùng sắc đẹp để dụ dỗ anh, làm nũng rồi khiến anh mê muội.

“Em gọi anh trai mưa thuận miệng đấy nhỉ?”

Dịch Nhiên nhìn cô cảnh giác, “Muốn gạt anh gì nữa?”

“Em đâu có xấu như anh nói thế đâu.”

Thi Ân híp mắt cười với anh, “Anh xem, tên Hoắc Thiều này không phải là mục tiêu nhiệm vụ của anh, mục đích của anh là đuổi cậu ta đi, không gây họa cho trường anh đúng không? Thế thì giao cậu ta cho em xử lý đi?Dịch Nhiên không vui, “Em cần cậu ta làm gì? Em để ý cậu ta hửm, Thi Ân?”

Thi Ân vui vẻ, “Em không để ý cậu ta, em ưng kỹ năng của cậu ta, nếu cậu ta là phản diện xui xẻo thì em phải bắt cậu ta về.”

Ngón tay của cô vuốt nhẹ phần eo của Dịch Nhiên, “Có cho không?”

Dịch Nhiên chịu không đươc mà giữ lấy tay cô, lỗ tai anh ửng đỏ, “Em chắc là em sẽ bắt được cậu ta chứ? Cậu ta có thù em với em đấy.”

Thi Ân nghĩ thầm, nói thẳng ra Dịch Nhiên còn là nhân vật quan trọng gián tiếp dẫn tới chuyện ông bô nhà cô bất ngờ lìa đời mà cô vẫn yêu yêu đương đương với anh đấy thôi.

Thứ nhất là do cô với cha cô… không quá thân quen, mặc dù hơi bất hiếu nhưng cô không có cái cảm xúc đau khổ và hận thù kia tí nào, cô cứ tưởng ông bô nhà cô chết lâu rồi.

Thứ hai là tình cảm của Ivan và đám Tengu với cha cô rất sâu đậm nhưng họ lại chẳng có chút thù hận nào với Dịch Nhiên cả, còn chẳng đòi báo thù gì cơ mà, xem Ivan chỉ tức giận Dịch Nhiên tí thôi nên hẳn là cái chết của cha cô không liên quan gì tới Dịch Nhiên nhiều.

Đợi sau khi ‘bắt’ hoặc ăn tên Hoắc Thiều này rồi cô sẽ nói chuyện với Dịch Nhiên.

“Em chắc chứ.”

Thi Ân vô cùng chắc chắn, “Không giấu gì, trước giờ không có ai em không bắt được.”

Nếu không bắt được thì ăn thôi.

Dịch Nhiên cau mày nhìn gương mặt tự tin của cô, “Thế em thử chút xem, nếu em tuyển cậu ta được thì cậu ta thuộc về em, nếu không tuyển được…”

“Cậu ta là của anh, anh muốn giết báo thù hay giao cho Liên minh Chính phái gì cũng được.”

Thi Ân sảng khoái nói.

Hoắc Thiều đứng trong hẻm hắt hơi một cái, xoa mũi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu xác nhận Lý Lị không ra ngoài thì mới quay người rời đi.

Thi Ân nhìn điện thoại của Dịch Nhiên một chút, đúng mười một giờ.

Cậu ta muốn đi đâu?==========================Thi Ân kéo Dịch Nhiên đi theo sau lưng cậu ta, cách không xa khong gần, thấy cậu ta đi qua ngõ rồi ra đường lớn, sau đó đi vào siêu thị nhỏ cạnh đường lớn.

Ông chủ siêu thị nhỏ này hình như đang đóng cửa, ông ta nói, “Phải đóng cửa, mai rồi tới, hôm nay người phục vụ không đến, đóng cửa sớm.”

“Tôi mua một hộp sữa bò.”

Cậu ta đưa ông chủ 100 đồng, “Không cần thối.”

Ông chủ kia thấy cậu ta bỏ nhiều vậy cũng chẳng từ chối, để cậu ta đi vào lấy sữa.

Hoắc Thiều cầm hộp sữa bò rồi rời khỏi đó trong mấy giây, cậu ta bước nhanh đi về phía trước mà chẳng quay đầu.

Sau khi cậu ta đi được một đoạn thì móc tai nghe ra mang vào trong tai, tiếng nhạc mạnh trong di động vang lên che đi tiếng nổ tung ở sau lưng.

Là siêu thị nhỏ mà cậu ta vừa vào, không biết cái gì nổ mà làm toàn bộ cửa kính của tiệm nổ sạch, ông chủ đang khóa cửa bị nổ bay ra ven đường, cả người toàn là máu.

Tất cả mọi người trên đường sợ hãi nhìn lại, chỉ có mỗi cậu ta đang mang tai nghe đi về trước mà không quay đầu lại, lúc đi ngang thùng rác thì đưa tay ném sữa bò vào trong thùng.

Một tiếng “Bộp”.

Cả đường loạn tùng phèo, báo cảnh sát, gọi 120, đi tới xem ông chủ….

Dịch Nhiên đưa tay che chở Thi Ân trong đám người loạn cào cào rồi vội bước đi theo, anh đứng cạnh thùng rác cau mày nhìn nó.

Cậu ta cố ý, cố ý đi vào siêu thị kia để làm hại siêu thị hoặc ông chủ, mục đích của cậu ta không phải là mua sữa bò.

Tại sao? Theo Thi Ân biết cậu ta là phản diện cao cấp của ‘Trung tâp Huấn luyện Phản diện Hoàng gia’, nếu cậu ta làm hại người bậy bạ ở thế giới hiện thực, làm hỏng trật tự sẽ bị Cục Quản lý xử phạt, quy định của phản diện chính quy nghiêm ngặt vô cùng, tuyệt đối không được làm loạn trật tự trong thế giới hiện thực nếu không có nhiệm vụ.

Lẽ nào cậu ta có nhiệm vụ gì à? Là nhiệm vụ… liên quan đến Lý Lị?Thi Ân và Dịch Nhiên đi theo cậu ta một lát thì thấy cậu ta đi vào trong căn biệt thự xa hoa, sau đó chẳng đi ra nữa cũng không gây họa gì.

Thi Ân muốn đi hỏi thăm thông tin của ông chủ siêu thị nhỏ bị nổ kia nhưng lại bị Dịch Nhiên nhét vào xe mang về nhà.

================================================“Không phải mệt à? Về nhà trước.”

Dịch Nhiên mở đèn bảo cô ngồi trên sofa, “Anh sẽ bảo chủ nhiệm lớp đi kiểm tra siêu thị đó.”

“Cả bên Lý Lị nữa.”

Thi Ân nói, “Anh bảo chủ nhiệm lớp gửi thông tin của Lý Lị cho em.”

Dịch Nhiên nhìn cô thở dài, đột nhiên hỏi, “Em rất thích làm Hiệu trưởng của Học viện Phản diện này à?”

Cô luôn tập trung 100% sức lực khi làm nhiệm vụ.

Thi Ân sửng sốt, nhìn Dịch Nhiên, yên lặng nói, “Em chỉ muốn làm một cô chiêu nhà giàu bình thường….”

“Thế thì em gả cho anh đi.”

Dịch Nhiên nói, “Anh có tiền, em không cần làm gì cả, chỉ cần dùng tiền hằng ngày thôi.”

Thi Ân ngồi tại chỗ trừng mắt không nói, Dịch Nhiên nói không sai, hình như cô….

Đã bắt đầu thích làm hiệu trưởng của Học viện Phản diện từ khi nào chẳng rõ.

Từ lúc làm nhiệm vụ đầu tiên? Hay là khi chú Ivan sờ đầu cô? Hoặc là lúc thấy quá khứ của Tengu? Có lẽ cũng là lúc xem Đắc Kỷ là chị…?Cô đã xem Học viện Phản diện là địa phương mà mình đi mấy cũng sẽ về, đấy là nơi mà cô còn thích hơn căn nhà trống rỗng trong thế giới thực của mình.

Nhưng không người nào hiểu.

Dịch Nhiên đột nhiên cúi đầu hôn trán cô, thở dài nói, “Thích làm gì thì làm cái đó, anh không bảo làm vậy không tốt.”

Anh hi vọng cô luôn vui vẻ, luôn luôn có tinh thần và phấn chấn.

Thi Ân nhướn mày nhìn anh, “Không giận em à?”

Dịch Nhiên nở nụ cười bất đắc dĩ với cô, một tay đặt lên bàn rồi dán lại gần cô, “Có khi nào anh giận em thật sự không?”

Giọng của anh nhẹ nhàng, xen lẫn chút bất đắc dĩ, “Dù sao em cũng lừa anh nhiều vậy rồi, lại lừa thêm một lần cũng chẳng sao.”

Anh đưa tay sờ đầu cô, “Đi tắm đi, ngâm nước một lát thì sẽ hết mệt.”

Thi Ân thấy chua xót trong lòng, đưa tay ôm lấy cổ anh, trong lòng có tí ngọt ngào, “Anh đối xử tốt với em thế thì sao bây giờ, em… không đối xử tốt với anh nhiều như thế.”

“Được rồi.”

Dịch Nhiên đưa tay xoa nhẹ lưng cô, “Ma cà rồng nhỏ của anh đối xử với anh rất tốt, anh biết mà.”

Hốc mắt Thi Ân ươn ướt, cô muốn khóc, cô nghe thấy anh gọi tên mình, “Thi Ân.”

Cô “Hả?”

một tiếng, anh nghiêng đầu nhìn cô, “Hôn anh đi.”

Thi Ân – viền mắt hồng nghiêng đầu hôn lên miệng anh, nhỏ giọng nói, “Sau này em không lừa anh nữa.”

“Ngoan.”

Dịch Nhiên đưa tay bế cô từ trong sofa lên, “Anh thấy khoan tắm đã, anh không muốn đợi em tắm xong, dù sao cũng bẩn lại thôi.”

Mặt Thi Ân đỏ ửng, cô chôn đầu vào cổ anh rồi gật đầu, cô cũng không muốn chờ tắm xong nữa.

Dịch Nhiên bế cô vào phòng ngủ, còn chưa kịp đóng cửa đã ngã lên giường với cô.

Đã lâu mới gặp lại, đóng cửa gì chứ, mở đèn làm chi.

Hai người hành nhau ba, bốn tiếng mới ngừng lại, Dịch Nhiên bế Thi Ân mềm nhũn vào phòng tắm tắm rửa.

Thi Ân dựa vào lòng Dịch Nhiên, để mặc anh làm bậy trên người rồi đọc thông tin trong hệ thống.

Ivan: “Chú và Tengu đã kiếm tra rồi, tụi chú cũng đến trung tâm hỏi, tên Họa Thủy kia không có nhiệm vụ nào cả.”

Khổng Lệnh cũng nói, “Đúng thế, người quản lý kia bảo gần đây Họa Thủy có việc riêng nên rời đi, tạm thời không nhận nhiệm vụ, còn chuyện riêng gì thì em không rõ, em không có đồ vật để sờ.”

Thi Ân cau mày, không có nhiệm vụ, là chuyện riêng, vậy cậu ta làm loạn thế giới này là làm sai quy tắc đúng không?Là chuyện riêng gì khiến cậu ta làm trái quy tắc dù biết sẽ bị phạt? Vì báo thù? Hay là có liên quan đến Lý Lị?.