Hơi Ấm Của Anh

Chương 63



“A a a cứu mạng.”

Tang Noãn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, được anh ôm chặt nên cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có thể vô thức hét lên.

Cho đến khi lăn lộn một lúc lâu, hai người cuối cùng cũng dừng lại ở sườn núi bằng phẳng.

Tang Noãn vẫn chưa tỉnh táo lại, nhắm mắt thở mạnh, cho đến xác nhận hai người đã không rơi xuống nữa, cô mới thăm dò mở mắt ra, chợt thấy Mạc Tư Nguyên đang ôm cô ở trong lòng, anh cũng đang nhắm mắt lại, hơi nhíu mày.

Tang Noãn sửng sốt, bỗng chốc trái tim đập loạn nửa nhịp.

Hoảng sợ nhưng không gặp nguy hiểm, cô dần dần thở phào nhẹ nhõm, thoát khỏi cái ôm của anh từ từ ngồi dậy, một lúc lâu khi cô bình tĩnh lại mới vỗ vai anh: “Mạc Tư Nguyên, không sao rồi.”

Người bên cạnh nhất thời không có phản ứng, khiến cô ngẩn người.

“Mạc Tư Nguyên?”

Tang Noãn hơi ngạc nhiên, lại lay anh lần nữa, lúng túng nhìn mặt anh.

Ai ngờ Mạc Tư Nguyên vẫn nằm im không nhúc nhích.

Tang Noãn đột nhiên hoảng sợ, trái tim lập tức loạn nhịp, ngơ ngác nhìn anh hai giây, đứng lên muốn đi tìm người: “Cứu…”

Một bàn tay đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, khiến cô không thể rời đi.

Tang Noãn giật mình, hét lên “A” theo bản năng rồi kinh ngạc quay đầu lại.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói yếu ớt bỗng nhiên truyền tới.

Tang Noãn quay đầu lại, chỉ thấy Mạc Tư Nguyên khẽ mở mắt ra, giữa hai đầu lông mày hơi nhíu lại, giọng nói trong trẻo của ngày thường hơi trầm thấp khàn khàn, giống như đang cố gắng chịu đựng gì đó, nói: “Đau.”

Thấy anh không sao, Tang Noãn cuối cùng cũng thở phào. Chỉ là...

Đau?

Cô nhìn thấy Mạc Tư Nguyên theo lực của cô chậm rãi ngồi dậy, sau đó anh khẽ cắn răng, cẩn thận vén ống quần jean của mình lên.

Khi ống quần từ từ được vén lên, trước mắt Tang Noãn bỗng nhiên lộ ra một mảng màu đỏ rất lớn. Một mảnh thủy tinh cũ sắc bén cắm sâu vào làn da dưới bắp chân của anh, bị quẹt một đường dài, máu vẫn không ngừng chảy ra, thậm chí vớ của anh đã ướt đẫm một màu đỏ.

Đầu Tang Noãn căng ra, máu khắp người cô cũng tăng nhanh, bị dọa sợ nên sắc mặt trắng bệch: “Cái này cái này cái này, làm sao đây làm sao đây...”

Môi của Mạc Tư Nguyên tái nhợt, hít thở sâu, thấp giọng nói: “Không sao... Đừng hoảng. Trong balo của anh có nước và Iodophor, em lấy ra đi.”

“À... À!” Tang Noãn gật đầu, lập tức kéo balo của anh qua, vội vàng lục tung tìm kiếm, cuối cùng cũng lục ra được một túi thuốc.

“Là cái này sao!”

“Ừm.”

Anh gật đầu, nhắm hai mắt, do dự chạm vào mảnh thủy tinh vỡ kia, kiên quyết rút ra.

“Ưm...”

Khi mảnh thủy tinh được lấy ra, bắp chân của anh không nhịn được run lên, anh cắn chặt răng rít lên một tiếng.

Tang Noãn chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại, huyệt thái dương giật thình thịch không ngừng. Cô quay đầu híp mắt, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn anh, giọng run rẩy hỏi: “Anh... Anh sao rồi...”

Mạc Tư Nguyên chờ cơn đau này chậm rãi đi qua, cuối cùng cũng mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Em dùng nước rửa sạch máu trước, sau đó bôi iodophor lên.”

“Hả?” Tay Tang Noãn run lên, chỉ nghe thấy thôi mà thần kinh cũng đau đớn không ngừng được, vội vàng điên cuồng lắc đầu: “Em em em em... Em không dám!”

“Mau, rửa đi.”

“Mạc Tư Nguyên!”

“Rửa đi!” Anh cao giọng ra lệnh, xem như không thấy: “Mảnh thủy tinh kia quá bẩn, đợi lát nữa sẽ dễ nhiễm bệnh uốn ván. Mau, rửa đi, không đau.”

Tang Noãn vừa nghe xong hơi do dự, lấy can đảm liếm môi, chậm rãi vặn nắp, giọng run rẩy nói: “Vậy... Vậy anh chịu đựng nhé!”

“Ừm.”

Cô từ từ xích lại gần, nhăn mặt nhìn vào vết thương của anh, cắn răng đổ nước lên vết thương chỗ bắp chân.

Trong sự yên tĩnh chỉ nghe được tiếng Mạc Tư Nguyên hít sâu một hơi, mím chặt môi mỏng, khớp bàn tay siết chặt trắng bệch rõ ràng, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Vết máu xung quanh vết thương dần dần được rửa đi. Tang Noãn mở iodophor ra, bôi lên vết thương rất cẩn thận.

Sự đụng chạm mát lạnh từ từ xua tan cơn đau đớn, Mạc Tư Nguyên thở nhẹ một hơi, từ từ quay mặt lại nhìn cô.

Tang Noãn hơi cúi thấp đầu xuống, động tác rất cẩn thận, lông mi khẽ run lên, giống như sợ mình không cẩn thận sẽ làm đau anh. Dáng vẻ nghiêm túc như vậy, anh chỉ nhìn thấy lúc cô đang vẽ, nhất thời không khỏi sững sờ.

Nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, trong lòng Mạc Tư Nguyên mơ hồ có chút xao động.

“Được rồi.”

Sau khi miệng vết thương được lau sạch, Tang Noãn mới cất thuốc và bình nước.

“Ừm.” Mạc Tư Nguyên khẽ đáp, im lặng dời tầm mắt như không có chuyện gì xảy ra nói: “Cảm ơn.”

Nghe hai chữ này, Tang Noãn cắn môi.

Cô né tránh không nhìn anh, giọng nói trầm thấp giống như bị bóp nghẹn, lời nói có hơi mất tự nhiên: “... Phải là em cảm ơn anh mới đúng.”

“Cái gì?”

Giọng của cô quá nhẹ, còn nhẹ hơn cả gió, khiến anh nhất thời không nghe rõ.

“Thì là...” Tang Noãn không được tự nhiên xoa mũi, vội vàng nói: “Vừa rồi... Cảm ơn anh cứu em!”

Lần này anh đã hoàn toàn nghe rõ, không khỏi ngẩn người, lông mày hơi nhướng lên: “Anh không nghe rõ, em nói to lên chút nữa.”

Mặt của Tang Noãn lập tức đỏ lên, nhất thời cảm thấy nói cũng không phải, mà không nói cũng không phải, cô kìm nén một lúc lâu mới không được tự nhiên nói: “Aiza em chỉ là... chỉ là muốn nói, anh... anh mới vừa giúp em, chuyện đó... em... rất cảm động, cho nên... Cho nên...”

“Cho nên?” Anh hơi nhướng mày, biểu cảm trên mặt như cười mà không cười.

“Cho... nên...”

Mặt của Tang Noãn càng đỏ hơn. Nhưng vừa quay đầu, nhìn thấy biểu cảm kỳ quái trên mặt anh, cô nhất thời ngẩn người.

Cô đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, tức giận nói: “Mạc Tư Nguyên, anh rõ ràng đã nghe thấy, cố ý trêu em có phải không?!”

Anh khẽ mỉm cười, mặc dù nụ cười có chút nhợt nhạt nhưng vẫn đẹp trai ngời ngợi.

Nhìn thấy anh cười, Tang Noãn càng nổi giận, giơ nắm đấm lên giả vờ như muốn đánh anh: “Anh có phiền không cơ chứ… ”

Nhưng cô vừa giơ nắm đấm lên, Mạc Tư Nguyên đã nhanh tay nhanh mắt bắt lấy. Anh nắm tay cô trong lòng bàn tay.

Tay của anh vẫn hơi lạnh, bỗng nhiên cứ nắm lấy cô khiến lòng bàn tay của cô nóng lên, một giây tiếp theo cô lập tức muốn rút ra.

Nhưng chưa kịp cử động, tay của anh đã đột ngột siết chặt lại khiến cô không thể thành công rút tay về.

Tang Noãn ngẩn ra, sắc mặt bỗng nhiên hơi mất tự nhiên, cả giận nói: “Anh làm gì vậy!”

“A Noãn.” Mạc Tư Nguyên nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói rõ ràng và trầm ổn, có một loại cảm giác trang trọng khó giải thích.

Yên lặng mấy giây, anh nói: “Đây là lần thứ ba em cảm ơn anh.”

Lần thứ ba?

Tang Noãn khẽ ngẩn người, thẫn thờ suy nghĩ một lúc, hơi ngây ngốc nói: “Phải, phải không...”

“Ừm.” Mạc Tư Nguyên nói, tâm trí như đang miên man hồi tưởng đến một đoạn ký ức nào đó: “Lần đầu tiên, là lần em thi đấu vũ đạo vào cấp 2, anh nảy ra ý tưởng tập thể dục theo đài cho em, em giành được giải thưởng sáng tạo, vì để cảm ơn anh, em còn cho anh nho và quả anh đào...”

...

“Mạc Tư Nguyên, anh anh anh, con người anh sao lại kỳ quặc như vậy! Cho anh anh còn không muốn à! Anh cứ xem như... xem như đây là quà cảm ơn của em dành cho anh! Nhận lấy cũng không được sao? Thật là dài dòng chết được!”

“Cho nên em muốn cảm ơn anh sao?”

“Em… anh cứ coi là thế đi!”

...

Tang Noãn có chút kinh ngạc, dường như cảm thấy suy nghĩ của mình bỗng nhiên cũng trôi về lúc đó, không khỏi ngẩn người.

“Lần thứ hai là thứ tư tuần trước.” Mạc Tư Nguyên ở bên cạnh vẫn đang nói: “Bởi vì ‘Bụi gai thần tình yêu’, em gửi Wechat cho anh.”

“...”

“Đây là lần thứ ba.”

Lông mi cô khẽ run lên, đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu im lặng một lúc, hơi ngẩn người nhìn anh.

Tay cô vẫn luôn được anh nắm lấy, dường như bởi vì lòng bàn tay của cô quá nóng, nên dẫn đến lòng bàn tay của anh cũng nóng theo, khiến cô mơ hồ đổ chút mồ hôi. Thử cử động tay một chút, cô dùng tay khác cố gắng gạt tay của anh ra, rút tay về tùy ý lau lên người mình.

“Anh... Anh còn nhớ à!” Cô cúi đầu cố ý không nhìn anh, hơi áy náy nói: “Em đã quên từ lâu rồi...”

Môi của Mạc Tư Nguyên khẽ nhếch lên, im lặng một lúc rồi nói: “Chuyện của em, anh đều nhớ.”

Những lời này khiến ngực của cô không khỏi nhảy lên, ngón tay siết chặt vạt áo, tim loạn nhịp, ngẩng đầu không chút dao động mỉm cười với anh: “Thật sao? Vậy anh nói cho em biết, ngày này của hai năm trước, em đang làm gì?”

“...” Biểu cảm của Mạc Tư Nguyên cứng lại.

Trầm mặc hai giây, anh khẽ thở dài, nói: “Anh nói là quá khứ, khi anh vẫn còn ở chung, chuyện của em…”

“À...” Cô giật giật khóe môi, cúi đầu xuống, biểu cảm trên mặt có chút chế giễu: “Cho nên anh cũng biết, đó đã là chuyện của quá khứ rồi!”

Đôi mắt của Mạc Tư Nguyên hơi nhíu lại, ánh mắt lập tức u tối hơn rất nhiều.

“A Noãn, thật ra anh...”

“Chúng ta không đi sao? Kẻo bọn họ lại chờ đợi sốt ruột.”

Anh vừa mở miệng, vẫn chưa kịp nói xong cô đã bất giác cắt ngang lời của anh.

Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn anh rồi lập tức cụp mắt xuống, cúi đầu nhìn vết thương trên đùi anh, mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng nhìn vẫn sưng đỏ đến đáng sợ.

Cô cắn môi, trong lòng bỗng nhiên có chút hối hận: “... Nếu không, đợi một lát nữa...”

“... Không cần.”

Anh lắc đầu, hơi tự giễu mỉm cười. Chống hai tay dứt khoát đứng lên, khẽ nói: “Đi thôi.”



Bởi vì Mạc Tư Nguyên đột ngột bị thương, nên đến khi hai người bọn họ chầm chậm đến đỉnh núi thì trời cũng đã tối.

Vì vẫn chưa thấy hai người bọn họ, nên ba người Tống Đề đương nhiên cũng không còn tâm tư ngắm cảnh nhìn mây, cộng thêm Mạc Tư Nguyên lại bị thương, mấy người tùy tiện tìm một nơi ở đỉnh núi để nghỉ ngơi một lúc, rồi cùng nhau xuống núi và trở về thành phố Lịch Xuyên.

Đêm đó, Tang Noãn nằm trên giường rất lâu nhưng mãi không ngủ được.

Cô nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, im lặng nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc, trong lòng cảm thấy bồn chồn bất an.

...

“Cuối cùng em cũng chịu gọi anh như vậy?”

“A Noãn, chúng ta làm hòa đi.”

“Nếu như anh nói với em, thật ra thứ anh muốn không phải là một câu không trách của em, không phải câu em nói chúng ta sẽ là bạn bè, càng không phải như em nhận định là mối quan hệ của chúng ta chỉ là thực tập sinh và tổng giám đốc thì sao?”

...

“A Noãn, thật ra anh...”

...

Cô nhắm mắt, cố gắng khiến bản thân xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, nhưng gương mặt quen thuộc của Mạc Tư Nguyên vẫn không ngừng hiện lên. Hình ảnh trước mặt, lúc là ban ngày anh nhìn chằm chằm vào cô, lúc là người thiếu niên tám năm trước, qua lại tới lui, khiến cô càng phiền muộn trong lòng.

Thật ra anh...?

Khoảnh khắc lúc ấy, anh muốn nói cái gì?

Thật ra... Thật ra...

... Lúc ấy cô nên để cho anh nói xong.

Chỉ là khi cô nghe thấy anh đột nhiên mở miệng nói chuyện, bản thân cũng vô thức muốn nói chuyện theo, nên cứ như vậy mà cắt đứt lời của anh.

Trong lòng không rõ là hối hận hay là cái gì, chỉ là luôn phiền não đến đáng sợ. Tang Noãn nằm ngửa ở trên giường trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng cũng dứt khoát ngồi dậy, cúi đầu khẽ thở dài.

Cô bật điều hòa, hy vọng làn gió lạnh có thể làm dịu tâm trạng rối bời. Gió lạnh nhẹ nhàng lướt qua gò má của cô, khiến nhịp tim hỗn loạn của cô cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, nhẹ nhàng thở phào.

Một chiếc cúp thủy tinh trong suốt lẳng lặng đứng trên bàn cách đó không xa, ánh trăng mờ ảo chiếc vào từ cửa sổ, ánh sáng dao động sóng sánh như nước.

Tang Noãn nhìn một lúc lâu, trong lòng nặng trĩu, không khỏi than nhẹ.

“Mạc Tư Nguyên…”