Hơi Ấm Của Anh

Chương 80



Một tuần sau, đến ngày sinh nhật Mạc Tư Nguyên.

Sinh nhật Mạc Tư Nguyên trùng vào thứ Bảy, sáng sớm cùng ngày, Tang Noãn chạy đến căn hộ chung cư của Lạc Tư Tư để gặp Lạc Tư Tư trước, sau đó hai người cùng nhau bắt taxi đến khách sạn mà bọn họ đã đặt trước.

Bắt xe bên lề đường, sau khi ngồi vào xe, Lạc Tư Tư cầm lấy tờ hành trình hôm nay cô ấy đã viết xong, không ngừng lẩm bẩm.

“Chúng ta đợi một lát đi, trước tiên là đến khách sạn để ăn tối, ăn tối xong chúng ta đi đến công viên trò chơi để chơi trò đại mạo hiểm. Gần đây công viên trò chơi có mở một ngôi nhà ma mới đấy! Nghe nói là rất kích thích, sau khi đi vào ngôi nhà ma ám chúng ta sẽ đến bờ biển để bắn pháo hoa, sau đó nữa là chuyển đến KTV! Vào cuối đêm thì đi đến nhà hàng trên không một lần nữa và ăn bánh ở đó! Hoàn hảo!”

Sau khi đọc xong hành trình hết một lượt, Lạc Tư Tư thoải mái búng ngón tay, xoay người dùng vai huých Tang Noãn một cái rồi hỏi: “A Noãn, thế nào? Cậu nói xem anh trai tớ có thích hành trình ngày hôm nay không?”

Tang Noãn đang ngồi im lặng nhìn điện thoại di động, không biết xem cái gì mà khóe miệng vẫn ngây ngốc cong lên.

Không chú ý lắng nghe Lạc Tư Tư lẩm bẩm, cô thuận miệng đáp lại: “Ừm, rất tốt…”

Trên màn hình di động còn sáng lên một tin nhắn Mạc Tư Nguyên vừa mới gửi tới WeChat, chỉ vỏn vẹn vài câu.

“Rời nhà chưa?”

“Rồi, đang ở cùng Tư Tư.”

“Nhớ mang quà sinh nhật đến đấy. Nếu không thì tự tặng bản thân em cho anh đi.”



“A Noãn, em chưa bao giờ tặng anh món quà sinh nhật nào đâu đấy.”

“Tặng cho anh một món quà sinh nhật, được chứ?”



Suy nghĩ dường như trôi dạt vào một đêm rất dài, gió đêm mùa hè nhẹ thổi và những ngôi sao sáng. Tang Noãn nhịn không được muốn bật cười.

Con người này…

Ngón tay lạch cạch nhập một vài từ, cô trực tiếp nhấn nút gửi.

“Hứ! Món quà đắt tiền như vậy, sợ em không đủ khả năng! [Hừ hừ bên trái ] [ Hừ hừ bên phải]”

Lạc Tư Tư ở bên cạnh nhìn thấy mà chán nản, cô ấy dùng sức đánh cô một cái: “A Noãn!”

“A!” Tang Noãn thoáng hoàn hồn, híp mắt cười nói, “Có… Có chuyện gì vậy?”

“Rốt cuộc cậu có nghe tớ nói không đấy? Cậu đang nói chuyện với ai mà cười say mê thế, cho tớ xem tí nào!” Nói xong cô ấy định đưa tay cướp lấy di động trong tay cô.

Tang Noãn lập tức giấu điện thoại, né tránh tay cô ấy: “Ôi trời, cái này, cái này… Không có gì đâu, chỉ là bạn bè thôi, còn chuyện đó… Tớ cảm thấy hành trình này rất ổn, tớ không có ý kiến!”

Cô híp mắt cười với Lạc Tư Tư, lộ ra một hàm răng trắng gọn gàng.

Lạc Tư Tư buồn bã trừng mắt nhìn cô: “Vậy được rồi, vậy thì cậu phải đền tội! Lát nữa cậu đi lấy bánh kem giúp tớ!”

“Được.”

Chiếc xe đi được nửa đường thì điện thoại Lạc Tư Tư đột nhiên đổ chuông.

Là Tống Đề gọi điện thoại đến, Lạc Tư Tư tùy ý bắt máy. Giống như bình thường, cô ấy tùy ý nói bậy đôi ba câu. Tống Đề ở bên kia điện thoại dường như đã nói gì đó, Lạc Tư Tư đột nhiên thốt lên một câu với vẻ kinh ngạc: “Cái gì?”

Tang Noãn hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô ấy.

Chỉ thấy Lạc Tư Tư sững sờ ừ ừ a a vài câu rồi cúp điện thoại, sau đó ngây người nhìn về phía trước.

“Làm sao vậy?” Tang Noãn không khỏi khó hiểu khi nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy.

“Xong đời rồi!” Lạc Tư Tư buồn rầu gãi tóc, vẻ mặt bi thương nói, “Vừa rồi Tống Đề nói là ông nội tớ gọi điện thoại cho bọn họ, nói là ông nội, mẹ tớ, chú Tống và chú Cảnh muốn đến ăn chung một bữa cơm. Bây giờ mọi người cũng sắp tới rồi, a a, mọi kế hoạch tớ lên có lẽ phải ngâm nước rồi..”

Ông nội Mạc Tư Nguyên…

Tang Noãn ngẩn ra, ngơ ngác run rẩy: “Bọn họ… Là muốn tới…”

“Nhất định là đến thảo luận hôn sự giữa anh trai tớ và chị Chỉ Huyên!”

Tim Tang Noãn đột nhiên hụt mất một nhịp.

Lạc Tư Tư buồn bã nói: “Thật là, thảo luận chuyện này lúc nào không thảo luận! Nhất định phải thảo luận vào lúc này, mất hứng thật sự, phiền phức…”

Đến cổng khách sạn, taxi dừng lại ở một bên đường.

Xuống xe, đứng ở tầng dưới khách sạn sang trọng, bước chân Tang Noãn đột nhiên có chút khựng lại.

Lạc Tư Tư trả tiền xe trước rồi xoay người đi đến bên cạnh Tang Noãn, khoác lấy cánh tay cô: “Đi thôi A Noãn, hiện tại cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, tốt nhất là bọn họ ăn cơm xong sẽ trở về, để chúng ta có thể tiếp tục ra ngoài chơi vào buổi chiều…”

Cô ấy kéo Tang Noãn, định đi vào trong, Tang Noãn lại đột nhiên dùng sức giữ chặt cô ấy lại: “À, Tư Tư, Tư Tư!”

Tang Noãn chần chừ nói: “Ờ… là như vậy, Tư Tư, hôm nay đều là người trong nhà cậu, tớ không vào đó thì hơn. Tớ về trước nhé, hẹn hôm khác chúng ta gặp lại!”

“Vì sao?” Lạc Tư Tư khó hiểu trừng mắt, “A Noãn, cậu không cần sợ gì cả, mọi người trong nhà tớ đều rất tốt, cậu là bạn của tớ, cậu đừng sợ gì cả, không sao đâu!”

“Không được, không được đâu…” Tang Noãn liên tục xua tay, thoát khỏi tay cô ấy rồi chạy đến ven đường, vẫy tay bắt một chiếc taxi.

“Tư Tư, cậu nhớ gửi lời chúc mừng sinh nhật cho anh trai cậu giúp tớ, chúng ta gặp nhau hôm khác nha, tớ đi trước, bye!”

Thấy cô đã quyết định đi, Lạc Tư Tư không thể khuyên nhủ nữa, mặc cho cô lên taxi và chạy đi xa.

Đứng ở tầng dưới khách sạn, cô ấy giận dữ dậm chân, tâm trạng tốt cũng dần biến mất.

“Phiền chết mất, phiền chết đi được! Lúc nào đến mà không được! Thật sự là…”

Điện thoại di động lại đổ chuông một lần nữa.

Cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua, là Mạc Tư Nguyên.

Trong lòng tràn đầy buồn bực không thể giải quyết, cô ấy lập tức bắt máy, than thở: “Alo, anh…”



Ngồi trên xe, Tang Noãn nhịn không được thở dài.

Túi quà định tặng cho Mạc Tư Nguyên còn cầm trong tay, cô đặt túi quà sang một bên rồi tùy ý nhìn một chút. Suy nghĩ một lát lại lấy điện thoại ra, gửi cho anh một đoạn tin nhắn.

“Mạc Tư Nguyên, tạm thời em có việc nên phải đi sớm. Em sẽ không tham dự bữa tiệc sinh nhật này được, một lát nữa em đem quà đến tặng cho anh sau nha. Chúc anh chơi vui vẻ, happy birthday!”

Gửi.

Chờ đợi một lúc lâu cũng không có tin trả lời.

Nhìn vào thời gian chắc giờ này anh cũng đã đến khách sạn. Ở ngay trước mắt ông nội mình anh sẽ rất khó để trả lời tin nhắn của cô…

Nghĩ như vậy, Tang Noãn có chút mất mát nên thở dài một tiếng, đặt điện thoại di động vào lại trong túi.



Trở lại khu nhà nhỏ, Tang Noãn đi siêu thị trước.

Hôm nay cô muốn dành bụng để ăn một bữa no nê tại tiệc sinh nhật, thế nên từ lúc thức dậy đến giờ vẫn chưa ăn gì. Bây giờ đã là buổi trưa, bụng đói đến nỗi cô cảm thấy ngực như dán vào lưng.

Mua một túi đồ ăn vặt lớn, Tang Noãn cố gắng kéo chiếc túi ni lông, bước từng một bước lớn về phía căn nhà thuê.

Đúng lúc này phía sau truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng: “A Noãn.”

Bước chân của Tang Noãn dừng lại, cô xoay người.

Ngay khoảnh khắc cô quay đầu lại.

Nhìn thấy người phía sau, cô ngay lập tức kinh ngạc mở to hai mắt.

Người phía sau dường như đang mỉm cười với cô, sau đó dáng người thon dài ấy đột nhiên bước nhanh tới, mở rộng cánh tay, ôm chặt lấy cô vào lòng.

Túi ni lông trong tay lập tức rơi xuống đất.

Tang Noãn trợn mắt sững sờ, không thể ổn định tinh thần.

Tạm ngừng một lúc lâu, cô mới nhớ rằng cô cũng ôm lấy anh.

“Mạc Tư Nguyên…” Cô sững sờ lên tiếng, “Sao anh…”

Không phải bây giờ anh nên ở trong bữa tiệc sinh nhật sao, làm sao mà…

Mạc Tư Nguyên ôm lấy cô.

“Em còn chạy nữa sao?”

Đầu nhẹ nhàng vùi vào cổ cô rồi hôn nhẹ, giọng nói của anh khẽ vang lên bên tai: “A Noãn.”

“…”

“Anh nhớ em.”