Hơi Ấm Của Anh

Chương 84



Két.

Cổng nhà vừa mở, mùi thơm của thức ăn đã bay ra.

Tang Noãn hít một hơi thật sâu, không kìm được cảm thán: “Oa, thơm quá!”

“Tư Nguyên, lại đây! Mau lại đây!”

“Ngồi tàu cả ngày mệt muốn chết rồi phải không?”

“Mau vào đây! Đừng khách sáo, cứ giống như trước kia đi!”

Ba Tang và mẹ Tang vô cùng nhiệt tình, vừa giúp xách vali vừa đẩy Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn mau chóng vào nhà. Tang Noãn cởi giày đá bừa xuống rồi thay dép, chạy về phòng thay quần áo như thường lệ, nhanh đến mức dưới chân như giẫm phải bánh xe gió lửa.

“Ha! Tôi về đến nhà rồi –” Tiếng cuối cùng dần biến mất trên tầng hai.

“Đứa trẻ này.”

Mẹ Tang lắc đầu, cất giày của cô xong, bà ấy quay đầu cười tiếp đón Mạc Tư Nguyên: “Lại đây Tư Nguyên, đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm. Cháu nói xem, hai đứa về cũng không nói trước, chú dì chưa chuẩn bị được cái gì, mau lại đây!”

Bà ấy quay lại gọi ba Tang đang xếp vali: “Ba con bé! Anh cũng mau vào ăn cơm đi!”

“Chú dì, để cháu làm được rồi, hai người không cần thế đâu ạ.” Mạc Tư Nguyên cười cười, đi đến bồn rửa tay một cách quen thuộc rồi cùng ba mẹ Tang ngồi xuống bàn ăn.

Bên này, Tang Noãn đã thay xong đồ ngủ và chạy nhanh xuống, cô tùy tiện xoa tay lên người, cười toe toét ngồi xuống, nhìn một bàn đầy thức ăn, cô hít một hơi thật sâu, vội vàng thúc giục: “Ai nha, mau ăn cơm, mau ăn cơm thôi, ngồi tàu cả ngày đói chết con rồi!”

Vừa nói vừa cầm đôi đũa bắt đầu ăn.

Mẹ Tang nhanh chóng đánh vào tay cô, đặt một cái bát trống trước mặt cô: “Tư Nguyên còn chưa cầm đũa đâu, không có phép tắc, mau đi lấy cơm đi!”

Tang Noãn liếc mắt bĩu môi: “Hừ! Anh ấy về là ba mẹ lại quên con! Không công bằng!”

Cô cầm bát chậm rãi đi vào phòng bếp, sau đó trở lại với một bát cơm đầy, đặt mạnh trước mặt Mạc Tư Nguyên.

Mạc Tư Nguyên cười nhẹ, chớp mắt nhìn cô.

Cô tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, dùng khẩu hình nói với anh: Lát nữa sẽ tính sổ với anh sau!

Mạc Tư Nguyên cười gật đầu: Được.

Chẳng mấy chốc, ba mẹ Tang cũng ngồi xuống.

Ba Tang ngồi bên cạnh Mạc Tư Nguyên, tỉ mỉ quan sát anh một lượt, tươi cười hớn hở vỗ vai anh: “Mấy năm nay cháu ở đâu? Về lúc nào đấy?”

“Cháu ở Ý ạ.” Mạc Tư Nguyên cười đáp, “Cháu mới về, cũng được hơn hai tháng, cháu về thăm nhà hơi muộn, mong chú dì thứ lỗi.”

“Không muộn, không muộn, về là tốt rồi, về là tốt rồi!” Ba Tang cười, thở dài một hơi, giọng điệu rất bùi ngùi: “Trưởng thành, chín chắn.”

“Chú vẫn còn trẻ như trước.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười.

Ba Tang nghe vậy cười vui vẻ, khóe mắt hằn sâu nếp nhăn: “Lớn rồi càng ngày càng biết ăn nói!”

Ông vẫn liên tục gắp thức ăn cho anh như ngày trước: “Nào, Tư Nguyên, mau nếm thử xem tay nghề của dì cháu mấy năm nay có tiến bộ không!”

“Cảm ơn chú.”

Bên kia, mẹ Tang vẫn đang mắng Tang Noãn, càm ràm xắn ống tay áo ngủ cho cô, nói lảm nhảm.

“Con xem con đi, đi làm rồi mà ngồi không ra ngồi, ăn không ra ăn, tay áo chạm vào trong bát cũng không biết xắn lên.”

“Sao lại gầy đi rồi? Dạo này công việc bận rộn lắm à? Có ăn cơm đầy đủ không?”

“Con nói đi, gặp Tư Nguyên cũng không nói gì với ba mẹ hả? Về cũng không nói trước một tiếng, con bé này.”

“Ai da mẹ, con biết rồi!” Tang Noãn nghe tai trái ra tai phải, chỉ lo ăn ngấu nghiến, thuận miệng nói, “Lần sau nhất định con sẽ nói trước!”

Mẹ Tang đánh nhẹ vào đầu cô: “Còn có lần sau à! Tư Nguyên bận như thế, sao có thể nói về là về, không ai giống con đâu.”

“Anh ấy mới không bận!” Tang Noãn nghe vậy thì không vui, hất cằm liếc xéo Mạc Tư Nguyên một cái, “Lần này là anh ấy đòi về, người ta là thái tử, muốn làm gì thì làm, có phải không, phải không?”

Mạc Tư Nguyên ngồi đối diện nhìn cô cười, đáp lại một cách tẻ nhạt: “Ừ, phải.”

Tang Noãn đắc ý lắc lư cái đầu, cười hớn hở.

Mẹ Tang ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu: “Đã lớn từng ấy rồi sao con chỉ biết bắt nạt Tư Nguyên không thế?”

“Con không hề bắt nạt anh ấy!” Tang Noãn cau mày bĩu môi, “Anh ấy lợi hại như vậy sao đến lượt con bắt nạt. Anh ấy không bắt nạt con thì thôi chứ!”

Mẹ Tang im lặng, mặc kệ cô, đứng dậy gắp cánh gà cho Mạc Tư Nguyên: “Này, Tư Nguyên, ăn nhiều thịt một chút, đừng khách sáo.”

“Cảm ơn dì.” Mạc Tư Nguyên cười lễ phép, lặng lẽ gắp một miếng to đặt vào bát của Tang Noãn, nhanh chóng liếc mắt với cô.

Tang Noãn vui vẻ, cầm cánh gà bắt đầu nhấm nháp.

“Nhưng mà,” Nói tới đây mẹ Tang lại bắt đầu tò mò, không nhịn được nên hỏi, “Tư Nguyên, cháu và A Noãn gặp lại nhau như thế nào?”

Bà và ba Tang không hẹn mà cùng nhìn nhau.

Mặc dù lúc đó Tang Noãn không nói gì đã trốn đi Lịch Xuyên, ba mẹ Tang đều nghi ngờ có lẽ Tang Noãn đi vì Mạc Tư Nguyên, nhưng lại không ngờ hai đứa có thể gặp nhau thật, hôm nay hai đứa cùng về khiến họ rất bất ngờ.

Mạc Tư Nguyên cười, ngẩng đầu nhìn Tang Noãn.

Tang Noãn hơi ngại ngùng cúi xuống, vùi đầu ăn.

“Chuyện này nói ra rất dài.”

Anh nhanh chóng nhìn sang ba mẹ Tang, kể qua về những chuyện đã xảy ra gần đây, nhưng bỏ qua chuyện hai người ở bên nhau.

Ba Tang nghe vậy thì sửng sốt: “Nói cách khác, A Noãn đến công ty của nhà cháu à Tư Nguyên? Bây giờ đang làm việc dưới quyền của cháu?”

“Có thể nói như vậy.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười, “Nhưng chúng cháu không làm cùng một văn phòng, không có cơ hội gặp nhau nhiều, cho nên quá trình gặp lại vẫn khá lằng nhằng.”

“À.” Ba mẹ Tang đã hiểu ra, đẩy nhẹ Tang Noãn một cái, thầm nói cô thật biết cách lừa người.

Tang Noãn buồn bực vuốt tóc: “Lúc con đến cũng không biết đó là công ty nhà anh ấy, sao lại trách con được?”

Mạc Tư Nguyên khẽ cười.

Mẹ Tang ngượng ngùng hỏi: “Tư Nguyên, A Noãn ở công ty có được việc không? Không gây phiền toái gì cho các cháu chứ?”

Mặc dù bà không biết nhiều về nhà họ Mạc, nhưng cũng biết nhà họ Mạc làm ăn lớn, lại nghĩ đến dáng vẻ động tay động chân thường ngày của Tang Noãn, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

“Mẹ!” Lúc này không đợi Mạc Tư Nguyên đáp lời, Tang Noãn đã nổi cáu, buồn bực nói, “Sao ba mẹ lại nghĩ con sẽ gây phiền phức, ba mẹ không tin con gì cả!”

“Ba mẹ tin con sẽ gây phiền phức mà.” Ba Tang ở một bên nhàn nhạt tiếp lời.

“Ba mẹ.” Tang Noãn vô cùng buồn bực, chỉ cảm thấy ăn bữa cơm này thật nhàm chán, buông đũa xuống tựa lưng vào ghế ngồi im.

Mạc Tư Nguyên không nhịn được cười, nhẹ nhàng nhấc chân ở dưới gầm bàn, lặng lẽ chạm khẽ vào bắp chân cô có ý dỗ dành, vẻ mặt tỉnh bơ nói, “Chú dì yên tâm, ở công ty A Noãn cư xử rất tốt, năng lực làm việc cũng không tệ, giám đốc của cô ấy đã từng khen cô ấy với cháu.”

“Đúng rồi, chú, dì.” Nói đến đây, dường như anh nhớ tới cái gì đó, bước sang một bên cầm lên hai cái túi, đưa cho ba mẹ Tang, “Lần này cháu về có quà cho chú dì, mong rằng hai người sẽ thích.”

Ba mẹ Tang nghe vậy thì sững sờ, nhìn nhau rồi từ chối ngay: “Ôi Tư Nguyên, cháu về thì về, mang quà về làm gì chứ! Cháu nói xem cháu đi lâu như vậy, dì và ba con bé cũng không chuẩn bị được cho cháu cái gì, còn để một người nhỏ tuổi hơn như cháu tốn kém, chú dì không nhận được, không nhận được.”

“Không tốn kém đâu ạ.” Mạc Tư Nguyên cười nói, “Chỉ là chút quà nhỏ, mong chú dì đừng chê, coi như tấm lòng của cháu.”

Anh lấy hộp đồ trang sức từ trong túi ra, mở ra, sau đó đặt trước mặt mẹ Tang.

Nhìn thấy món đồ trong hộp, Tang Noãn ngây người một lúc, bỗng chốc ngồi thẳng dậy: “Bụi gai thần tình yêu?”

Cô ngạc nhiên nhìn về phía Mạc Tư Nguyên, hạ thấp giọng hỏi anh: “Anh mang theo nó khi nào vậy?”

Mạc Tư Nguyên chỉ nháy mắt với cô, nói không ra tiếng: Lát nữa anh sẽ giải thích.

“Đây là?” Mẹ Tang rõ ràng là ngây ngẩn cả người, mặc dù không biết, nhưng chỉ cần nhìn qua chất lượng cũng biết sự quý giá của đôi bông tai này, bà ngẩng đầu lên, không khỏi nghi hoặc.

“Bông tai này gọi là ‘Bụi gai thần tình yêu’.” Mạc Tư Nguyên giải thích, “Nó được làm theo bản thiết kế của A Noãn, từng được trưng bày trong cuộc triển lãm quốc tế. Đây là bản chế tác sơ qua, mong dì thích nó.”

Ba mẹ Tang càng khó tin thêm, hai người mở to hai mắt nhìn nhau, ngạc nhiên: “Bản thiết kế của A Noãn?”

“Vâng.” Mạc Tư Nguyên cười gật đầu.

Tang Noãn ở bên cạnh vừa nghe xong đột nhiên không khỏi tự hào, kiêu hãnh thẳng eo, ho nhẹ, nói: “Ba mẹ, hai người thấy không, con không lừa hai người chứ? Ba mẹ đừng xem thường con gái quý báu của mình, con rất lợi hại đấy!”

“Thật?” Ba Tang vẫn chưa tin lắm.

“Thật ạ.” Mạc Tư Nguyên nói một cách chắc chắn, “Chú dì, hai người yên tâm, A Noãn rất có tài thiết kế trang sức, hiện tại công ty dự định tập trung đào tạo cô ấy, chỉ cần cô ấy không bỏ cuộc thì chắc chắn sẽ trở thành nhà thiết kế xuất sắc trong tương lai.”

“Ồ ồ.”

Ba mẹ Tang nghe xong như lạc trong sương mù, mặc dù không biết nhiều về ngành nghề của bọn họ, nhưng nghe thôi cũng cảm nhận được anh đang tán thưởng năng lực của Tang Noãn, trong lòng không khỏi tự hào.

Ba Tang càng cười vui vẻ hơn, gắp một cái đùi gà khác đặt vào bát của Mạc Tư Nguyên, liên tục nói: “Này, Tư Nguyên, đừng chỉ nói chuyện, mau ăn đi, ăn hết cơm thì vẫn còn, cứ tự nhiên.”

“Cảm ơn chú.”

Mạc Tư Nguyên cười, ngẩng đầu nhìn Tang Noãn với nụ cười thâm thúy.

Tang Noãn mím môi trộm cười, cô nhấc chân ở dưới bàn đặt thẳng lên đầu gối anh, cọ cọ một cách hài lòng.