Hơi Ấm Của Anh

Chương 95



Sau khi bước ra khỏi phòng bao quỷ khóc sói gào, cuối cùng Tang Noãn cũng cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo trở lại, không khỏi xoa xoa lỗ tai.

Thấy có người đi ra, nhân viên phục vụ của KTV lập tức đi tới, lễ phép hỏi cô có cần gì không. Hỏi vị trí của sân thượng, nhân viên phục vụ chỉ đường cho cô, cô nói cảm ơn rồi đi thẳng đến con đường mà anh chỉ.

Phòng bao mà bọn họ đang hát hiện tại ở tầng 3, đi ra từ cửa phụ trên tầng ba, leo lên một cầu thang sẽ nhìn thấy một cánh cửa đơn sơ đóng chặt. Đẩy cửa ra, cảnh tượng bên ngoài đột nhiên thu vào tầm mắt…

Bầu trời đầy ánh sao lấp lánh.

Gió đêm thổi mát lạnh.

Tít ngoài chỗ tay vịn ở sân thượng, một bóng người cao lớn đĩnh bạt lặng lẽ đứng đó, yên lặng ngắm nhìn xa xăm toàn cảnh thành phố.

Gió thổi lướt qua bộ âu phục trên người anh, chiếc áo vest màu đen nửa tan vào trong bóng đêm, nhìn qua không chân thực.

Nhìn thấy bóng lưng của anh, Tang Noãn bất giác muốn mỉm cười.

Yên lặng đóng cánh cửa lại, cô chậm rãi đi tới, tiến lại gần anh từng bước, định gây tiếng động bất ngờ để anh giật mình.

Nhưng trước khi tay cô vỗ lên vai anh, Mạc Tư Nguyên đột nhiên quay người lại, vươn tay móc lấy eo cô.

“A!”

Trước hành động bất ngờ của anh, Tang Noãn giật nảy mình, nhịn không được cười ha ha, nương theo cánh tay anh ngã vào lòng anh: “Sao anh biết là em tới?”

“Anh đã nghe thấy từ nãy rồi.” Mạc Tư Nguyên cúi đầu nhìn cô, duỗi ngón tay ra điểm nhẹ lên sống mũi cô, mỉm cười nói, “Còn muốn hù dọa anh à? Biết sai chưa?”

Vừa nói trên tay đột nhiên dùng lực, làm bộ muốn cù lét cô, trêu đến nỗi Tang Noãn ngả nghiêng thân thể, liên tục xin tha, “ Sai sai sai rồi, anh đừng làm loạn với em!”

Anh hài lòng nhếch môi, dùng cánh tay kéo cô vào lòng, nhưng đột nhiên lại phát hiện một vấn đề, nhíu mày nói: “Sao em mặc ít vậy?”

“Ơ.” Tang Noãn giật mình, nhanh chóng liếc nhìn chiếc áo len dài hơi mỏng trên người, nói, “Áo khoác để quên trong phòng bao rồi, hay là em quay lại lấy nhé?”

Cô nói xong thì quay người muốn chạy.

Mạc Tư Nguyên lập tức kéo cô lại, khiến cô lần nữa loạng choạng nhào vào lòng anh: “Không cần đâu.”

Sau đó thấy anh nhanh chóng cởi cúc áo vest rồi cởi hẳn áo ra, nhẹ nhàng vòng qua người cô, quấn chặt chẽ cả người cô vào trong áo vest.

Áo vest của anh hơi dài so với Tang Noãn, choàng lên người cô gần như dài đến đầu gối cô.

Nhiệt độ cơ thể anh vẫn còn lưu trên áo, đắp lên người vừa ấm áp lại có mùi bạc hà thoang thoảng, rất dễ chịu.

Cô hài lòng mỉm cười, nhấc ống tay áo rộng lên huơ huơ, khi ngẩng đầu nhìn thấy anh chỉ còn một chiếc áo sơ mi mỏng thì không khỏi hỏi, “Vậy còn anh thì sao?”

“Anh không lạnh.”

Bây giờ đã là cuối thu, ban đêm gió quyện với sương mù ẩm ướt mát lạnh, cảm giác lành lạnh khiến người ta không khỏi rùng mình.

Mạc Tư Nguyên khẽ cười, gió đêm thổi qua cổ áo sơ mi làm lộ ra chút da thịt và xương quai xanh, anh cẩn thận cài cúc áo vest lại cho Tang Noãn.

Vòng ra phía sau lưng cô, anh cẩn thận vén tóc cô ra khỏi áo vest, sau đó hai tay vòng qua eo cô, ôm chặt lấy cô.

”A Noãn.” Chậm rãi nhắm mắt lại, nửa khuôn mặt của Mạc Tư Nguyên vùi vào trong tóc cô, anh cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai, môi và vầng trán của cô, “Anh rất nhớ em.”

Trái tim của Tang Noãn khẽ rung động, có chút xấu hổ cúi đầu cười nói: “Chẳng phải chúng ta vẫn luôn ở bên nhau sao? Cũng đâu phải không gặp mặt, sao anh lại nghĩ thế?”

“Anh cũng nghĩ như vậy.” Mạc Tư Nguyên thấp giọng nói, “Tuy rằng chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, nhưng không có cơ hội để nói chuyện, anh muốn nói chuyện cùng em cơ.”

Tang Noãn im lặng, bàn tay siết chặt lấy tay anh, mỉm cười: “Vậy, không phải em đi ra rồi sao? Bây giờ anh có thể nói chuyện rồi!”

Mạc Tư Nguyên khẽ mỉm cười, lại cúi đầu vùi vào tóc cô nhẹ nhàng ngửi, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “A Noãn.”

“Dạ?”

Giọng nói đằng sau lại im bặt một lúc, sau đó Mạc Tư Nguyên nói: “Chúng ta công khai đi.”

“…”

“Anh không muốn tiếp tục như thế này nữa, anh muốn mối quan hệ của chúng ta được mọi người biết đến.” Giọng anh khẽ vang lên bên tai, trong trẻo hơn cả những vì sao trên bầu trời, dường như có thể chạm vào trái tim cô từng chút một, “Kể cả Tư Tư, cả những người trong công ty, và cả người nhà của anh.”

Tay Tang Noãn bất giác run lên, cô hiểu anh đang ám chỉ điều gì, nhưng lòng cô bỗng trống rỗng, không hiểu sao lại muốn lùi lại.

“Nhưng mà…” Cô cắn môi ngập ngừng, “Nếu như vậy thì nội bộ công ty sẽ không cho phép, với cả bên Tư Tư đoán chừng cũng vậy.”

Mặc dù văn hóa doanh nghiệp của nội bộ D-King tương đối cởi mở, nhưng lại nghiêm cấm các mối quan hệ thân mật giữa các nhân viên. Ngay cả khi hầu hết mọi người đều biết về mối quan hệ giữa một số người nhất định, bọn họ chỉ ngầm hiểu với nhau, mắt nhắm mắt mở cho qua. Hơn nữa cô cảm giác được, mặc dù mối quan hệ của Lạc Tư Tư với Mạc Tư Nguyên có vẻ khá gắn kết, nhưng cô ấy dường như rất vui vẻ và trung thành khi nói về việc Cảnh Chỉ Huyền và Mạc Tư Nguyên ở bên nhau. Nếu như bọn họ cứ công khai như thế, vậy thì cô với Tư Tư…

Làm sao anh lại không hiểu được sự do dự của cô, Mạc Tư Nguyên im lặng một lúc, sau đó đột nhiên đứng thẳng người, giữ vai cô để cô quay mặt về phía mình.

“A Noãn.” Nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt của anh có sự nghiêm túc hiếm thấy, “Nếu như, anh rời khỏi D-King thì sao?”

Vừa dứt lời, Tang Noãn bỗng kinh ngạc, lập tức mở to mắt: “Cái gì?!”

Ngẩn người một hồi lâu, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, kinh ngạc nói: “Sao có thể được, D-King là nhà của anh mà! Sao anh có thể rời khỏi D-King được? Mà cho dù anh muốn rời đi thì ông nội anh nhất định sẽ…”

“Ông nội của anh đã biết rồi.”

Anh bình tĩnh mở miệng cắt đứt lời cô, khàn giọng nói: “Ông nội của anh đã biết quan hệ của chúng ta rồi.”

Câu nói này thật sự khiến cho Tang Noãn kinh ngạc không thôi, im lặng hồi lâu mới tỉnh táo lại đôi chút, cô nói: “Cái gì? Vậy ông nội sẽ…”

Ông cụ sẽ phản ứng như thế nào đây?

Lần đầu tiên cô hiểu được những lời mẹ Tang nói, rằng chuyện bọn họ sẽ trở thành vấn đề giữa nhà họ Mạc và nhà họ Tang.

Mạc Tư Nguyên không nói gì, rủ mi, vẻ mặt trầm xuống như có tâm sự nặng nề.

Trước đây anh đột nhiên mất tích một tuần không rõ lý do, đối với ông nội Mạc đương nhiên là chuyện lớn. Mặc dù bên Lịch Xuyên có Tống Đề thay anh cố gắng yểm trợ, nhưng nếu thực sự là một chuyến công tác bình thường, tại sao lại đến mức tắt điện thoại, không trả lời Wechat, thần bí giống như bốc hơi khỏi nhân gian?

Vậy nên sau khi anh rời đi được vài ngày, ông nội Mạc thuê người kiểm tra hành trình của anh, xác nhận anh đang ở Thanh Thành.

Tống Đề bị tra hỏi rất lâu, nhưng cuối cùng không chống lại được sự uy hiếp của ông nội Mạc, chỉ có thể nói ra sự thật về chuyện của anh, ngày đó anh ấy gửi tin nhắn “xảy ra chuyện rồi” cũng là ám chỉ chuyện này.

Sau khi anh trở lại, ông nội Mạc có đi tìm anh để trao đổi với anh.

Mà thái độ của anh đối với chuyện này…

Mạc Tư Nguyên khẽ thở dài, lần nữa ngẩng đầu lên vẻ mặt đã thay đổi.

Anh cười với cô nói: “Thực xin lỗi, A Noãn, lẽ ra anh phải giải quyết tất cả những chuyện này. Anh sẽ nói lại với em sau, là do anh quá nóng lòng thôi.”

“Quên những gì anh vừa nói đi, anh hứa với em, những chuyện này anh sẽ cân nhắc cẩn thận.”

Tang Noãn không thể ngăn nổi lo lắng trong lòng: “Mạc Tư Nguyên.”

“Đừng lo lắng.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười, luồn ngón tay qua mái tóc cô, ôm cô vào lòng: “Anh sẽ giải quyết tất cả, em đừng lo.”

Nhẹ nhàng cúi đầu xuống, anh đặt nụ hôn lên trán, đôi mắt và gò má hơi lạnh của cô.

Một đường dời xuống, khóe môi anh chậm rãi dừng trên môi cô, tỉ mỉ hôn.

Vòng tay anh dần dần siết chặt, trực tiếp ôm cô vào lòng.

Khóe môi anh tung hoành mút lấy môi cô, dường như có một luồng nhiệt nhàn nhạt bao quanh, xua tan gió mát.

Gió đêm thổi nhẹ, góc áo tung bay.

Hàng ngàn ngọn đèn phía xa, đèn neon nhấp nháy, vừa lộng lẫy lại chói lọi.

Lạc Tư Tư và Tống Đề tranh giành trong phòng bao KTV, hai người không ai chịu yếu thế, sau nhiều vòng cạnh tranh cường độ cao để hát đơn ca, hợp ca và cuộc cạnh tranh để ghi điểm bằng giọng hát, cuối cùng cả hai đều kiệt sức.

Tiện tay quăng micro xuống ghế sô pha, Lạc Tư Tư đặt mông xuống ghế sô pha thở dốc, cầm lấy một chai nước khoáng uống ừng ực.

“Tiếp tục nữa chứ?” Dáng vẻ của Tống Đề dường như không khá hơn Lạc Tư Tư là bao, ho khan hai tiếng, anh ấy ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cũng cầm một chai nước lên làm ẩm cổ họng.

“Không được, không được, em sắp chết rồi, khụ khụ…”

Lạc Tư Tư xua xua tay, toàn bộ thanh âm trong cổ họng gần như khàn khàn sắp bốc khói.

Ánh mắt nhìn xung quanh, nhận ra không biết từ bao giờ mà trong cả phòng bao chỉ còn lại hai người bọn họ, cô ấy không khỏi sửng sốt: “Hả? Bọn họ đâu cả rồi?”

Làm sao lại thừa dịp hai người bọn họ tranh giành quyền bá chủ, từng người trong phòng lại bỏ chạy hết vậy?

“Không biết nữa.” Tống Đề lắc đầu, giật giật cà vạt, uể oải dựa vào ghế sô pha.

Lạc Tư Tư bĩu môi: “Vậy trong phòng này chỉ còn hai chúng ta thì có ý nghĩa gì nữa!”

Nhấc điện thoại lên lơ đãng liếc nhìn thời gian, mắt thấy thời cơ dường như cách không còn xa nữa, ánh mắt Lạc Tư Tư khẽ đảo quanh, cầm chai nước đứng dậy.

“Đi, tìm bọn họ!”

Vừa bước ra khỏi phòng bao, Lạc Tư Tư đi thẳng đến phòng vệ sinh.

Cô ấy thử gọi hai tiếng thăm dò trong phòng vệ sinh của KTV, nhưng phát hiện không thấy bóng dáng Cảnh Chỉ Huyên với Tang Noãn đâu, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Cách thiết kế của KTV này rất hoa mỹ và rườm rà, đồ đạc trong phòng bao bày biện rối mắt, hành lang lộn xộn vòng tới vòng lui, phức tạp như một mê cung. Đi tới đi lui trong hành lang tầng ba một lúc lâu, Lạc Tư Tư vẫn không tìm thấy ba người bọn họ, khiến cô ấy không khỏi nhíu mày.

“Họ đi đâu rồi nhỉ?”

Tiện tay chộp lấy một nhân viên phục vụ hỏi thăm, nhân viên phục vụ kia trùng hợp chính là người vừa nãy đã chỉ đường cho Tang Noãn.

Nghe Lạc Tư Tư miêu tả đại khái, anh ta trực tiếp chỉ dẫn đường lên sân thượng.

Đi lên theo sự chỉ dẫn của anh ta, quả nhiên hai người nhìn thấy một cánh cửa nhỏ trên mái nhà, hiển nhiên có người vừa đi lên.

Vậy mà thực sự ở đây.

Lạc Tư Tư nở nụ cười xấu xa, để cô ấy đi tìm hồi lâu như thế, cô ấy quyết định phải dọa A Noãn kinh ngạc mới được.

Kêu Tống Đề nhẹ tay mở cửa, cô ấy đột nhiên nhảy ra, đồng thời hét to.

“Ha ha ha! A Noãn! Vậy mà cậu lại trốn ở đây! Không ngờ để tớ tìm thấy…”

Lời còn chưa nói hết.

Nửa lời còn lại của Lạc Tư Tử lập tức mắc kẹt trong cổ họng, cô ấy ngây người nhìn về phía trước.

Trên sân thượng cách đó chục bước, Mạc Tư Nguyên đang ôm chặt lấy Tang Noãn, hai người trao nhau nụ hôn vừa dịu dàng vừa lãng mạn, những ngôi sao trên bầu trời làm nền cho bọn họ, ánh đèn neon tạo cho bọn họ những ánh sáng lấp lánh.

Nghe thấy tiếng gọi cách đó không xa, hai người đều kinh ngạc quay đầu lại.

Lạc Tư Tư sững người ngay tại chỗ.

Chai nước trong tay bỗng nhiên rơi xuống đất, nước trong chai ùng ục không ngừng tràn ra. Cô ấy ngơ ngác nhìn hai người trước mặt.

Yên tĩnh.

Kinh ngạc.

Hóa đá.

Lạc Tư Tư cứng đờ tại chỗ.