Hối Tiếc Một Đời

Chương 6



...

Xe lăn bánh một hồi cuối cùng cũng đến nơi, xe chạy vào sân của một căn biệt thự nhà họ Tạng có vẻ sang trọng kia. Tôi mở cửa xe bước xuống đứng chôn chân tại đó, tôi thật sự chẳng muốn bước vào ngôi nhà đó chút nào cả, nơi đó là một chơi hoàn toàn không thuộc về Tạng Sắc Giai tôi, dường như tôi chỉ là một người lạ trong chính ngôi nhà của mình vậy.

Luẫn Khiêu có vẻ không kiên nhẫn chờ, vừa bước xuống xe anh liền kéo lấy tay tôi đi vào trong. Dì Trần là vú nuôi người và là người duy nhất thật sự quan tâm tôi trong nhà họ Tạng này, vừa nhìn thấy tôi trở về thì dì ấy hớn hở vui vẻ nhanh chóng chạy vào trong nhà thông báo.

"Ông chủ, bà chủ Sắc Giai tiểu thư đã về rồi."

Thái độ ba mẹ tôi không quan tâm lắm họ chỉ hỏi Luẫn Khiêu có về cùng không, dì Trần bảo có thì họ liền hài lòng. Vì địa vi tiền tài của Luẫn Khiêu bây giờ hơn hẳn gia đình tôi gấp mấy lần, anh ấy là là người đầu tư vào công ty ba tôi một số tiền rất lớn, vì vậy mà công ty của ba tôi trong một phút liền vượt lên vô số công ty khác.

Trong nhà ba mẹ và Tạng Vũ Yên đều ngồi trên sofa, Tạng Vũ Yên đang quấn lấy mẹ tôi mè nheo gì đó thì chúng tôi bước vào nhà. Tay tôi vẫn còn khoác trên tay của Luẫn Khiêu, tôi bất giác được chuyện đó liền rút tay về. Anh ấy quay sang nhìn tôi, ánh mắt hình như là không hài lòng lắm, nhưng tôi không muốn nghĩ nhiều liền đi đến chào hỏi ba mẹ và Tạng Vũ Yên.

"Ba mẹ con mới về...chị Vũ Yên em mới về."

Bọn họ không ai để ý đến tôi, chỉ có Tạng Vũ Yên cất chất giọng có chút kiêu căng.

"Là em gái trở về rồi sao, nào nào sao lại tỏ ra xa lạ thế chứ, không phải mới đây không lâu chúng ta đã gặp nhau rồi sao hả? Ố chị lỡ lời mất rồi."

Mẹ nghe nói thế thì liền quay sang chất vất tôi.

"Mày gặp chị mày rồi mà còn không biết về nhà chào hỏi đàng hoàn một lần sao? Cho dù cái gì thì ở nhà vẫn còn tao và ba mày cơ mà, cái thứ con cái không có giáo dưỡng như mày sinh ra thật là tốn công tốn sức mà."

Tôi uất ức nhưng không nói được gì, vì có nói họ cũng không nghe. Tôi cắn chặt môi cố kiềm ném cảm xúc thì nghe Luẫn Khiêu đáp lại với giọng nói hờ hợt.

"Gần đây cô ấy không khỏe, nên chỉ ở nhà chẳng đi đâu."

Chỉ một câu nói đơn giản của anh ấy, đã làm không khí trong nhà trở nên im bặt, tôi thấy được sắc mặt Tạng Vũ Yên rõ là không vui.

Ba tôi người vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng phá tan sự khó chịu này.

"Được rồi được rồi, về thì đã về đủ rồi, mau vào dùng bữa thôi, đừng để những thứ không ra gì làm ảnh hưởng không khí."

Những thứ không ra gì trong lời ba tôi nói chính là nói tôi, cảm giác ngột ngạt này làm tôi muốn buồn nôn quá đi mất. Nhưng tôi phải kiềm ném, nếu tôi tỏ ra là bản thân không khỏe họ sẽ bảo rằng tôi đang giả vờ gây sự chú ý với họ, như thế chỉ khiến họ càng thêm ghét tôi hơn.

...

Cuối cùng tất cả cũng ngồi vào bàn ăn mà dì Trần đã chuẩn bị từ trước, đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú và tất cả đều là món ăn Tạng Vũ Yên rất thích. Đa phần đồ ăn đều là thịt dê, mà tôi lại bị dị ứng với thị dê nữa, không biết là mẹ tôi quên mất điều này hay là do mẹ tôi hoàn toàn không để tâm nữa.

Nhìn những món ăn trên bàn cảm giác buồn nôn lại ùa đến tôi đàng tự bấu chặt tay mình thành nắm đấm, làm móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay đếm gớm máu chỉ có làm vậy thì tôi mới không cảm thấy buồn nôn thôi, trên bàn ăn ba mẹ tôi liên tục gắp thức ăn cho Tạng Vũ Yên cảnh tượng quen thuộc có chút chua chát này làm lòng tôi nguội lạnh từ lâu rồi.

Tôi không gắp nhiều thức ăn lắm, chỉ gắp tí rau ăn cầm hơi thôi, đột nhiên Tạng Vũ Yên lại gắp vào chén tôi một miếng thịt dê nướng tảng đã được cắt ra, chị ta thấy tôi không động đến liền giở giọng uất ức nói.

"Sắc Giai em không thích chị đến vậy sao? Ngay cả đồ ăn chị gắp mà em cũng chê đến nỗi không động đũa sao?"

Mẹ tôi đập tay lên bàn, gằn giọng la mắng tôi.

"Cái con nhỏ này, sao lại không biết điều như vậy, chị mày gắp cho mà còn chê sao? Tao không hiểu tại sao khi xưa tao lại sinh mày ra trên đời này nữa."

Mẹ tôi mắng tôi xong thì quay sang vỗ về chị ta, lòng tôi chua xót quay sang nhìn Luẫn Khiêu, anh ấy từ nãy đến giờ không nói gì chỉ im lặng dùng bữa. Tôi chỉ có thể cặm cụi gắp miếng thịt trong chén lên đưa vào miệng ăn, mùi vị thực sự rất khó nuốt, một cảm giác khó chịu dâng trào nhưng tôi phải cố nuốt nó xuống, nếu không anh ấy sẽ nghĩ tôi ích kỷ với chị gái mình rồi ghét tôi mất.

...