Hồi Tưởng

Chương 12



Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 4 năm 2016.

1.4.2016

  Em nói nếu như em làm sai việc gì đó, tôi liệu có không cần em nữa không.

   Sao lại có khả năng, bất luận Dư Giảm làm việc gì, Lạc Hồng vẫn yêu em trước sau như một. Ngay cả khi em giết người phóng hỏa tôi cũng yêu sự tàn bạo vô tình của em.

3.4.2016

  Chúng ta đã đi một số đường vòng.

Chúng ta đã đi sai đường.

5.4.2016

Gần đây em có vẻ rất thiếu tiền, nhưng em không bao giờ ở trước mặt tôi đề cập đến những chuyện này, tôi biết em bướng bỉnh em có kiêu ngạo của chính bản thân mình, nhưng em có thể dựa vào tôi. Tôi rất vui nếu được giúp em.

6.4.2016

Ngọt ngào thường nói ít đi một chút, thì dù tim có sâu bao nhiêu cũng nhìn không thấy.

8.4.2016

Khi bắt đầu cuộc họp em đã nhắn tin nói muốn chúng ta trao đổi chuyên môn, tôi lén trả lời tin nhắn của em: “Tôi không học vẽ được.” Em nhắn lại tôi không sao cả. Kết quả là buổi tối về đến nhà, thấy em mua thuốc màu, em còn cười bảo thuốc màu là rẻ nhất, khiến tôi cũng to gan mà lãng phí.

  Em nắm lấy tay tôi, cọ vẽ đang nhảy nhót trên giấy.

  Em vẽ cây cầu đá mà em yêu thích nhất, nhưng vì có sự tham gia của tôi nên nó trông thật kỳ lạ. Em từ từ lấy tờ giấy ra khỏi bảng vẽ, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn khác.

  Em nói rằng nó trông khá đẹp.

  Đổi lại tôi dạy em. Tôi bắt đầu đùa giỡn, lấy ra một xấp tài liệu dạy em đọc sổ sách, em sợ đến mức nhảy lên nhảy xuống ở trong nhà, cuối cùng bị kẹt lại trong cái ôm của tôi.

Dư Giảm, tôi dạy em hôn.

10.4.2016

  Em rời giường lúc hai giờ sáng, nói muốn đến sông nhỏ ở ngoại ô xem nòng nọc, tôi lo em một mình lái xe nên chỉ có thể không tình nguyện đi rửa mặt. Biết rằng chứng suy nhược thần kinh gián tiếp của em lại tái phát, bất quá em như vậy tôi cũng thích.

  Gần bốn giờ mới tìm thấy một con sông nhỏ trong vùng ngoại ô hoang vu, nước nông không đến đầu gối. Tôi bật đèn pha ô tô giúp em soi sáng mặt sông, em cúi đầu nhìn xuống, tìm kiếm bằng đôi mắt to long lanh.

  Tôi bước tới, khoác áo lên vai em: “Sáng sớm mùa xuân cũng sẽ lạnh.”

  Em gật đầu.

  Sau đó chúng ta không thấy nòng nọc, lên mạng tra thì mới biết nòng nọc chỉ sinh vào tháng 5, tháng 6. Chúng ta nhìn vào mắt nhau rồi bật cười.

  Em nói: "Khi anh bước về phía em với ánh đèn xe sau lưng, em thực sự muốn từ bỏ tất cả những gì mình có và chết cùng với anh."

Em không biết đâu, khi cùng em ở bên nhau, tôi chỉ luôn luôn luôn luôn luôn luôn muốn tiếp tục sống.

15.4.2016

  Gần đây bàn thành công một cuộc kinh doanh không nhỏ, có vẻ em rất có hứng thú với thiết kế bút kim cương này, tôi đoán em nhất định thích kim cương hoặc thiết kế, hoặc có lẽ em thích cả hai.

  (Sau đó, tôi biết rằng điều em thích là thiết kế và các điều khoản hợp đồng của doanh nghiệp này.)

16.4.2016

  Em lại vẽ tranh phong cảnh, lâu rồi em không vẽ tôi. Nhưng bất kể em vẽ gì, tôi đều thích. Tôi đã bao giờ nói với em rằng tôi thích lúc em vẽ tranh nhất chưa?

18.4.2016

  Bắt đầu có điềm báo.

20.4.2016

  Gần đây em luôn nhìn chằm chằm vào laptop của tôi, sau khi xử lý xong tài liệu tôi liền đưa em chơi một chút. Vài ngày nữa tôi sẽ mua cho em một cái tốt hơn.

21.4.2016

Em nói tháng 2 em bị bố mẹ ép phải đi hẹn hò ở quê nhà. Tôi tạm dừng công việc trong tay ngẩng đầu nhìn vào mắt em nói: “ Dư Giảm, tôi biết tất cả mọi thứ.”

  Em bắt đầu run rẩy.

23.4.2016

Em nói tôi cũng nên ăn ngủ đúng giờ sau khi chia tay, em nói rằng tiền tôi kiếm đã nhiều rồi không cần liều mạng như vậy, tôi sờ lên má em, cảm thấy như có thứ gì đang mắc kẹt trong cổ họng vậy.

  Tôi tiễn em tới ngoài cửa, em nói rằng không cần lại tiễn tới trước nữa. Tôi liền dừng bước lại.

  Tôi nhìn em đi xa đến khi không còn nhìn rõ nữa, những lời cuối cùng em nói với tôi cứ văng vẳng bên tai, tôi ngồi xổm trước cửa nhà mà khóc không thành tiếng.

  Em nói: “Lạc Hồng, em xin lỗi."

25.4.2016

Có thể gặp không thể cầu, có thể gặp không thể lưu, có thể gặp không thể có được.

28.4.2016

  Tôi biết em chắc chắn sẽ trở lại cuộc sống bình thường, Một vài năm hoặc cũng có lẽ là mười mấy năm sau em sẽ buông xuống thái độ điên cuồng của mình, nghiêm túc đối đãi với cuộc sống, đối đãi với thế giới. Nhưng khi em muốn sống một cuộc sống bình thường, tôi lại trở thành kẻ dị giáo nhất bên cạnh em.

  Những điều này tôi đều biết.

29.4.2016

  Tôi đã chuyển một số tiền vào tài khoản của em, vài phút sau điện thoạt đổ chuông. Thật ra, tôi có thể đoán được em định nói gì, nhưng tôi vẫn lặng lẽ nghe xong lời oán trách của em, sau đó nhẹ giọng nói với em:

  "Dù mối quan hệ của chúng ta có thế nào đi chăng nữa, thì ít nhất em cũng cần số tiền này để tổ chức triển lãm. Không được hành động theo cảm tính”

  Đầu bên kia điện thoại lập tức im lặng, tôi biết em đã thỏa hiệp.

30.4.2016

Cuối tháng tư rồi, chúng ta không còn bên nhau nữa sao?

  Đúng vậy, chúng ta không còn bên nhau nữa.