Hồi Tưởng

Chương 17



Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 9 năm 2016.

1.9.2016

Hy vọng tháng này tôi có thể kiên trì cố gắng như trước đây.

3.9.2016

  Lúc đầu em thích tôi, cũng là thích sự dịu dàng chu đáo của tôi, bây giờ em lại nghiêm túc mà ghét tôi.

  Trước đây tôi không biết em ghét điều gì ở tôi, liên tục nói với em rằng tôi sẽ sửa lỗi. Thực ra, điều mà em ghét tôi nhất chính là tôi thích em. Cũng giống như ghét tôi là một người đàn ông.

7.9.2016

  Thực ra, nghĩ kỹ thì chẳng qua chỉ hai năm ngắn ngủi, tôi có thể buông xuống rồi. Em chẳng có gì tốt cả, thần kinh bất ổn lại ghen tuông không cho tôi được sự giàu sang phú quý cùng tự do nữa. Em không dám comeout, tôi cũng không có nơi nào để đi.

8.9.2016

  Tôi nghĩ mình không thể chờ tới tháng 10, nên tôi chúc em sinh nhật vui vẻ trước nhé Dư Giảm.

9.9.2016

  Tôi nhớ đến trận tuyết rơi dày đặc vào mùa đông năm ngoái, tôi đã gọi điện để nói với em rằng tôi nhớ em rất nhiều, tôi sẽ đến gặp em. Em chất vấn tôi: "Nhà anh không ăn Tết sao?"

  Tôi chợt nghẹn lại, mới nhớ đến chỉ có bản thân tôi mới phải đón Tết một mình, em có gia đình có bạn bè.

Tôi thực sự không nên làm phiền em.

  Thời điểm đó có lẽ em đang ở trong một buổi xem mắt chăng.

11.9.2016

  Hôm nay thấy em đăng ảnh lên Weibo, em đã thay đổi rất nhiều, tôi mới nhớ, rằng tôi không còn thích em nữa, tôi thích chính là Dư Giảm của một năm trước. Tôi nghĩ em đã hủy hoại "em ấy".

  Em thật là ác độc, không thể buông tha cho chính mình sao.

14.9.2016

  Cây đàn guita bị hỏng rồi, lần này không phải em đập nó.

  Là tôi không muốn chơi đàn nữa.

15.9.2016

  Có người chúc tôi Trung Thu vui vẻ, tôi không tin. Em nghĩ rằng tôi còn có thể đoàn viên không?

16.9.2016

  Hôm nay, tôi chợt nhớ đến chiếc chuông gió mà lần đầu tiên em tặng tôi, đó là hai đám mây bằng gốm. Khi gió thổi qua sẽ phát ra âm thanh du dương rất vui tai, mỗi khi tôi mở cửa, chúng sẽ đánh vào đầu tôi, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự yêu thích của tôi.

  Từ đó tôi bắt đầu thích mây lắm, nhưng tiếc là em đã không tặng quà cho tôi nữa, nếu không thì tôi vẫn có thể thích thế giới này hơn một chút.

17.9.2016

Xuyên qua dòng xe cộ tấp nập, tôi tìm thấy cây cầu đá mà em hay nói đến, cây cầu bám đầy rêu xanh thẫm. Tôi hít thở bầu không khí ẩm ướt của Giang Nam, lớp rêu trơn trượt dưới chân sẽ ngụy trang cho việc tôi tự tử như một vụ tai nạn, cũng tốt.

Được rồi, cuối cùng thì, tôi không thể để em biết rằng tôi vẫn yêu em.

  Không biết chết đuối, có phải sẽ rất đau không.

19.9.2016

  Tạm biệt Dư Giảm, gặp được em là vinh hạnh của tôi.

- -----------------

Đôi ba dòng tâm sự:

Ngày 6.5.2015

Ngày sinh nhật lần thứ 28 của anh, anh gặp được cậu, đem lòng yêu thương.

Cũng là ngày này một năm sau, lại trở thành ngày định sẵn hôn lễ của người anh thương với người khác.

Chẳng biết là may mắn hay bất hạnh khi đối phương còn nhớ đến, kéo dài thêm mấy ngày, khi đó anh nghĩ rằng nếu cậu tân hôn vào ngày ấy, có lẽ cả đời anh sẽ không bao giờ muốn tổ chức sinh nhật nữa.. Nhưng cuối cùng cũng đâu khác biệt, anh vẫn mãi mãi không bước đến ngưỡng tuổi 30...

Ngày 20.8.2016

Anh nói rằng sẽ gắng gượng sống tiếp cho đến khi sinh nhật cậu qua, nhưng anh lại thất hứa rồi...

Ngày 19.9.2015

"Lương thần mỹ cảnh, tôi đều nghĩ đến em. Cũng hy vọng năm sau vào thời điểm này, vẫn có thể cùng em ở bên nhau"... Rõ ràng anh đã khát khao tràn đầy hy vọng như vậy kia mà... Nhưng tại sao ngày này một năm sau, anh lại chọn gieo mình xuống dòng sông lạnh giá, bỏ lại cảnh đẹp chưa thưởng, mộng người chưa say, là cuộc sống ép anh sao? Là người ấy ép anh sao? Có lẽ có, cũng có lẽ không, là anh tự nguyện, giải thoát cho chính mình....

Cuộc sống mệt mỏi anh nhỉ? cũng vô tình quá anh nhỉ? đôi khi con người ta tưởng chừng có vô vàn lựa chọn, nhưng vận mệnh tàn nhẫn lại định sẵn một kết quả vốn không thể thay đổi.

Kiếp sau phải sống thật hạnh phúc, anh nhé.

Tạm biệt Lạc Hồng, biết đến anh là vinh hạnh của em.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!