Hồi Tưởng

Chương 2



Ghi chép của Lạc Hồng, tháng 6 năm 2015.

1.6.2015

Nguyện kiếp sau hóa thân thành cây cầu đá mà em thích. Chịu 500 năm gió thổi, 500 năm dãi nắng, chỉ vì đợi người qua cầu.

2.6.2015

  Cũng như mọi khi ngồi trước mặt em để nhìn em vẽ tôi, lúc em vẽ tranh là quyến rũ nhất.

3.6.2015

   Không chút kinh nghiệm hẹn hò nào, tôi lên Baidu tra địa điểm hẹn hò cả một đêm. Hoặc quá ồn hoặc quá nhiều người, hoặc quá an tĩnh, sợ em không thích.

   Thích một ai đó thật vui, cũng thật khó.

4.6.2015

   Xin hãy cố gắng chào đón sự dịu dàng sứt sẹo của tôi, sự cô đơn ấm áp đó của tôi, tôi cũng sẽ cẩn thận nguyện cầu.

   Có thể hôn em mà không có bất kỳ lý do gì không?

6.6.2015

Cứ lén cười nhạo sự ồn ào trống rỗng của tôi đi. Tôi không muốn bị lạc trong bóng tối, không cần phải tìm kiếm vị trí của các ngôi sao nữa.

  Em chính là ánh sáng chói lọi nhất trong sinh mệnh của tôi, chỉ cần em ở nơi đó cũng có thể soi sáng tôi rồi.

7.6.2015

  Tôi cảm thấy rằng mình thật nhỏ bé, vì em đang tràn ngập tâm trí của tôi.

8.6.2015

  Có thể nói gì đây, bất kỳ nơi nào tôi đều sẽ dõi theo em.

10.6.2015

  Thứ sáu hàng tuần sau giờ làm việc, tôi lại “vô tình” gặp em ở góc phố đang chuẩn bị thu dọn họa cụ. Tôi đoán chắc rằng em là người dịu dàng và lương thiện, hướng em đưa ra yêu cầu như mọi khi.

  “Vẽ bức chân dung tự họa giúp tôi, cảm ơn.”

  Sau đó, em mỉm cười, bất lực cầm bút chì lên, vẽ lại khuôn mặt của tôi một cách thuần thục. Lúc bắt đầu còn phải đo đạc tỷ lệ, quan sát lông mày, đến hôm nay đã hạ bút thành hình, lúc em vẽ tôi, tôi cũng nhìn em, từ mắt mũi môi đến chân tơ kẽ tóc— đều nhớ rõ.

  Tranh vẽ xong tôi cũng không lấy, chỉ lẳng lặng thanh toán tiền rồi rời đi. Có lẽ bây giờ vẻ ngoài của tôi đã khắc sâu vào tâm trí của em rồi đúng không.

  Tôi như một đứa trẻ trộm được kẹo, lần đầu tiên vô thức bật cười.

11.6.2015

   Thật tệ, công ty gặp một số vấn đề và cần phải bay đến thành phố B trong đêm. Không kịp để đến góc phố gặp em một lần.

27.6.2015

Tôi trở về rồi, xách vali phong trần mệt mỏi đi đến trước mặt em, em nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt tôi.

  Em nói với tôi không sao chứ, chào mừng anh trở lại.

  Tôi bỗng nhiên nhận ra rằng cả cuộc đời tôi đã đặt vào tay em rồi.

29.6.2015

Thông minh như Dư Giảm, hiểu rõ tâm tư tôi cũng không gây sự.

  Thu hoạch lớn nhất trong tháng này chính là cùng em trao đổi số điện thoại.

30.6.2015

  Nhưng tôi muốn em.

  Tôi, Lạc Hồng, đã sống vô dục vô cầu lâu đến thế, cuối cùng cũng ‘mong muốn’ một người.

Xin hãy dung túng tôi, cùng tôi bước đi một lần nhé.