Hồi Ức Đại Bàng

Chương 12: Quên Trước Quên Sau



Junkyu đặt ly cà phê xuống bàn, bắt chéo chân nhìn người trước mặt đưa ra một tờ giấy A4, nhẹ nhàng nói:

"Không cần phải phức tạp như vậy, nói với giám đốc Park là tôi không có hứng thú với Eagle."

Doyoung cười cười "Cả giám đốc và HR bên tôi đều đang suy nghĩ rằng dùng lương bổng có thể thuyết phục được anh. Nhưng tôi không nghĩ như vậy, tuy chưa biết anh được lâu, nhưng tôi có thể biết anh rất trung thành với YJ."

Junkyu nhíu mày, kỹ thuật thuyết phục của người của cậu này có vẻ hơi khác thường, là thật sự không có ý thuyết phục luôn chăng?

"Có vẻ cậu đã tìm hiểu kỹ về tôi, vậy tôi xin phép về trước."

Junkyu gỡ cẳng chân đang bắt chéo ra rồi định kéo vạt áo đứng dậy. Doyoung hớp một ngụm cà phê rồi nói tiếp "Nên đương nhiên tôi sẽ không thương lượng bằng lương bổng, nếu anh tới Eagle làm việc, tôi sẽ đề nghị một thứ mà YJ không hề có."

Junkyu ngửa mặt cười "Nào, đem tới đi. Môi trường làm việc thân thiện? Phúc lợi xã hội cao? Sáng tạo hơn? Hay gì nào?"

"Những thứ đó đâu phải ở YJ không có?" Doyoung cười khẩy "Tôi có đem ra chắc chắn anh cũng không quan tâm."

"Vậy điều cậu muốn nói ở đây là?"

"Thứ duy nhất mà YJ không có, chính là giám đốc Park của chúng tôi."

Junkyu hơi nhíu mày, tựa lưng ra sau ghế. Cái cậu Doyoung này thật không phải người dễ ăn. Lần đầu tiên Junkyu gặp cậu trong buổi tiệc của Eagle, lúc cậu còn đang vòng ly rượu của mình qua ly Jihoon mà uống, trông không khác gì một cặp tình nhân thư ký và giám đốc, Junkyu đã nghĩ Doyoung chẳng phải người hạng vừa.

"Có lẽ cậu hơi nhầm, sao tôi lại phải chuyển đến Eagle vì giám đốc Park?"

"Ở đây cũng chỉ có hai chúng ta, anh Junkyu không cần phải cẩn thận. Ý định muốn thuần hoá được giám đốc của Eagle rõ rành rành trong mắt anh như thế, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được."

Người đã không muốn tin thì có thuyết phục cách mấy cũng không được. Trường hợp của Doyoung khi nói chuyện với Junkyu cũng như vậy. Từ đầu đến cuối, cậu đã luôn nghĩ rằng Junkyu là omega may mắn xinh đẹp được giám đốc để ý, chứ không hề nghĩ đến điều ngược lại.

Junkyu biết mình có muốn giải thích cũng bằng thừa, thở hắt qua khẽ răng, khoé môi hơi nhếch nhẹ "Rốt cuộc là cậu có ý đồ gì?"

"Không có gì đặc biệt. Chỉ cần anh đừng nói xấu tôi trước mặt giám đốc, thì tôi cũng sẽ làm điều tương tự."

"Chỉ có như vậy thôi sao?"

Doyoung gật nhẹ đầu "Không giấu gì anh, không phải chỉ có mỗi anh có hứng thú với nhà họ Park."

Thế này khác nào đang chính thức muốn vạch ra giới hạn rõ ràng và tuyên bố tình địch? Cái điều khoản mà Doyoung bày ra thoạt nhìn thì nghĩ là sẽ có lợi cho Junkyu nhiều hơn, nếu cậu thật sự có tâm cơ muốn dụ dỗ cho được Park Jihoon, nhưng vào làm ở Eagle không phải là cách duy nhất mà Junkyu có. Vốn chuyện yêu đương ở chốn công sở cũng không có gì quá thú vị. Nhỡ đâu lúc giận nhau, cấp trên lại giao cho nhiều việc thì Junkyu có mà chết lăn quay. Chưa kể cái tên Park Jihoon này rất hay giận dỗi vô cớ.

Doyoung không nhất thiết phải đề phòng Junkyu đến mức này. Dẫu sao cậu cũng đang ở thế có lợi hơn so với Junkyu, hơn nữa, Junkyu lại biết rằng Jihoon cũng có tình ý với Doyoung.

Junkyu trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu "Hôm nay hợp đồng của cậu có vẻ chưa đủ thuyết phục được tôi. Tôi cũng không giấu gì cậu, tôi không có hứng thú với giám đốc Park."

Doyoung mím môi, lấy đà đứng dậy "Tôi cũng đã nghĩ anh sẽ nói như vậy. Có vẻ như hôm nay tôi đến đây vô ích rồi."

Junkyu nhìn đồng hồ khoảng ba mươi phút sau khi Doyoung rời khỏi, mới quyết định thu dọn mà ra về. Hôm qua vừa được đánh dấu tạm thời, nên hôm nay cơ thể cũng vừa vặn rất thoải mái, cả người Junkyu phủ thêm một mùi cà phê dìu dịu rất thư giãn, nói không muốn có thêm thì rõ ràng là nói dối.

Junkyu mò vào trong cặp, tìm điện thoại của mình. Nhưng nhìn qua nhìn lại mấy lần vẫn không thấy nó ở đâu. Có vẻ như lúc sáng chạy vội quá, để quên điện thoại nhà Jihoon mất rồi. Junkyu vẫn còn có đồng hồ, nên sáng giờ vẫn chưa bỏ lỡ cuộc gọi nào quan trọng, nhưng mà không có điện thoại thì thực tình là sống không nổi.

Nghĩ lại lúc mới tỉnh dậy, tâm tình cậu hơi nóng nảy, dọa Jihoon một trận cho ra hồn như thế, sao mà bây giờ có thể mặt dày quay lại đó chỉ để lấy điện thoại được?

Nhưng mà vì vừa mới sáng, Jihoon đã cử người tới gặp trực tiếp Junkyu như thế này, coi như là cũng có chút thành ý, không chấp nhặt chuyện lúc sáng. Thế là Junkyu quyết định quay về lại căn hộ mà mình vừa mới rời khỏi chưa đầy một buổi, báo với bảo vệ rằng mình chỉ muốn vào tìm đồ một chút thôi, không cần gọi chủ hộ về làm gì. Nhưng đời không giống như là mơ, bác bảo vệ nhìn cậu, cười lấy lệ mấy cái rồi gọi điện cho giám đốc Park. Thế là chưa đầy ba mươi phút sau, đã thấy Jihoon xuất hiện trước cửa nhà, quần áo xộc xệch, nhìn Junkyu đứng khoanh tay thong thả.

Trong trường hợp khó xử như thế này, nếu mình cư xử chuyên nghiệp, thì chắc chắn sẽ không làm cho người kia nghĩ rằng mình có cửa. Vậy nên Junkyu hất cằm vào bên trong, lạnh lùng nói "Mở cửa đi."

Jihoon hối hả bước lại gần, bấm mật khẩu trước mặt Junkyu, rồi mở cửa chờ cậu bước vào.

Junkyu cũng không khách sáo, vừa bước vào đã nghía một vòng quanh căn hộ, mở lời "Lúc sáng tôi rời đi nhanh quá, để quên chút đồ nên muốn quay lại lấy."

Jihoon gật gật đầu, chỉ chỏ khắp nhà "Cậu để quên cái gì? Ở đâu? Để tôi giúp cậu tìm?"

Junkyu nghía một vòng phòng khách, tránh việc phải tìm ở trong phòng ngủ nếu không thực sự cần. Tối hôm qua cả hai diễn một màn mây mưa, nên Junkyu cho rằng khắp chăn nệm đều dính đầy mùi ám muội. Bây giờ mà không cẩn thận chui vào, thì có khi lại xảy ra chuyện khó nói.

Junkyu lật gối trên ghế sofa lên "Tôi để quên điện thoại."

Jihoon nghe vậy thì sáng hết cả mắt, bước lại gần đưa điện thoại mình ra, bật sẵn giao diện cuộc gọi "Bấm số cậu vào đây đi, tôi gọi cho."

Junkyu mím môi. Thật sự trường hợp này không đúng một chút nào. Vừa rồi ngồi cà phê với Doyoung, còn ra vẻ thanh cao lắm, thế mà bây giờ lại phải để người ta có được số mình dễ dàng như thế này.

"Không cần đâu, điện thoại tôi hay để chế độ im lặng. Có gọi cũng không nghe thấy tiếng."

Jihoon nhíu mày "Thật không? Hay vì cậu không muốn cho tôi số?"

Jihoon nói một câu, tin tức tố cũng theo vậy mà tỏa ra một tràn. Junkyu cảm thấy hơi khó thở, nới lỏng cà vạt một chút, miệng lắp bắp "Tôi... sao phải như thế làm gì?"

Ây, quên dùng thuốc ức chế là lại khổ sở như thế đấy. Theo lý thuyết thì hôm qua đã được đánh dấu tạm thời rồi, thì trong một thời gian tới có thể yên tâm sẽ không phát tình bất ngờ nữa, nên Junkyu cũng không về lại nhà mang thêm thuốc ức chế làm gì. Thế mà không hiểu sao, bây giờ cậu lại thấy chân mình không được vững lắm, rơi cả người xuống dưới nệm sofa.

"Jihoon, cậu không được như thế này. Tôi gọi cho hiệp hội bảo vệ Omega bây giờ?"

Miệng thì nói như vậy, nhưng tay Junkyu lại vô thức mà mò đến tay Jihoon, cầm nắm vuốt ve nhẹ nhàng. Jihoon ngồi thụp xuống, vuốt trán Junkyu "Tôi thật sự cũng không muốn như này. Nếu có được thể xác mà không có được trái tim cậu thì có ý nghĩa gì nữa?"

Junkyu cảm nhận được động chạm của Alpha, cả người như bị quấn bởi mùi cà phê, say mê mà muốn hít hà triệt để. Cánh tay vô thức muốn vòng qua sau đầu Jihoon mà ôm.

Jihoon đột ngột đứng phắt dậy, lôi ra từ trong hộc bàn một chai thuốc ngăn mùi, xịt cho mình một ít, rồi lấy một chai khác xịt cho Junkyu một ít. Trong nhà Jihoon cũng vô tình không có thuốc ức chế, vậy nên tối hôm qua Junkyu lục lọi muốn điên đầu vẫn không có gì, không chịu được mới chui lại vào phòng ngủ của Jihoon. Tuy nhiên xịt ngăn mùi thì cũng không phải là vô dụng, không ngửi thấy gì thì cũng đỡ gây phản ứng hơn.

Sau khi thấy Junkyu có vẻ ổn định lại rồi, Jihoon mới ngồi xuống bên cạnh, vò đầu bứt tai.

"Cậu như thế này thật không an toàn."

Junkyu thở dài một hơi, đôi mắt vô hồn "Đúng là rất không an toàn."

Jihoon gật đầu "Cái tính này từ nhỏ đã có rồi. Đi học quên mang kính, đi picnic quên mang đồ ăn, đi xem phim quên mang ví tiền, đi xe quên mang chìa khóa, ra khỏi nhà không nhớ mình đã khóa cửa hay chưa. Bây giờ thành Omega rồi thì quên mang chất ức chế, qua đêm nhà người ta thì để quên cả điện thoại."

Junkyu nhắm nghiền mắt, đưa tay lên xoa xoa hai thái dương. Còn Jihoon thì, cái tính cằn nhằn này từ nhỏ đã có rồi.

Jihoon lắc lắc đầu, nghiêm chỉnh nói "Không được. Từ hôm nay cậu phải ở với tôi."

Junkyu đột ngột ngồi thẳng dậy, mắt trợn tròn, nhăn nhó "Nói gì vậy?"

Ngày xưa Junkyu với Jihoon dù gì cũng là bạn bè đồng trang lứa, mặc dù Jihoon đứng đầu một nhóm học sinh, nhưng cũng là một nhóm học sinh loi choi. Thế nên Junkyu chưa bao giờ suy nghĩ Jihoon là người có năng lực lãnh đạo siêu phàm.

Nhưng mà Jihoon bây giờ đã là giám đốc rồi, khí chất lúc nói ra từng câu từ đều mang hơi thở bề trên, đúng là không quen tí nào.

"Cậu ở với tôi có lợi biết bao nhiêu? Vừa có người nấu ăn cho, vừa được nhắc nhở mang đồ dùng quan trọng. Chưa kể," Jihoon đưa tay lên tự vỗ ngực mình "tôi uy tín thế này, chắc chắn sẽ không để cậu chịu thiệt."

Junkyu thấy hơi nhức nhức cái đầu, nghiến răng nghiến lợi mà đáp "Không có cậu cả chục năm nay, tôi vẫn sống tốt đấy thôi? Sao bây giờ lại khác được?"

"Đương nhiên là phải khác chứ? Cậu... đằng nào cũng bị tôi đánh dấu tạm thời rồi. Nhỡ đâu gây nên phản ứng nào không mong muốn, thì có tôi ngay đây không phải tốt hơn sao?"

Junkyu bực mình đứng dậy, đúng là không thể nói lý lẽ được với cái tên này. Cậu chui tọt thẳng vào phòng ngủ của Jihoon, tốc hết chăn gối nệm lên để tìm cho được cái điện thoại. Jihoon từ ngoài phòng khách chạy vào, hối hả kéo tay Junkyu lại "Từ đã, có gì bình tĩnh rồi nói tiếp."

"Bình tĩnh cái tổ sư nhà mày. Bỏ tao ra."

Cả người Junkyu nóng như lửa đốt, không còn tâm trạng mà xưng hô lịch sự như từ sáng tới giờ, hất tay Jihoon ra một cái, rồi lại cố moi ra được một chiếc điện thoại từ dưới gối nằm. Cậu cúi người xuống, thọt tay vào bên trong gối, không cẩn thận té cái nhào, úp thẳng mặt xuống chăn ấm nệm êm, nằm bất động.

Jihoon nghe thấy tiếng ngã của Junkyu thì nhíu lại một bên mắt, miệng vô thức mà kêu lên "Con mẹ nó, thế này không đúng một tí nào..."

Jihoon không dám di chuyển, lại càng không dám thở dù chỉ một hơi. Junkyu ụp mặt vào gối được khoảng một phút, thì hương caramel lại bung ra ngập phòng, làm Jihoon muốn bước đi cũng không được, mà ở lại cũng chẳng xong.

Được một lúc sau, Junkyu ngẩng mặt từ dưới gối lên, quay lại nhìn Jihoon, trầm giọng nói "Park Jihoon, lại đây!"

Một hàng dài lỗ chân lông trên người Jihoon nghe vậy mà nổi lên khắp cánh tay, anh rùng mình một cái, miệng lắp bắp "Để làm gì?"

Junkyu chậc lưỡi một cái, mắt xẹt ra tia lửa điện "Đã bảo tới đây thì tới đi?"

Jihoon mím môi, từng bước khó khăn bước lại gần nệm giường, trong đầu trống rỗng, không biết là nên mong chờ hay sợ sệt nữa. Lúc anh quỳ xuống bên cạnh Junkyu, cậu kéo anh lại mạnh bạo rồi hung hăng cắn phập một cái vào ngay bả vai.

Jihoon la lên đau đớn, cố gắng đẩy đầu Junkyu ra. Cái tên này có phải là phát tình xong khùng mất rồi hay không? Sao lại muốn cắn người?

"Hôm qua mày cũng cắn tao, nên hôm nay tao phải cắn lại."

Là vết cắn sau tuyến thể để đánh dấu tạm thời. Junkyu bị cắn nhưng Jihoon lại chẳng nhớ gì nhiều. Chắc bởi vì say, nên vết cắn không được gọn gàng lắm, dẫu sao cũng là lần đầu của Jihoon.

"Tao cắn mày đau lắm à?"

Junkyu gật nhẹ đầu, Jihoon thấy thế liền dùng tay cởi bỏ hàng nút áo sơ mi rồi vạch ra bờ vai trần hơi ửng đỏ "Vậy cho mày cắn lại đấy."

Junkyu trầm ngâm một lúc, hai gò má bắt đầu hồng lên. Jihoon cởi phăng chiếc áo sơ mi ra, xoay lưng lại cho Junkyu nhìn "Hay mày muốn cắn ở sau cổ?"

Junkyu lắc đầu nhè nhẹ, xoay người Jihoon lại đối diện mình, rồi ngẩng mặt nhìn anh đắm đuối, ánh mắt phủ một tầng sương mờ mờ, mở miệng nói chuyện dịu dàng "Jihoonie à, khó chịu quá..."