Hồi Ức Đại Bàng

Chương 29: Món Nợ Của Junkyu



Cái hôm sau Giáng sinh một ngày, Junkyu mặc dù không có Jihoon, thì vẫn phải vác một thân mình buồn hiu đi đấu giải.

Nói thật là bỗng dưng vừa chia tay xong, Junkyu chẳng có lý do gì để tham gia một cái giải đấu game mà Jihoon đã đăng ký cho cậu từ tám hoánh nữa. Nhưng mà tên cũng đã đăng ký xong xuôi rồi, đến giờ gần phát sóng, phía bên tổ chức gọi điện thoại cho Junkyu muốn cháy máy, làm cậu có không muốn thì cũng ráng mà lết đi thi.

Nhưng mà vì chẳng có tâm trạng, nên cậu chơi game cũng rất hời hợt, để đối thủ dẫn trước một đoạn dài. Cuối cùng thì tỷ số cũng chẳng ngoài dự đoán, Junkyu thua với một số điểm không thể nào nhục nhã hơn.

Thế mà hình như ban tổ chức sự kiện này không quan tâm đến kết quả thắng thua lắm, giữ cho bằng được Junkyu đến cuối giờ để "nói vài lời với các bạn hâm mộ." Mặc dù là cậu đã khăng khăng khẳng định mình là dân tân binh, làm gì có người nào biết mà thần với chả tượng. Nhưng lý thuyết của ban tổ chức thì nghe lại hợp lý hơn rất nhiều.

"Đẹp trai như cậu, không bây giờ thì sau này cũng sẽ có người hâm mộ thôi."

Nghe câu này mà mặt mày Junkyu muốn nhăn nhúm lại như một quả nho khô. Nếu hôm nay cậu thắng, thì việc phỏng vấn chẳng là gì, nhưng Junkyu đã thua rồi. Và đâu có ai lại muốn lên kể về chiến lược được xây dựng như cái quần què của trận đấu hôm nay mà cậu chơi cơ chứ?

Giữa lúc đang không biết phải tìm cách chuồn về như thế nào, thì bỗng dưng Yoon Jaehyuk từ đâu xuất hiện, đưa cho cái gã làm ban tổ chức một tấm danh thiếp sáng bóng loáng, vuốt vuốt tóc mà trình bày.

"Anh Junkyu này là người của công ty cử đi đấu giải bí mật. Nên hôm nay không thể lên phỏng vấn được."

Gã kia cầm lấy cái thẻ tên của Jaehyuk thì mặt nghệt ra, liên tục nhìn xuống rồi lại nhìn lên Jaehyuk mà dò hỏi.

"Anh là giám đốc Yoon?"

Jaehyuk câng mặt lên, đắc ý nói "Vâng. Là tôi đây? Có chuyện gì à?"

Gã kia xua xua tay, cười hề hề. "Tôi không có ý đó. Chỉ là không ngờ giám đốc lại trông trẻ trung như thế này, nên tôi có chút bất ngờ."

Miệng thì nói vậy, nhưng tay gã thì lôi từ từ ra chiếc bộ đàm, định bấm vào nói vài câu, nhưng lại bị Jaehyuk chặn lại. "Là Botox."

"Gì cơ?"

Jaehyuk nhoẻn miệng cười. "Trông tôi vậy thôi, chứ cũng hai mươi bảy tuổi rồi. Nhưng mà vì tôi quan tâm đến sức khoẻ sớm, nên mới được như thế này."

Gã kia gật gật mấy cái, rồi không kịp nói gì thêm, đã bị Jaehyuk cướp lấy người bên cạnh mà kéo đi, chạy thẳng.

Junkyu bị nắm tay bất ngờ thì chỉ biết sải bước theo, trên đường đi không dám nói thêm một câu nào. Đến lúc Jaehyuk thở hổn hển dừng lại ở bên cột điện ngoài toà nhà, thì cậu mới đưa tay giật lấy cái thẻ tên vẫn còn nằm gọn trong tay Jaehyuk, nheo mày nghi hoặc.

"Yoon Hongbin?"

"Anh trai em."

Junkyu trả lại chiếc danh thiếp. "Sao anh trai em lại được người ta quan tâm thế?"

Jaehyuk chỉ lại vào tấm danh thiếp, nhấn mạnh mục "Giám đốc Công Ty HB" rồi nói: "Anh xem là công ty nào tổ chức giải game này đây?"

Junkyu quay đầu lại nhìn tấm áp phích to đùng bên ngoài toà nhà, mới thấy được hai chữ HB xuất hiện chình ình ở trên, cậu quay lại cười cười.

"Không ngờ HB cũng là của nhà em."

"Cũng không ai biết đâu, tại em đâu có nói."

"Ừ nhỉ?"

Jaehyuk chẹp miệng mấy cái, rồi thong thả bước mấy bước tới, "Hôm nay tâm trạng anh có vẻ không tốt? Chơi chán thế?"

"Chắc vì vừa phân hoá xong, nên tính khí hơi thất thường."

Từ lúc vừa phân hoá, thì ngoài bố mẹ ra, Jaehyuk là người đầu tiên mà Junkyu kể chuyện này. Khác với Jihoon, Junkyu không phải lo rằng Jaehyuk sẽ vì kết quả Alpha của mình mà bực dọc đòi nghỉ chơi. Mà hắn lại là người bạn thân thiết nhất của cậu sau Jihoon. Thế nên trước khi báo cho Jihoon biết, thì cũng nên có người để Junkyu tập trước mấy câu.

"Thôi, hôm sau đấu giải khác là được mà, đúng không?"

Junkyu khẽ lắc đầu. "Anh chả biết nữa, bỗng thấy không hứng lắm, đi một mình cũng buồn quá đi."

Jaehyuk không hiểu được ý Junkyu, "đi một mình" không phải là đi một mình thật, mà chỉ là không đi cùng Jihoon thôi, nên cậu cười toe toét, bảo: "Thế mà không bảo em. Em đi cùng là được rồi?"

"Em đi làm gì? Toàn trò là vô bổ!"

"Vô bổ thế nào được, nhỡ đâu sau này em làm game thủ, thì giờ nhìn anh chơi trước cho quen."

"Em? Game thủ á? Còn tập đoàn Nooyang thì sao?"

Jaehyuk nháy mắt một cái, "Chuyện đó đã có anh hai em lo rồi. Em cũng không có ý định muốn kế thừa nghiệp kinh doanh đâu."

Junkyu nghe thế đành gật đầu lấy lệ. "Thế cũng được nhỉ? Vậy hôm nào cứ đi với anh."

Nếu Jaehyuk đón nhận cái thông tin này chậm trễ hơn một chút, cụ thể là tầm nửa năm đến một năm sau khi Junkyu chia tay Jihoon, thì chắc Junkyu đã có thể dõng dạc khẳng định, bản thân mình sẽ theo đuổi đam mê game thủ đến cuối cùng.

Nhưng mà không may cho Jaehyuk, ngay sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Junkyu, là hắn đã ngay lập tức sắp xếp được cho cậu một trận đấu giải mới, mà thời gian chỉ sau đó đúng ba tháng ngắn ngủi. Tuy nhiên, nói là ba tháng thế thôi, nhưng Jaehyuk quan tâm đến nó nhiều đến mức quên mất luôn cả việc báo với Junkyu về chuyện này, để đến tận một tuần trước khi Junkyu phải vác thân mình đi thi, thì hắn mới nhớ mà nói cho cậu biết.

Junkyu thì vẫn chưa có hứng chơi bời gì lúc này, nên suốt cả tuần mà Jaehyuk bảo, "Hãy chăm chỉ tập chơi nhiều một chút nhé!" Thì Junkyu lại dành thời gian đó cho việc suy nghĩ xem mình có thực sự nên đi hay không. Đến cuối cùng, sáng ngày diễn ra sự kiện, cậu mới đưa ra quyết định chính thức, đó là nghỉ khoẻ!

Game gủng gì tầm này nữa, toàn là trò trẻ con, thà dành thời gian đó chăm chỉ học hành một chút thì tốt hơn.

Nhưng mà Junkyu biết rõ, là nếu hôm nay cậu lại không xuất hiện, thì chắc chắn bên ban tổ chức lại gọi cậu muốn nổ điện thoại hệt như lần trước. Thế nên để việc không đi được tự nhiên hơn, Junkyu quyết định nhắn tin thông báo cho Jaehyuk sự tình, rồi tắt hết tất cả mạng xã hội và điện thoại, cửa phòng cũng đóng chặt kín, phòng trường hợp Jaehyuk gõ cửa nhà, sau đó kéo chăn đi ngủ.

Dẫu sao thì cũng phải có sức thì mới học được, việc ngủ vẫn là quan trọng nhất.

Cũng may cho Junkyu, là hôm nay lại đúng hôm mà nhà cậu chẳng có ai cả. Mẹ Kim đi làm tóc, bố Kim đi xem đá banh với mấy ông đồng nghiệp ở Toà soạn, anh Jinwoo đi chơi với bạn gái, thế nên nhìn từ bên ngoài, không ai biết là nhà Junkyu đang có người.

Junkyu thì thong thả đến mức đó, nhưng Yoon Jaehyuk thì cứ như đang đứng trên một ổ kiến lửa, không thể nào mà bình tĩnh nổi.

Trước giờ bắt đầu một tiếng, Jaehyuk lẫn ban tổ chức gọi vào điện thoại Junkyu liên tục, nhưng tuyệt nhiên không thể liên lạc được.

Trước giờ bắt đầu nửa tiếng, Jaehyuk ngồi xe gia đình chạy đến thẳng nhà Junkyu, bấm chuông inh ỏi, nhưng vẫn không có ai bước ra mở cửa chào.

Trước giờ bắt đầu mười phút, Jaehyuk gọi điện cho ban tổ chức, nhờ họ lùi thời gian bắt đầu lại một chút. Sau đó hắn còn thử gọi đến cả số của Jihoon, chỉ để nghe anh lầm bầm mấy câu chẳng có nghĩa gì rồi cúp máy cái rụp.

Jaehyuk chẳng còn cách nào khác, đành ngồi trước cửa nhà Junkyu, chờ đến khi có người trở về.

Thật ra Junkyu cũng không ngờ Jaehyuk phải làm đến mức này, nếu cậu biết hắn có tâm với cái giải đấu này đến thế, cậu nhất định sẽ không phụ lòng hắn.

Tiếc là khi Junkyu tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp, thì bầu trời đã tà tà ngả cam. Junkyu bị anh Jinwoo chui thẳng vào phòng, lay lay bằng sức lực mạnh như một ngàn con bò húc, rồi quăng hết mền của em trai xuống đất.

Junkyu bất ngờ giật mình đỉnh dậy, nheo mắt hỏi: "Ai làm gì anh mà bỗng dưng hung hăng thế?"

Jinwoo thấy Junkyu tỉnh ngủ rồi, thì mới quay về lại nụ cười hiền lành kiểu mẫu của mình, bảo: "Bạn em tới chơi, bấm chuông cửa mãi mà không gọi được em, làm nó tưởng em ngỏm trong này rồi."

Lúc này thì Yoon Jaehyuk mới thò cái đầu tròn của mình vào bên trong, thập thò nhìn Junkyu trong bộ mặt ngái ngủ, rồi lại rụt đầu ra bên ngoài. Anh Jinwoo thấy vậy thì khó hiểu: "Cái thằng này bị gì thế?"

Junkyu đứng dậy, đẩy Jinwoo ra ngoài. "Ngại anh đấy!"

Đuổi được Jinwoo xong xuôi, Junkyu mới kéo Jaehyuk vào phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Jaehyuk cũng không khách sáo, thẫn thờ ngồi xuống giường của Junkyu. "Sao anh không đến?"

"À," Junkyu ngại ngùng đến bên bàn học, "Anh bảo trong tin nhắn rồi đấy, anh không muốn chơi game nữa. Tập trung học hành vẫn tốt hơn."

Junkyu rõ ràng là thấy lý do này cũng đâu đến nỗi quá khó hiểu, thậm chí cậu còn nhắn tin báo cho Jaehyuk rồi mới tắt máy. Thế mà bây giờ, cậu thật sự không hiểu nổi tại sao Jaehyuk lại cúi gầm mặt nhìn xuống sàn, vài giọt nước mắt nhỏ xuống ướt nhem chiếc quần jeans, rồi trong đầu mũi cũng bắt đầu phát ra tiếng xụt xịt liên tục.

Junkyu muốn hoảng hồn, vội truyền tới bịch khăn giấy, miệng lắp bắp. "S-sao em lại khóc?"

Jaehyuk không trả lời ngay, im lặng thút thít một lúc lâu, cả tai và mũi đỏ ửng lên trông đáng thương hết sức. Mãi sau, hắn mới ngẩng mặt lên mà nói: "Em tốn rất nhiều tiền cho giải này."

Junkyu trợn tròn mắt, "Cái gì? Sao phải tốn tiền?"

"Tiền khâu tổ chức, tiền giải thưởng, tiền mời phóng viên, tiền truyền thông,... nhiều lắm."

Nghe đến đây, đầu óc Junkyu lại càng lùng bùng. "Từ đã, anh không hiểu?"

"Nhưng mà vì bây giờ em không có tiền, nên em đã hứa với anh hai em là sẽ tặng ảnh năm phần trăm cổ phần của em sau này cho ảnh. Thậm chí, em còn hứa với ảnh là sẽ học thật chăm để làm việc với gia đình."

"Jae, cái gì đây?"

Jaehyuk hỉ ra cái dòng nước mũi cuối cùng vào khăn giấy, lau sạch sẽ đi những vệt nhơn nhớt còn trên mặt, rồi mới quay lại nói rõ ràng với Junkyu.

"Đúng vậy, là em đã tổ chức giải đấu này để cho anh đó."

Cả khuôn mặt Jaehyuk vẫn chưa hết ửng đỏ, lại cố lấy hơi thở mà khóc to một lần nữa. "Em không muốn sau này phải làm kinh doanh một tí xíu nào đâu..."

Có một điều về Junkyu, đó là cậu là một người rất nặng chữ ân tình.

Vô tình nghĩ rằng vì mình mà gia đình Park Jihoon lục đục, Junkyu đã tình nguyện ở bên cạnh Jihoon mấy năm liền để chăm lo cho anh, chép bài tập cho anh, rồi chỉ rời đi khi Jihoon nói lời chia tay.

Chuyện ngay lúc này cũng vậy, Junkyu cảm thấy mình nợ Yoon Jaehyuk. Nợ hắn vì đã cho hắn leo cây ở giải đấu mà hắn đã dày công chuẩn bị cho mình, để hắn mất trắng cổ phần công ty gia đình mà cậu biết là to lắm, vô tình khiến hắn từ bỏ ước mơ nghề nghiệp, rồi sau này là nợ hắn vì hắn đã giúp đỡ khi mình phân hoá thành Omega. Món nọ của Junkyu cứ ngày chất chồng lên, đến khi nó cao thành núi, đến khi nó đủ nhiều để cậu có thể theo hắn mãi từ suốt mấy năm cuối cấp ba, gia nhập công ty YJ của hắn, rồi cuối cùng là dẫn đến việc phản bội Park Jihoon.