Hồi Ức Đại Bàng

Chương 31: Phó Chủ Tịch PJ



Jihoon đang ngồi trong văn phòng của mình, tỉ mẩn quan sát báo cáo số liệu tháng vừa qua. Sau khi bị Junkyu chơi một vố đau điếng người, thì Jihoon lại như cũ, đâm đầu vào công việc. Ít ra anh nên thầm cảm ơn Junkyu, rằng cậu cũng không phá mạnh tay lắm. Lỗi được bên IT đánh giá rằng vẫn còn chừa cho họ con đường thoát, nên mới có thể dễ dàng giải quyết đến thế.

Nhưng tổn thất gây ra đúng là không thể đùa được, Eagle giờ đây bị công chúng chửi bới khắp các mặt trận, làm mỗi ngày nhận đến trăm cuộc gọi lớn nhỏ. Mặc dù Jihoon đã cẩn thận giải quyết truyền thông, mua bài báo nói tốt cho mình, thì cũng cần một thời gian mới có thể ổn định được.

Phía bên YJ thì hoàn toàn ngược lại.

Sau cái khủng hoảng của Eagle, YJ lại cùng lúc tung ra dòng sản phẩm mới toanh, với cái màn hình thế hệ mới nhất từ Nhật, làm cho công chúng vốn đang chỉ ái ngại sản phẩm của YJ chỉ vì một cái màn hình, giờ đây đổi hướng sang mua sản phẩm của bọn họ.

Mà cái màn hình đó, cũng chính là nguyên liệu đặc biệt của công ty con bên tập đoàn Kanemoto, vốn chỉ cung cấp độc quyền cho PJ và Eagle.

Kanemoto và PJ đều là tập đoàn lớn, đều có thông tin sẽ mở rộng thị trường vào đầu năm nay. PJ sẽ bắt đầu đánh sang nền công nghiệp nặng, bước đầu là sản xuất thiết bị điện tử trên xe hơi, sau đó sẽ xây dựng dòng xe riêng của mình. Còn Kanemoto thì luôn đi đầu trong lĩnh vực đầu tư, thu mua công ty nào là công ty đó phất lên như diều gặp gió. Cậu ấm Kanemoto cũng đã đủ lông đủ cánh, bắt đầu đứng cùng chiến tuyến với tập đoàn, nhậm chức Phó Chủ tịch. Còn hai công tử nhà họ Park thì vẫn đang chơi bời ở cái công ty con của mình.

YJ trước giờ đã không ít lần muốn nhập nguyên liệu từ phía Kanemoto, tuy nhiên lại chưa bao giờ đạt được thoả thuận như ý. Kanemoto hết lần này đến lần khác khước từ đề nghị của YJ mà không đưa ra lý do cụ thể nào cả, giống như ngầm khẳng định rằng bọn họ không nên cùng hội cùng thuyền.

Nhìn qua thì cứ nghĩ đây là cậy lớn ức hiếp nhỏ, hai ông lớn tập đoàn chặn đường ăn của một công ty mới thành lập vài năm là YJ. Tuy nhiên, gia thế của YJ ban đầu lại là từ tập đoàn Nooyang, vốn cũng là một con sư tử trong cuộc chiến của các ông lớn này. Nooyang từ lâu đã cạnh tranh kịch liệt với PJ trong mọi lĩnh vực, đến cả công ty con được giao cho con trai mình cũng đứng đối đầu nhau. Vậy nên việc PJ nhường Nooyang một bước, mở đường cho YJ nhập sản phẩm của Kanemoto, thì sẽ là chuyện vô lý nhất trên đời.

Thế mà chuyện không hợp lý như vậy lại xảy ra, YJ nhập được hàng từ Kanemoto, giờ đây cứ như sư tử mọc thêm cánh, làm Park Jihoon chướng tai gai mắt cực kỳ.

Nhưng khó chịu là thế, nhưng doanh số của YJ tăng, thì Jihoon cũng không thấy phiền hà gì. Anh chỉ ghét cái bản mặt của Jaehyuk mỗi khi thấy hắn ở trên trang nhất các dòng báo Điện tử lẫn Kinh tế mà thôi.

Bên ngoài văn phòng Giám đốc vang lên mấy tiếng gõ cửa, làm Jihoon phải nói thật to mà cho phép người vào. Cậu trợ lý mới vừa được đổi với Jeongwoo cứ vậy mà đẩy cửa bước vào, động tác không nhanh không chậm đưa đến bàn Giám đốc một tập hồ sơ, trầm giọng nói, "Tài liệu Giám đốc yêu cầu đây ạ!"

Jihoon ừ hử một tiếng, cầm tập hồ sơ qua ngó một lần, rồi sau đó hàng chân mày cứ ngày một nhăn xuống không kiểm soát được. Xem hồ sơ xong xuôi, anh mới quay lại hỏi cậu trợ lý cao khều. "Haruto, cậu nói xem, vì sao lại có chuyện này xảy ra?"

Haruto đứng suy tư một lúc mới đánh bạo cất lời, "Có lẽ là vì YJ đã tìm được thoả thuận hợp lý với bên Kanemoto ạ?"

Thoả thuận hợp lý? Không thể nào có chuyện này được. Ngay từ đầu, Jihoon và Yoshi đã đồng ý với nhau là Kanemoto sẽ chỉ giao dịch với một mình PJ. Vậy lý do chuyện này có thể xảy ra, chỉ rơi vào hai trường hợp duy nhất.

Một là cái tên Yoshi chết dẫm này dám đâm lén sau lưng Jihoon. Hai là có người cấp cao hơn can thiệp.

Jihoon xem xét đống tài liệu một lúc nữa, rồi ngửa đầu nói với Haruto. "Được rồi, cậu đi ra ngoài đi. Tôi có một cuộc gọi quan trọng."

Lúc Haruto ra tới bàn làm việc riêng của mình, cũng là lúc thấy Jeongwoo đang đứng tựa người vào bàn thư ký. Haruto và Doyoung tuy phục vụ hai giám đốc khác nhau, nhưng trước giờ luôn được ngồi cùng chỗ. Bây giờ có đổi Giám đốc thì bàn ghế nơi này cũng không có cớ gì mà thay đổi. Chỉ có một khác biệt duy nhất, là thay vì trước đây Jeongwoo hay giả vờ ra nói chuyện với Haruto để gặp Doyoung, thì bây giờ chuyển sang ra gặp Doyoung hẳn.

Jeongwoo thấy Haruto vẻ mặt chán chường từ phòng Giám đốc Park bước ra thì không khỏi tò mò. "Sao vậy, anh trai tôi hành cậu lắm à?"

Doyoung thấy Haruto thở dài một tiếng thì ngó qua mà bình luận: "Giám đốc mặt mày thế thôi, chứ không có ý gì xấu đâu."

"Phải rồi," Jeongwoo cười cười chen vào, "ổng chịu làm việc là tốt rồi."

Công việc sau khi Junkyu đi trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Jihoon lên công ty sớm hơn mọi ngày, cũng đến khuya muộn mới về nhà, làm đôi khi Jeongwoo không biết rằng anh có về nhà hay không. Jeongwoo mặc kệ dáng vẻ ủ rũ của Haruro, quay sang hỏi nhỏ với Doyoung: "Giám đốc Park không có tình yêu thì làm việc ổn hơn nhỉ?"

Doyoung đang bận gõ vài dòng vào máy tính, nghe vậy thì quay sang. "Trước giờ Giám đốc vẫn làm tốt mà?"

"Giám đốc nào? Jihoon hay em?"

Doyoung bật cười. "Cả em, và anh Jihoon. Kể cả lúc quen anh Junkyu, Giám đốc cũng chưa làm chậm trễ công việc bao giờ. Chỉ mỗi việc để Junkyu vào phá công ty là sai thôi."

Jeongwoo nhíu mày nghi hoặc. "Hôm nọ ảnh để anh tự giải quyết công việc lúc đi công tác?"

"Đúng là như thế. Nhưng thật sự là lúc đó Giám đốc cũng đã hoàn thành tất cả công việc cần thiết rồi."

Jeongwoo bĩu môi tỏ vẻ không tin. Doyoung thấy vậy thì nhéo nhẹ tay cậu một cái, "Về lại văn phòng đi. Đừng có mà làm nũng ở đây."

-

Ở trong văn phòng mình, Jihoon cầm máy lên, bấm một cuộc điện thoại, nối thẳng ra nước ngoài. Phải mất cả phút hơn thì mới truyền cuộc gọi được đến người cần muốn, đầu giây bên kia vừa có tiếng động, anh đã vội nói:

"Tại sao YJ được phép nhập hàng từ bên mày? Tao tưởng nguyên liệu đó được cung cấp độc quyền cho tụi tao?"

Yoshi không quá bất ngờ với cách đi thẳng vào vấn đề này của Jihoon, thong thả xoay một vòng bên trong văn phòng Phó Chủ tịch của mình mà trả lời: "Cái này tao cũng không kiểm soát được. Chủ tịch Kanemoto bảo có thể nhập hàng cho YJ, nên bọn tao mới làm thôi."

Jihoon trầm ngâm một lúc, đưa ngón tay lên gõ gõ mặt bàn, một lúc sau mới tiếp tục. "Chuyện lần trước tao nhờ mày thế nào rồi?"

"Ổn thoả rồi. Được giá rất hời. Chúc mừng Giám đốc Park."

Jihoon cười khẩy, "Tập làm quen với tên gọi mới đi. Sau này có thể gọi tao là Phó Chủ tịch Park."

Yoshi có vẻ không tin. "Khủng hoảng lần này của Eagle còn chưa giải quyết xong, sao mà mày lên Phó Chủ tịch ngay được."

Jihoon trả lời lửng lơ. "Bởi vì tao vừa phát hiện ra một sự thật rất thú vị."

-

Buổi tối thứ bảy hằng tuần, Jihoon và Jeongwoo có lịch về nhà dùng bữa với Chủ tịch và phu nhân.

Cũng là như thường lệ, sau bữa tối, hai anh em nhà này lại chui vào phòng làm việc của bố Park, ngồi hai bên cạnh Haesoo đang chăm chú coi thời sự lúc bảy giờ. Giữa chừng, Haesoo bỗng bắt đầu nói bóng nói gió: "Thằng nhóc Yoshi năm nay vừa nhậm chức Phó Chủ tịch, hai đứa đã nghe tin chưa?"

Jihoon chẳng lạ gì với thông tin này, chỉ gật đầu một cái. Jeongwoo trái lại, tỏ ra khá bất ngờ "Từ hồi nào thế bố?"

"Cũng được vài tháng rồi. Con không đọc báo à?"

Jeongwoo không trả lời, chỉ ậm ừ cho qua. Jihoon lại nói "PJ cũng không nên để trống vị trí Phó Chủ tịch nữa nhỉ?"

Haesoo tằng hắng mấy cái, Jeongwoo bắt đầu mỉa mai: "Bố không vội, anh vội làm cái gì?"

Jihoon cười khẩy, "Anh có vội đâu? Chỉ sự thật thôi mà."

Jeongwoo nheo mày nhìn Jihoon, rồi quay sang bắt đầu cười cười nói với bố Park. "Bỗng dưng con thấy mình cũng hợp với chức Phó Chủ tịch đấy? Bố thấy thế nào?"

Haesoo vốn cưng chiều Jeongwoo từ nhỏ, nghe câu này lại có chút tán thành. "Cũng ổn nhỉ?"

Jihoon bỗng cảm thấy nóng trong người. Từ ngày xảy ra "sự việc Junkyu" thì có vẻ cái thằng nhóc Jeongwoo này chẳng còn coi anh nó ra cái thể thống gì nữa? Ban đầu thì dám cãi nhau tay đôi với anh để bảo vệ thư ký, bây giờ thì muốn đứng ra giành chức Phó Chủ tịch? Jeongwoo trước giờ đâu có quan tâm đến mấy cái này?

Jihoon đốp lại một câu, "Jeongwoo à, không phải cứ nghĩ mình thông minh thì làm Phó Chủ tịch được đâu!"

Jeongwoo cũng không kiên dè gì, đáp lại "Không phải nghĩ mình thông minh, mà là thông minh thật. Vậy anh nghĩ ai phù hợp với cái danh Phó Chủ tịch này đây?"

"Không phải quá rõ ràng rồi hay sao?" Jihoon ngửa người ra sau ghế, thong thả đáp, "Đương nhiên nó là trách nhiệm của con cả trong gia đình rồi."

"Bộ chúng ta đang sống trong chế độ quân chủ à? Người kế thừa tập đoàn phải là người có khả năng, không phải chỉ là người lớn tuổi hơn đâu."

Jihoon và Jeongwoo cứ nói qua nói lại như vậy thêm một lúc nữa. Kẻ chê người này còn non nớt, thời gian tiếp xúc với việc kinh doanh chưa đủ lâu để đánh giá chính xác tình hình. Kẻ khịa người kia công tư không phân minh, vì Omega mà bỏ qua công việc, cả ngày chỉ đắm chìm trong sắc dục. Nghe hai thằng con cãi nhau một hồi, Park Haesoo cũng muốn nhức đầu mà đứng dậy. Ông đã từng tham gia biết bao nhiêu cuộc hùng biện lớn nhỏ, lại toàn là thứ dữ của các Chính trị gia tài ba. Thế mà bây giờ nghe đến hai đứa con ruột mình tranh luận, thì ông lại hoàn toàn không muốn dây vào.

Jeongwoo thấy Haesoo đứng dậy, liền quay sang mà nói "Ý kiến của bố thế nào?"

Jihoon nghe vậy thì im lặng chờ đợi. Dẫu sao Haesoo cũng đã hứa với anh về cái chức Phó Chủ tịch này từ lâu, chưa kể là còn tiêm nhiễm trong đầu anh biết bao nhiêu là ý tưởng từ khi anh còn bé. Thế mà bây giờ, khi Jeongwoo có ý định muốn vùng lên, thì bỗng dưng Jihoon thấy cái lời hứa đó thật quá sức mong manh.

Haesoo hướng lưng về hai người, thở dài nói "Jeongwoo nói đúng. Cái danh Phó Chủ tịch, không nên được quyết định chỉ vì độ tuổi."

Jihoon nghe vậy thì nghiến răng, mạnh bạo đứng dậy, gằn giọng "Trước đây bố chưa từng nói như thế? Vậy mà tự dưng đứa con trai cưng của bố mè nheo, là bố liền thay đổi ý định à?"

Haesoo quay lại, nghiêm mặt gọi "Jihoon!"

"Rốt cuộc là PJ là viết tắt của Park Jihoon, hay Park Jeongwoo đây?"

Jihoon hỏi xong thì không thèm nghe câu trả lời, chạy một mạch ra khỏi văn phòng lớn của bố Park, hướng thẳng ra khỏi cửa nhà. Trên đường đi, anh thấy mẹ mình đang ngồi bên ngoài phòng khách. Lee Mihyun thấy con trai hừng hực khí thế bước ra thì biết ngay là vừa cãi nhau với bố, vội gọi với lại, "Jihoon, chưa gì đã về rồi à?"

Có mẹ ở đây thì Jihoon không nỡ về ngay, đành chậm rãi chui vào ghế sô pha mà ngồi nghe tâm tình. Mihyun đưa cho Jihoon mấy miếng táo, nhẹ nhàng bảo "Ông già cứ bày trò làm khó hai đứa. Từ nhỏ đã thế rồi, Jihoonie của chúng ta đã vất vả biết bao nhiêu, nhỉ?"

Jihoon nghe vậy thì vừa bức bối, mà cũng vừa muốn khóc. Không biết mẹ ngồi ngoài đây nghe được bao nhiêu phần trăm cuộc trò chuyện mà lại nói ra được câu như thế. Anh nhìn mẹ mà nước mắt rưng rưng, Mihyun lại nói: "Nhưng mẹ không quan tâm chuyện Chủ tịch hay Phó Chủ tịch chút nào. Jihoon, con có thể làm giúp mẹ một việc không?"

Jihoon nuốt miếng táo xuống họng, khó khăn cất lời: "Mẹ muốn điều gì?"

"Một hôn lễ vào năm sau, thấy thế nào?"

Jihoon nghe câu này thì đơ cả người, chớp mắt mấy cái liên tục, song lại tự giễu bản thân, "Thế chắc mẹ phải giục Jeongwoo mau kết hôn, chứ con thì còn lâu lắm."

Ở ngoài phòng khách thì Jihoon và Mihyun nói chuyện nhẹ nhàng tình cảm như vậy, nhưng trong văn phòng của Haesoo thì không khí lại căng như sợi dây đàn. Jeongwoo nhìn cảnh tượng của Jihoon xong thì chẳng thèm bình luận gì, yên vị lại chỗ của mình, mắt lại hướng nhìn vào màn hình tivi. Jihoon cũng không phải mới ngày đầu giận dỗi vụ Jeongwoo được thiên vị. Haesoo cũng thở dài mà quay trở lại, nói với Jeongwoo:

"Con muốn thừa kế tập đoàn thật à?"

Jeongwoo cười mà như không cười. "Con chỉ muốn làm điều tốt nhất cho tập đoàn thôi. Trước đây thì anh Jihoon sẽ làm tốt hơn con, nhưng bây giờ, con nghĩ tình thế thay đổi rồi."

"Jihoon, kể cả lúc trước hay bây giờ thì làm việc vẫn rất tốt. Nhưng đúng là vẫn chưa đủ." Jeongwoo nghe vậy thì quay sang ngó bố Park, sau đó thấy ông tựa đầu vào ghế, nhắm nghiền mắt lại.

"Ngày mốt diễn ra lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn, Jihoon đã chuẩn bị sẵn vài thứ cho ta rồi. Con cũng lo làm gì đó đi, để xem mong muốn làm Phó Chủ tịch của con lớn đến đâu."

Lúc Jeongwoo bước ra ngoài phòng khách, cậu lại bị Mihyun nhìn mình bằng ánh mắt mong chờ, kéo Jeongwoo lại ghế sô pha ngồi mà thỏ thẻ.

"Một hôn lễ vào năm sau, con thấy thế nào?"