Hồi Ức Đại Bàng

Chương 37: Đường Quốc Lộ



"Mọi chuyện là như vậy đó, anh đoán được đúng bao nhiêu phần trăm?"

"90%, nhưng nói thật là anh thấy hơi thất vọng." Jihoon cầm lên ly rượu nhỏ, hớp thật nhanh một ngụm, giống như thể lấy lại bình tĩnh sau khi căng đờ cả người nghe Junkyu kể chuyện nãy giờ.

Junkyu nheo mắt nhìn, tỏ ra hơi khó chịu với phản ứng của Jihoon. "Thất vọng cái nỗi gì?"

"Nếu Jaehyuk là người dụ dỗ em làm chuyện đó, thì anh sẽ có cớ để ghét hắn. Bây giờ mọi chuyện lại do bố anh bày ra, nên đương nhiên là phải hụt hẫng rồi."

Junkyu thở hắt ra một hơi, môi nhếch lên mà cười, mắt lia xuống nhìn bàn tay mình, thay vì nhìn vào mắt Jihoon mà nói, "Đừng ghét Jaehyuk nữa. Nó có làm gì anh đâu."

Jihoon hừ nhẹ. Ừ thì đúng là Jaehyuk chưa làm gì anh, nhưng không hiểu sao anh cứ có cảm giác như hắn đã nợ nhà anh ba đời rồi. Dẫu sao, mọi chuyện đã trở về như mong ước của Jihoon. Anh biết Junkyu lừa mình vì Chủ tịch Park giật dây, mà vô tình sao, chủ tịch cũng muốn anh và Junkyu đến được với nhau. Vậy thì không cần phải tốn nhiều thời gian nữa, phải mau chóng đón Junkyu về lại nhà mình thôi.

Nghĩ vậy, Jihoon đứng lên, đưa một tay ra trước mặt Junkyu, ra hiệu bảo cậu nắm lấy. Junkyu không biết được suy nghĩ trong đầu Jihoon đang diễn ra như thế nào, nên vô thức mà đưa tay mình đặt lên tay anh. Jihoon cầm được tay người thương rồi thì kéo cậu hẳn dậy, cho cậu ngã nhào vào lòng mình.

"Đi xuống dự tiệc thôi."

Junkyu vội đẩy Jihoon ra, hai bên gò má ngay lập tức điểm chút ánh hồng, nhưng vẻ mặt lại có chút không vừa ý, lắc đầu nguầy nguậy nói "Em không tham gia tiệc nữa. Bây giờ sẽ về."

Jihoon nghe vậy thì có chút hoang mang, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh có thể hiểu được tâm lý này của Junkyu. Lúc nãy anh chạy vội xuống dưới sảnh đã vô tình làm náo loạn khách khứa một hồi, chắc chắn Junkyu đang cảm thấy rất ngượng.

Ngượng đến thế, nên bây giờ muốn về nhà luôn cũng là điều hiển nhiên.

"Vậy để anh đưa em về, Mèo Con ở nhà nhớ em."

Junkyu nghe đến Mèo Con thì mi mắt khẽ rung động, nhưng vẫn còn lắc đầu nói "Không, Jihoon. Em về nhà em, anh không cần phải chở em về."

Jihoon dần hạ nụ cười trên môi mình xuống, nghiêng đầu dò hỏi "Ý em là sao? Mọi chuyện ổn thỏa rồi, em có thể về nhà anh mà?"

"Em đã hứa với Chủ tịch là không được dây vào nhà anh nữa."

Jihoon nghe vậy thì giãn nhẹ đồng tử, thả lỏng cơ mặt mà cười, "Thế thì càng không có gì phải lo. Bố anh chỉ nói vậy để thử lòng anh thôi."

"Cho dù như vậy," Junkyu nheo nhẹ mi mắt mà cười lạnh, bỗng cảm thấy số phận mình thật quá hẩm hiu. Cậu là ai đây? Người muốn gọi là gọi, muốn đuổi là đuổi à? Lúc cần thì giúp bố Park dạy con trai một chút, lúc không cần nữa thì bắt cậu vờ chạy xa năm mươi mét như vậy sao? Chắc đây là thú vui của người có tiền? Thật đáng tiếc, Junkyu không nghĩ mình phù hợp với thú vui kiểu này.

"Em không muốn làm con rối của gia đình anh nữa."

"Anh chưa bao giờ..."

Jihoon muốn giải thích gì đó, nhưng lời nói phát ra cũng bị chặn lại bởi lý lẽ trong đầu. Không chỉ là Junkyu, cả Jihoon cũng chính là một con rối nhỏ trong trò chơi này. Chắc chủ tịch Park phải thấy hả hê lắm, cuối cùng thì Jihoon có khả năng sẽ mất trắng cả sự nghiệp lẫn tình yêu.

"Không cần phải giải thích. Anh cũng không có lỗi." Junkyu quay đầu bước ra khỏi cửa, nhẹ nhàng tiếp lời "Chuyện chúng ta đã kết thúc rồi. Từ bây giờ, tốt nhất là không nên gặp nhau."

Jihoon luôn thấy mấy lời này rất không rõ ràng, kéo tay Junkyu lại "Còn một việc nữa anh muốn nói chuyện với em. Rốt cuộc là em nghĩ về anh như thế nào?"

Junkyu cười như không cười "Còn nghĩ như thế nào nữa? Giám đốc Park đẹp trai, tài giỏi, khéo léo, không có điểm gì để chê."

"Thế tại sao không ở bên cạnh anh?"

"Vì chúng ta không hợp nhau chút nào cả. Anh thích đi ra ngoài, còn em thích ở nhà. Anh kén ăn, còn em ăn gì cũng được."

Jihoon nghe đến câu thứ hai thì đập mạnh tay xuống bàn. Chuyện hai người không hợp thì anh đã nghe muốn nhàm cả tai. Nhưng những chuyện đó hoàn toàn không quan trọng, nam châm trái dấu thì càng hút nhau nữa là đằng khác. Vì vậy, đối với Jihoon, thì mấy câu nói này cũng chỉ toàn là giảo biện.

"Rốt cuộc sao hôm đó em lại hôn anh?"

Junkyu mở tròn mắt. Cậu đã luôn nghi ngờ điều này. Mùi rượu trên môi Jihoon còn chẳng nặng bằng một phần ba ngày thường, trên bàn cũng chỉ có đúng một chai rượu, vì thế cậu đã luôn sợ rằng anh không say, nhưng để Jihoon phải nói ra như thế này, cậu vẫn có chút bất ngờ.

"Tại vì em thích anh."

Jihoon mở hờ khuôn miệng mà cong nhẹ, nhưng Junkyu đã kịp dập tắt niềm vui còn chưa kịp nở rộ trong mắt Jihoon, vội vàng tiếp lời. "Nhưng điều đó không quan trọng. Nếu có ai hỏi, thì nói là hôm nay em đá anh cũng được."

Jihoon vừa hoang mang vừa vui sướng đến điên người. Vui sướng vì cuối cùng cũng nghe được Junkyu nói một câu thích mình, mà lại hoang mang vì cậu bảo đang đá anh.

"Rốt cuộc anh với em là cái gì?"

Có vẻ Jihoon sẽ không chịu buông tha cho cậu ngày hôm nay nếu không có được câu trả lời như ý. Junkyu hết cách rồi, hoặc về với Jihoon, hoặc là đẩy anh ra xa một vạn dặm. "Anh cũng giống người qua đường vậy."

"Người qua đường? Đường của em là đường quốc lộ à? Sao mà dài thế? Từ tận năm cấp hai đến bây giờ."

"Đường quốc lộ thì cũng là đường thôi, tới giờ em phải về nhà rồi."

Nói rồi Junkyu nhẹ nhàng khẩy tay Jihoon đang cầm chặt lấy tay mình từ nãy đến giờ. Jihoon nhất quyết không buông ra, muốn gặng hỏi thêm vài câu cho rõ ràng hơn nữa. Nhưng Junkyu lại ngước mắt lên nhìn anh, không phải bằng ánh mắt mèo nhỏ khi cậu muốn làm nũng, không phải tia nhìn khó chịu khi cậu muốn chống đối, lại càng không phải tròng mắt chứa đầy nước và lửa tình khi cả hai bên nhau. Junkyu lúc này, nhìn Jihoon bằng đáy mắt nghiêm chỉnh nhất mà cậu có được. Ánh nhìn này của Junkyu làm Jihoon khẽ giật mình, thả lỏng bàn tay mình ra mà tha cho cậu.

Junkyu chỉ thở dài một tiếng, quay đầu, sải bước đi.

Lúc Jihoon bước về lại sảnh chính của nhà hàng, tiệc của PJ cũng vừa bắt đầu được một thời gian. Chủ tịch Park đã phát biểu xong xuôi, hiện đang đứng từ lan can tầng lửng mà nhìn xuống quan sát. Jihoon cũng bước lại bên cạnh, sóng vai với Chủ tịch mà bảo:

"Jeongwoo đã nói chuyện với bố chưa?"

Haesoo nhấp một ngụm rượu nhỏ, đáp lời. "Đã trình bày xong rồi."

"Và?"

"Và đúng như dự đoán của ta."

Jihoon nghe vậy thì gật gật đầu. Dự đoán của Chủ tịch đã được ông nói với Jihoon, rằng Jeongwoo sẽ phải hít khói bởi kế hoạch mà anh trình bày. Đáng lẽ ra anh không nên quá lo lắng về Jeongwoo. Đằng nào thì những năm vừa qua cậu cũng chưa có dịp va chạm nhiều, lại không phải kiểu người thích lãnh đạo. Tuy nhiên, qua sự việc lần này, có thể thấy Jeongwoo có chút tham vọng thì cũng rất đáng sợ, không nên quá chủ quan.

"Vậy bài kiểm tra của con đã xong rồi nhỉ?"

Haesoo nở miệng cười như không cười "Chưa đâu, vẫn còn một bài kiểm tra nữa. Bài này Jeongwoo cũng sẽ được tham gia cùng với con."

"Lần này lại là như thế nào?"

"Ta đã giao ra một chút gợi ý rồi, con với Jeongwoo phải tự tìm ra đề mà giải đi."

Ngay lúc Jihoon còn định nói gì đó, thì từ trên cầu thang xuất hiện một người khác đang từ tốn bước lên từng bậc, khiến cả Haesoo và Jihoon đều phải ngoái đầu lại nhìn. Jihoon biết người kia định nói chuyện riêng với bố Park, đành cúi đầu chào rồi lẳng lặng bước đi. Haesoo gọi thêm một tiếng nữa "Không phải ai cũng tập trung được một lúc hai việc, Jihoon. Nhưng nếu con làm được, thì không những cái ghế Phó Chủ tịch, mà cả Chủ tịch sẽ sớm thôi."

Hai việc, một việc là chuyện tình cảm, việc còn lại là chuyện nghề nghiệp. Jihoon chưa bao giờ nghĩ rằng mình không thể tập trung làm cùng một lúc cả hai, nhưng sự xuất hiện của Junkyu đúng là đã làm cho anh tỉnh giấc. Bố Park muốn con mình phải biết theo đuổi mục tiêu tới cùng, nhưng cũng muốn nó không chỉ tập trung vào mục tiêu mà bỏ qua những thứ còn lại.

Điều này thật sự rất khó, Jihoon phải dành mấy chục năm trên đời mới có thể học được bài học điếng người này. Nhưng tính cách của Jihoon là như vậy, nếu đã muốn gì, chắc chắn sẽ theo đuổi tới cùng. Và bây giờ, anh không những muốn cái ghế Phó Chủ tịch, mà anh còn muốn cả Kim Junkyu.

Lúc Jihoon vừa bước xuống dưới sảnh, đã thấy Yoon Jaehyuk đang nhắm thẳng vào mình mà bước lại gần. Anh đảo mắt một vòng, muốn né cái tên này cũng thật không được, đành đứng im mà chờ đợi. Jaehyuk bước tới chỗ Jihoon xong thì chìa ra một ly rượu, lịch sự mời, cười xởi lởi nói: "Đại Cổ đông kín tiếng của YJ đây rồi."

Jihoon cười khẩy, "Cậu cũng biết rồi?"

"Giám đốc Park đã có lòng rải hint nhiều như vậy, tôi không đọc được thì rõ là không phù hợp với thân phận Giám đốc Yoon."

Jihoon đảo mắt một vòng nữa, không thèm che đậy cái vẻ chán chường của mình. Jaehyuk từ tốn lôi từ trong túi quần ra một tờ giấy nhỏ, dúi vào tay Jihoon. Jihoon bị loạt hành động trên làm giật nảy mình, định dùng tay quăng đi tờ giấy nhỏ của Jaehyuk, nhưng lại bị hắn giữ chặt lại.

"Muốn có được Junkyu thì đừng có quấy."

Jihoon trừng mắt nhìn Jaehyuk, thoả hiệp mà giữ lại tờ giấy trong tay mình. Jaehyuk hài lòng nói tiếp "Nếu anh giải được câu đố bên trong, thì biết đâu có thể thuyết phục được Junkyu."

Jihoon ngờ vực cầm lên tờ giấy, banh nó ra là đọc, sau đó không biết rằng đã tin hay chưa, quay lại nhìn Jaehyuk. "Cậu giúp tôi? Tại sao?"

"Tôi đang ở trong trận chiến mà mình không có vé mời. Vậy nên tôi nghĩ mình nên tặng cơ hội cho người có khả năng giành giải nhất?"

Jihoon đăm chiêu nhìn Jaehyuk một hồi lâu, giống như muốn xác định xem tâm lý của cái tên dở người này là như thế nào, sau đó nghiêng đầu dò hỏi. "Thật ra tôi luôn rất thắc mắc, sao cậu lại dễ dàng bán đi 20% cổ phần như vậy?"

Jaehyuk thở dài. "Bởi vì tôi không có khiếu làm kinh doanh, càng không có hứng thú với việc làm Giám đốc."

Nói rồi Jaehyuk cũng rời đi hẳn. Jihoon lựa một chỗ tốt gần quầy đồ ăn nhẹ mà đứng quan sát mọi người. Jeongwoo với Doyoung chưa về chung một nhà, mà bây giờ đã tự nhiên đứng dính sát lại nhau. Anh thỏ thẻ vào tai em, nhìn em bằng ánh mắt đa tình, còn em chỉ biết ngại ngùng cười cười che mặt. Jihoon không biết là hai đứa nhỏ có phải đang chọc tức ông anh già này không nữa? Sao lại chim chuột giữa bàn dân thiên hạ như thế này?

Buổi tối về nhà, Jihoon nghĩ mãi mà vẫn không biết ý đồ của Jaehyuk khi đưa cho mình tờ giấy ngày hôm nay. Nội dung bên trong nó cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ là một chữ Paracetamol. Không phải số, không phải hình, chỉ duy nhất chữ này mà thôi. Thế thì làm sao mà Jihoon có thể giải ra được cơ chứ?

Paracetamol không phải là thuốc hạ sốt hay sao? Thật sự? Làm sao một loại thuốc hạ sốt có thể giúp đỡ chuyện tình cảm của Giám đốc Park đây? Hay Jaehyuk thấy anh thảm thương quá, nên muốn gợi ý anh uống thuốc cho giảm đau?

Jihoon mệt nhoài thả mình lên phía giường bên trái. Lúc trước ở một mình, anh hay nằm ở góc này, nhưng kể từ sau khi có Junkyu, thì cậu thích nằm phía bên trái hơn, thế nên anh mới chuyển sang bên phải mà nằm. Kể cả trước khi đi ngủ, khi tỉnh dậy, khi cậu nằm một mình trong căn phòng hồi cậu bị sốt, Junkyu cũng chỉ nằm một chỗ bên trái này.

Bỗng dưng Jihoon nhớ ra gì đó, vội ngồi phắt dậy, bấm điện thoại gọi thẳng đến số của Hyunsuk. Đầu dây bên kia vừa dứt khỏi mấy tiếng tít dài xong, không đợi nghe câu chào hỏi xã giao mà người anh hàng xóm thuở nhỏ tặng cho mình, Jihoon đã liền gấp gáp hỏi:

"Có bệnh gì mà không được sử dụng Paracetamol hay không?"