Hồi Ức Khảm Vào Mảnh Trăng Tàn

Chương 79: Lắng nghe tình yêu



Hai người không phải chưa từng hôn nhau bao giờ, nhưng mà nụ hôn lần này quả có chút khác biệt. Anh và cô quấn lấy nhau, ngã lên chiếc giường mềm mại, đàn hồi. Thước Vi Nhi choàng tay ôm lấy anh, còn anh thì hơi thở dồn dập, tay cũng chậm rãi len lỏi vào lớp áo mỏng manh kia. Cô năm nay đã hai mươi lăm tuổi, có kiến thức, có trách nhiệm, một khi đã yêu thì không ngần ngại tiến xa hơn cùng đối phương. Song, trong mắt Triều Lâm, cô lại là một cô bé mới mười chín hai mươi, còn quá trẻ con, chưa đủ chín chắn để làm những việc này. Vậy nên, rất nhiều lần tình cảm của hai người chỉ dừng lại ở nụ hôn cuồng nhiệt.

Triều Lâm thở gấp, anh chống tay muốn rời khỏi thân thể cô nhưng khi chạm phải ánh nhìn ướt át kia, anh lần nữa mất đi lý trí, điên cuồng hôn người con gái dưới thân.

Váy áo của cô xốc xếch, lộ ra cơ thể hơi gầy gò, da dẻ có chút xanh xao. Mặc kệ anh đã bồi bổ cô nhiều đến mức nào, cô vẫn gầy nhom như thế. Duy chỉ có đôi má phớt hồng, bờ môi ướt nước mềm mại kia là khiến người ta phải đỏ mặt suy đoán lung tung.

Thuớc Vi Nhi cũng không khá hơn, tầm mắt cô hiện tại chỉ chứa đúng một người là anh. Gương mặt điển trai, ánh mắt tràn ngập tình yêu không cách nào che giấu. Hai người sát vào nhau đến mức nghe rõ từng nhịp tim, hơi thở của đối phương, tình cảm này cách một bức màn thật mỏng, dường như cô chỉ cần vươn tay là có thể dễ dàng xé rách.

“Vi Nhi, đừng nhìn anh như vậy…”

Anh sẽ không nhịn được mà làm cô tổn thương mất.

Anh là một người đàn ông bình thường, không phải người tu hành mà có thể kìm nén được dục vọng trước người con gái mình yêu. Song, đối với anh, Thước Vi Nhi còn quá trẻ. Liệu đây có phải là chút rung động khi được đối xử tốt hay không?

Anh từng nghe qua việc Vi Nhi tỏ tình với em trai mình. Khi đó cô e ấp, dịu dàng, ngượng ngùng mà dồn hết can đảm để thổ lộ. Cũng từng nghe chính em trai kể lại Vi Nhi là ân nhân của hắn. Hai người bọn họ quả thật có một chút quá khứ mà anh không cách nào chen vào được. Nhưng hiện tại, cô ở bên cạnh anh, tinh tế, hiểu chuyện lại chừng mực.

Không giống với Thước Vi Nhi mà anh được nghe kể lại chút nào.

Triều Lâm cảm thấy có chút buồn cười. Không ngờ có ngày anh cũng lo được lo mất trong tình yêu. Những người bạn gái trước đây, phần nhiều đến với nhau là vì cảm thấy đối phương tương đối phù hợp với vị trí Triều phu nhân, xuất thân và danh tiếng đều không tồi, nhưng nếu hỏi là yêu bao nhiêu thì Triều Lâm không có chút cảm xúc đặc biệt nào.

Ham muốn chiếm giữ?

Che chở nâng niu?

Bao dung đến mức thiên vị?

Chẳng có gì hết. Chỉ đơn thuần cảm thấy đối phương không tệ. Vậy thôi!

Nhưng với Thước Vi Nhi thì khác. Anh không vui khi nhìn thấy tên Ngô Hạo kia cứ bám lấy cô không buông. Lúc cô bị người khác bắt nạt, mặc kệ vì lý do gì, chỉ cần làm tổn thương đến Vi Nhi thì anh đều không để kẻ đó yên thân. Thậm chí còn vì cô mà phá lệ nhiều lần.

Trong mắt người ngoài, Thước Vi Nhi chính là hồ ly tinh, chỉ giỏi dụ dỗ đàn ông bằng điệu bộ yếu ớt kia. Tuy nhiên, người trong cuộc mới biết ai mới là kẻ chủ động dụ dỗ.

Là anh muốn cô dọn ra ở riêng, muốn cô đến trường, muốn cô đến công ty. Triều Lâm hy vọng toàn bộ cuộc sống bé nhỏ của cô đâu đâu cũng đều có bóng hình anh, để cô muốn quên cũng không quên được.

Nhưng anh luôn cảm thấy Thước Vi Nhi có điều gì đó che giấu anh…

“Em muốn anh.”

Thước Vi Nhi dời nụ hôn xuống yết hầu đầy nam tính kia. Nụ hôn của cô rất nhẹ, tựa như trêu chọc dã thú vậy. Nhìn nhịp thở của anh càng thêm gấp gáp, cô bật cười: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“... Nghĩ em vẫn còn nhỏ.”

Nụ cười trên môi cô càng thêm phần rạng rỡ, cô vòng tay ôm lấy eo rắn rỏi của anh, khẽ cắn lên cằm anh: “Triều Lâm, em không nhỏ nữa. Em đã hai mươi tuổi rồi.”

“Anh sợ em sẽ hối hận.”

“Em rất ít khi hối hận với quyết định của mình.”

Thước Vi Nhi quyết câu dẫn anh đến cùng, không để anh dễ dàng rời khỏi mình như vậy. Cô yêu anh, yêu đến mức cả tim lẫn thân thể đều muốn đoạt được. Triều Lâm vì câu nói của cô mà không nhẫn nhịn nữa, anh cúi xuống, nụ hôn điên cuồng rải rác khắp cơ thể nhỏ bé, in lên đó những dấu hôn nồng cháy. Cô ngoan ngoãn chiều theo, không kháng cự, thỉnh thoảng không nhịn nổi khẽ bật ra tiếng rên rỉ. Giọng của cô rất hay, âm thanh phát ra vừa yêu kiều vừa như nũng nịu. Như thể cô đang khóc, lại như đang vui sướng không kìm nén được. Âm thanh này khiến chút lý trí còn sót lại của Triều Lâm không cánh mà bay.

Anh cởi quần áo của mình, trên người chỉ còn lại quần lót, phơi bày cơ thể cường tráng, săn chắc không khác gì nam minh tinh. Thước Vi Nhi thoáng đỏ mặt, rõ ràng bình thường anh toàn mặc vest, đồ công sở vô cùng cứng nhắc, tuy dáng người không tệ nhưng cô không nghĩ lại có thể toát lên nét nam tính đến nhường này.

Anh đưa tay vuốt ve chiếc cằm nhỏ xinh, cất giọng một cách xấu xa: “Mới thế thôi mà đã đỏ mặt rồi à?”