Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu nói xong lập tức muốn đi, nhưng Quyển Quyển nằm trên lưng Chu Hoài Sinh khẽ gọi một tiếng “Chú ơi.”

_____

Đêm nay Lâm Tri Dịch gần như không ngủ được.

Sờ đến tấm chăn bông mềm mại lại liên tưởng đến cảm giác ôm đứa nhỏ mềm nhũn trong lòng ngực, nó nhỏ như vậy, ngoan như vậy, hơi đến gần đã nghe được mùi sữa.

Chu Hoài Sinh gọi nó là gì? Quyển Quyển?

Có phải là do tóc xoăn tự nhiên không?

Lâm Tri Dịch sờ lên tóc mình, bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, cậu xuống giường, tìm thấy một cuốn album ảnh cũ ở tận cùng tủ sách. Đây là album mẹ Cố Niệm để lại cho cậu, từ lúc mang thai đến khi Lâm Tri Dịch được sinh ra, rồi đến sinh nhật năm tuổi, Cố Niệm chụp rất nhiều ảnh, từng bức theo thứ tự bỏ vào album, Lâm Tri Dịch nhanh chóng tìm được bức ảnh lúc mình hai tuổi.

Cậu rút ra đem vào thư phòng, vặn đèn ở mức sáng nhất, cẩn thận xem xét bức ảnh dưới ánh đèn.

Chỉ trong chớp mắt, có một loại khủng hoảng bò lên não làm tay chân cậu lạnh ngắt.

Tại sao đứa nhỏ đó lại giống cậu lúc bé như vậy?

Trước tiên cậu trấn tĩnh lại, nhớ tới trên mạng có rất nhiều ngôi sao và người bình thường đụng mặt nhau, hoàn toàn không có quan hệ máu mủ cũng có khuôn mặt na ná, chuyện này rất bình thường, chỉ là trùng hợp mà thôi. Mà cậu lại chưa từng gặp vợ Chu Hoài Sinh, nói không chừng Quyển Quyển còn giống mẹ hơn.

Nghĩ tới đây, nhịp tim Lâm Tri Dịch từ từ chậm lại, cậu bỏ bức ảnh vào lại album, sau đó tắt đèn thư phòng, quay lại giường.

Chỉ là trùng hợp mà thôi, cậu tự nhủ.

Cậu đeo chụp mắt, ép mình chìm vào giấc ngủ, nửa giờ sau, suy nghĩ tán loạn của cậu quay lại, hình ảnh trong đầu cậu dần dần chuyển từ chói mắt sang màu trắng đơn điệu, giống như một làn sương mù, cậu bước vào, chợt nghe nơi xa truyền đến một tiếng gọi: “A Hoài.”

Hình như là giọng cậu.

Một hình ảnh lóe lên, trong sương mù trống rỗng bỗng mở ra một khe hở, ánh sáng chói mắt xuyên vào, Lâm Tri Dịch nhìn thấy có hai người đứng dưới tàng cây ôm nhau, trong đó một người là cậu, một người khác bị cậu che nhìn không rõ mặt, nhưng hình bóng rất quen thuộc.

Trong khung hình, cậu chủ động nhón chân lên ôm lấy khuôn mặt người kia trao một nụ hôn, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, A Hoài."

Lúc cậu thả tay xuống, chỉ một chút nữa thôi Lâm Tri Dịch đã nhìn thấy rõ mặt người đàn ông kia, nhưng cảnh tượng đã kết thúc, tất cả chìm vào bóng tối.

Cậu bừng tỉnh sau một giấc ngủ lim dim, một giấc mơ ngắn ngủi.

A Hoài?

Cậu nghĩ tới Chu Hoài Sinh, nhưng lại nhanh chóng phủ định người này, cậu không muốn nghĩ đi nghĩ lại về một người đàn ông bình thường đã có gia đình.

Từ trên núi ngã xuống, mất tích, bị ngược đãi, mất trí nhớ... từng lời nói của Lâm Diễn Đức, Lâm Tri Dịch đều đi xác nhận hết, hỏi người trong bệnh viện, hỏi bạn bè cùng đi leo núi, tất cả đều giống với lời nói của Lâm Diễn Đức, nhưng Lâm Tri Dịch luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Cũng như lời Từ Dương nói, cậu thiếu một mảnh ghép, thiếu một thứ vô cùng quan trọng.

Suy nghĩ lần nữa bị gọi dậy, mãi cho đến rạng sáng bốn giờ Lâm Tri Dịch mới mơ màng ngủ.

Lúc thức dậy cậu nhận được Wechat của Từ Dương, cậu ta nói tối qua nhìn thấy vợ Lâm Diễn Đức và giám đốc Lương của bảo hiểm Đỉnh Nạp ăn tối chung ở Lâm Giang lâu, hai người cực kỳ thân mật.

Lâm Tri Dịch không có hứng thú, chỉ coi như không nhìn thấy tin nhắn này, rời giường rót cho mình chén nước ấm.

Chứng kén ăn của cậu quả thực càng ngày càng nghiêm trọng, buổi trưa và buổi tối chỉ có thể ăn một chút món chính, món ăn phong phú thế nào cũng không động đũa, chỉ sợ thân thể sẽ không chịu nổi. Vì vậy mỗi buổi sáng cậu sẽ ép mình ăn hai quả trứng luộc, lúc đầu cậu cảm thấy trứng luộc có mùi tanh nồng rất nặng, làm sao cũng không nuốt trôi, sau này quen dần, mỗi buổi sáng một ly nước chanh hai quả trứng gà, buổi trưa và buổi tối thêm mấy muỗng cơm, gần như có thể bổ sung năng lượng tiêu hao hàng ngày của cậu.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại ăn không vô.

Mặc dù từ lúc còn rất nhỏ cậu đã không quá thích ăn cơm, sau khi Cố Niệm qua đời, bệnh kén ăn của cậu bắt đầu lộ ra rõ ràng, lúc học đại học không ai quản cậu thường chỉ ăn mỗi ngày một bữa, nhưng cũng không nghiêm trọng như bây giờ.

Cậu cũng không muốn đi điều trị tâm lý nên đành chịu.

Lâm Tri Dịch đánh răng rửa mặt xong, lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác lông màu nâu nhạt có hai hàng cúc mặc vào.

Lúc đến công ty lại đụng phải Lâm Diễn Đức, Lâm Tri Dịch đi thẳng qua, Lâm Diễn Đức vội vàng đuổi theo, chặn cậu trước thang máy: “Tri dịch, gần đây con vất vả rồi.”

Lâm Tri Dịch ngó lơ ông ta, Lâm Diễn Đức cũng không để ý, còn nói: “Dạo này dì nhỏ của con muốn tự mở một công ty để quản lý thương hiệu làm đẹp của mình.”

“Dì nhỏ” trong miệng Lâm Diễn Đức chính là thư ký năm đó thành công thượng vị thành phu nhân chủ tịch hiện tại - Điền Mẫn Nghiêu - chỉ lớn hơn Lâm Tri Dịch ba tuổi, Cố Niệm qua đời chưa được hai tháng, cô ta đã ưỡn bụng gả cho Lâm Diễn Đức.

“Liên quan gì đến tôi?”

“Cha có đầu tư cho dì con một ít tiền.” Lâm Diễn Đức vỗ vỗ bả vai Lâm Tri Dịch, cười nói: “Cũng không có gì đâu, cha chỉ báo cáo cho con một tiếng thôi.”

“Đợi chừng nào ly hôn rồi hẳn báo cáo.”

Sắc mặt Lâm Diễn Đức xấu đi trong nháy mắt, ông ta thu tay lại, ánh mắt cực kỳ không vui, đúng lúc gặp giám đốc Lương của bảo hiểm Đỉnh Nạp cười đi tới: “Chủ tịch Lâm sao lại đứng đây? Ủa, Tri Dịch cũng ở đây à.”

“Sao hôm nay giám đốc Lương lại rảnh rỗi đến tổng bộ?" Lâm Diễn Đức hỏi.

"Chuyện là Cộng đồng hưu trí* vừa mới kết thúc hai ngày thử nghiệm, tôi cần báo cáo với ngài một số tình huống.”

“Đi, đến phòng làm việc của tôi đi.”

Ba người cùng bước vào thang máy, giám đốc Lương nhìn Lâm Tri Dịch nói: “Gần đây Tri Dịch rất chăm chỉ à, chú ở Đỉnh Nạp cũng nghe đồn nữa, nói tổng giám đốc Tiểu Lâm mỗi ngày làm việc đến chín mười giờ, nhân viên về hết mà cậu ấy còn chưa xong việc. Chủ tịch Lâm có đứa con tốt như vậy đúng là có phước mà.”

Trong lời ông ta nói có hàm ý, Lâm Diễn Đức cười cười, không nói gì.

Ánh mắt giám đốc Lương vòng qua vòng lại giữa Lâm Diễn Đức và Lâm Tri Dịch, đột nhiên cất tiếng: “Tương lai con kế thừa công ty cũng không cần lo lắng.”

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Diễn Đức bỗng chốc cứng đờ, chỉ nói: “Từ nhỏ đứa trẻ này đã hiểu chuyện.”

“Cũng là do di truyền đầu óc kinh doanh của chị Niệm, Đỉnh Thắng có được hôm nay, không thể bỏ qua công lao của chị Niệm.”

“Chuyện đó là đương nhiên.” Lâm Diễn Đức có hơi xấu hổ.

"Hơn nữa, hai năm trước nó té từ trên núi xuống mà vẫn bình an vô sự, sống sót sau đại nạn đúng là có phúc khí."

Sắc mặt Lâm Diễn Đức sượng trân.

Giám đốc Lương tiếp tục nói: “Năm nay Tri Văn cũng bảy tuổi rồi nhỉ, phải mấy năm nữa mới phân hoá, cũng không biết đứa nhỏ này sẽ phân hoá thành gì? Đã làm báo cáo dự đoán chưa?”

“Làm rồi, có 82% là alpha.” Lâm Diễn Đức nhấn mạnh, quay người về phía Lâm Tri Dịch nói.

“Vậy thì tốt quá rồi, qua mấy năm nữa Tri Dịch phải cưới gả, đợi có con còn phải phân tâm chuyện gia đình, lúc bận rộn đúng lúc có Tri Văn đến thay."

Câu này như làm Lâm Diễn Đức thỏa mãn, nét mặt ông ta hòa hoãn lại, cười nói: “Đúng vậy, Tri Dịch chỗ nào cũng tốt, chỉ là lại phân hóa thành omega, cũng phải kết hôn sinh con, qua mấy năm nữa là không quan tâm gì đến ông cha già này nữa rồi.”

Hai người kẻ xướng người hoạ, trò chuyện vui vẻ.

Lâm Tri Dịch nhớ tới sáng nay Từ Dương nhắn tin cho cậu —— vợ Lâm Diễn Đức và giám đốc Lương của bảo hiểm Đỉnh Nạp cùng nhau ăn cơm, rất thân mật.

Vậy mà Lâm Diễn Đức còn khờ dại trù tính cho Lâm Tri Văn thừa kế công ty, ai mà ngờ Điền Mẫn Nghiêu đã sớm có ý định khác, vị giám đốc Lương này đương nhiên cũng không phải loại lương thiện, mỗi một câu nói đều cố ý làm nặng thêm địa vị của Điền Mẫn Nghiêu và Lâm Tri Văn trong lòng Lâm Diễn Đức, để Lâm Diễn Đức buông lỏng cảnh giác.

Đến khi Lâm Tri Văn thật sự tiếp quản công ty, nói không chừng Đỉnh Thắng đã đổi sang họ Lương.

Lâm Tri Dịch cười thầm nhìn thoáng qua giám đốc Lương, trước lúc ra khỏi thang máy, cậu quay sang giễu cợt: “Chú Lương đúng là quan tâm đến cả nhà tôi mà, khó trách hôm qua tôi nhìn thấy chú và dì nhỏ ăn cơm ở Lâm Giang lâu, còn trò chuyện rất vui vẻ nữa, gần đây Lâm Giang lâu có món gì mới hả? Hay là lần sau chúng ta cũng đi nếm thử nha.”

Lúc này đến lượt sắc mặt giám đốc Lương thay đổi, Lâm Tri Dịch nói xong cũng ra khỏi thang máy.

Cửa thang máy chầm chậm đóng lại.

Làm việc đến ba giờ chiều thì có người đến gõ cửa, là thư ký Tiểu Lưu đi theo bên người giám đốc Lương.

“Tổng giám đốc Lâm, làm phiền ngài rồi, bây giờ ngài có rảnh không? Giám đốc Lương muốn mời ngài đi tham quan Cộng đồng hưu trí của chúng tôi, ở ngay khu Tây Thành.”

Vốn Lâm Tri Dịch không muốn đi, cũng không biết tại sao, chắc là do ở trong phòng làm việc mãi đến bứt rứt, đầu cũng hơi hơi đau, cậu hỏi: "Giám đốc Lương có đi không?"

Vẻ mặt Tiểu Lưu khó xử, anh ta không biết sao cấp trên lại đột nhiên quay về Đỉnh Nạp, để một mình anh ta ở đây mời Lâm Tri Dịch đi tham quan, ấp úng nói: "Đỉnh Nạp có việc gấp cần giám đốc Lương xử lý, tôi sẽ đưa ngài đi tham quan."

Lâm Tri Dịch nhướng mày, chỉ cảm thấy buồn cười: "Đi, năm phút nữa tôi xuống tới."

"Được."

Rời khỏi văn phòng Lâm Tri Dịch, Tiểu Lưu lập tức báo cho người phụ trách chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời gọi cho nhân viên phụ trách chụp ảnh và ghi âm trong công ty, bảo người đó nhanh chóng đến hiện trường.

Tổng bộ Đỉnh Thắng cách Cộng đồng hưu trí không quá xa, đi nửa giờ là đến.

“Tổng giám đốc Lâm ngài nhìn đi, Cộng đồng hưu trí Ái Khang của chúng ta đặc sắc ở chỗ quy mô nhỏ và thiết kế phù hợp. Có hai sự lựa chọn: thứ nhất là căn một phòng ngủ một phòng khách 43 mét vuông, thứ hai là căn với một phòng ngủ và hai phòng khách 72 mét vuông. Trước mắt có thể chứa đến 2500 hộ, ngài hãy nhìn phía sau, có thảm cỏ và vườn rau, bên này là nhà của hộ lý và bệnh viện cộng đồng…” Người phụ trách giới thiệu nói: “Người già trong cộng đồng còn có thể thông qua sản phẩm của bảo hiểm Đỉnh Nạp giảm bớt áp lực tài chính.”

Lâm Tri Dịch khẽ gật đầu: “Rất tốt, các cụ phản hồi thế nào?”

“Kết quả vượt qua mong đợi, độ hài lòng đạt tới 96%. Trước mắt, trở ngại lớn nhất là các hoạt động cộng đồng chưa thể triển khai. Chúng tôi sẽ tuyển dụng thêm nhân sự có kinh nghiệm, hoặc mời các tình nguyện viên đến cùng tham gia hoạt động. Tổng giám đốc Lâm, ngài có muốn đến phòng ăn xem thử không?"

“Ừm.”

“Cơm trưa có cả cơm Trung lẫn cơm Tây, bởi vì có một số người già ăn sớm, bữa tối của chúng tôi được phục vụ từ bốn giờ chiều, bên này là các loại cháo, ở đây là dưa muối.”

Lâm Tri Dịch ngửi thấy mùi nhà ăn lại bắt đầu đau đầu, nhưng trước mặt mọi người, cậu vẫn cố gắng không thể hiện ra ngoài, chỉ nói: “Người già vẫn thích ăn đồ Trung Quốc hơn.”

“Đúng vậy.” Người phụ trách cười nói: “À phải rồi, để tôi giới thiệu cho ngài một món ăn được yêu thích nhất ở đây. Chính là món dưa chua này, ngài đừng nhìn vẻ ngoài nó đơn giản không có gì lạ, thế mà đến lúc trời tối lại cung không đủ cầu đấy."

Lông mày Lâm Tri Dịch hơi châu lại, không hiểu sao cảm thấy khá quen mắt.

“Mùi vị của nó không giống với các món dưa bán bên ngoài. Đó là công thức độc quyền của một trong những đầu bếp trước đây của chúng tôi. Tuy nửa năm trước đã từ chức vì con nhỏ không ai chăm sóc, nhưng cậu ấy lại cực kỳ rộng rãi, lúc gần đi đã dạy lại phương pháp nấu cho đầu bếp khác, bây giờ món dưa chua này đã trở thành thương hiệu ở đây, tổng giám đốc Lâm có muốn ở lại đây ăn cơm tối không? Đúng lúc nếm thử.”

Lâm Tri Dịch không muốn mọi người mất hứng, từ chối không xong đành phải ngồi xuống, người bên cạnh giúp cậu lấy cơm. Lâm Tri Dịch cầm đũa, trước tiên nếm thử miếng dưa chua người phụ trách tha thiết đề cử.

Chua ngọt vừa miệng, vừa giòn vừa non, rất ngon miệng.

Lâm Tri Dịch sửng sốt, đã rất lâu rồi cậu chưa từng cảm thấy món nào ăn ngon, thậm chí còn muốn ăn tiếp.

dưa chua lấy dưa leo làm nguyên liệu chính, tuy là món ăn kèm với cháo nhưng cũng không quá mặn, chỉ có hương vị chua ngọt sướng miệng, nhìn rất healthy, khiến người ăn an tâm.

Nhưng mà, mùi vị sao lại có hơi quen thuộc?

Lâm Tri Dịch hỏi: “Đầu bếp đó tên gì?”

“Hả?” Người phụ trách sửng sốt, vội vàng kéo một người trong tổ hậu cần lại hỏi: “Vị đầu bếp chế ra phương pháp làm món dưa chua này tên gì?”

Người bên hậu cần trả lời: “Hình như tên Chu Hoài Sinh.”

Đôi đũa trong tay Lâm Tri Dịch run một cái, hô hấp dồn dập.

“Tuổi cậu ấy không lớn lắm, mới hai mươi bảy, sau khi ly hôn một mình dắt theo con nhỏ ra ngoài mưu sinh, cậu ấy làm ở đây mà đứa bé không ai chăm nên mới từ chức."

Người phụ trách nháy mắt với tổ hậu cần: “Nói mấy chuyện đó trước mặt tổng giám đốc Lâm làm chi?”

Lâm Tri Dịch kinh ngạc nhìn bàn ăn.

Ly hôn?

Đến khi cậu lấy lại tinh thần, đã ăn hơn phân nửa chén cháo với dưa chua. Rời khỏi Cộng đồng hưu trí, cậu nhờ tổ hậu cần mang tư liệu về Chu Hoài Sinh đến.

“Đây là thông tin lúc cậu ấy vẫn còn làm việc, lúc trước chúng tôi còn định tuyển cậu ấy quay lại làm nên vẫn còn giữ lại.”

Lâm Tri Dịch nhìn thấy cột địa chỉ nhà, phòng 208, số 3-1 đường bình an, phố Nhai Thạch, khu nhà mới Nam Tân.

Một nơi cậu chưa từng nghe tên bao giờ.

Lâm Tri Dịch ghi nhớ lại, nói với người tổ hậu cần: “Cảm ơn, tôi chỉ hiếu kỳ cậu ấy là người quê ở đâu, lúc trước tôi đi du lịch đã từng ăn dưa chua mùi vị giống vậy.”

Sau khi rời khỏi Cộng đồng hưu trí thì cũng đã đến lúc tan làm, cậu chưa về nhà mà yêu cầu Tiểu Lưu chở mình về công ty, sau đó đến ga ra tầng ngầm lấy xe, mở hướng dẫn chỉ đường trong điện thoại, điền địa chỉ vừa mới ghi lại vào.

Đường đi đã lâu năm, ngõ nhỏ rất cũ kỹ, hẹp đến nỗi cậu không tài nào lái xe vào được, may mà bên cạnh có một bãi đất trống đầy phế thải xây dựng, Lâm Tri Dịch mới tìm được chỗ đổ xe, bên tay phải là số 3-1, cánh cửa sắt không đáng chú ý đã mở ra.

Lâm Tri Dịch lẳng lặng ngồi trong xe, đầu óc trống rỗng, không hiểu sao mình lại đến đây.

Ngồi suốt hai giờ, cuối cùng cậu cũng nghe thấy tiếng xe điện quen thuộc.

Chiếc xe điện với thùng đựng thức ăn phía sau từ từ rẽ vào cổng, Lâm Tri Dịch nín thở, ma xui quỷ khiến xuống xe đi theo.

Vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng Chu Hoài Sinh nói chuyện.

“Ngày mai cha lãnh lương, mua đồ chơi mới cho Quyển Quyển có được không?”

Quyển Quyển bập bẹ nói: “Không được.”

“Sao lại không được?”

“Để cha mua quần áo.”

Chu Hoài Sinh ngẩn người, cười đáp: “Cha có quần áo rồi, cha không lạnh."

“Cha lạnh." Quyển Quyển nghiêm túc nói.

Lâm Tri Dịch nghe lén có hơi sợ sệt, nhưng nghe rồi lại nghe, hai giọng nói bắt đầu xa dần, cậu vô thức đi theo thì đột nhiên một tiếng chó sủa phá vỡ sự yên tĩnh.

Con chó trong sân nghe thấy tiếng bước chân của người lạ, lập tức vọt lên, nhưng nó đã bị buộc lại cách Lâm Tri Dịch ba bốn mét. Lâm Tri Dịch không kịp đề phòng, bị dọa đến liên tiếp lui về phía sau, vấp phải ngưỡng cửa sắt, đặt mông xuống đất.

“Shh ——”

Chu Hoài Sinh vội vàng bước tới, đón ánh đèn đường yếu ớt thấy rõ mặt Lâm Tri Dịch: “Sao lại là cậu?”

Lâm Tri Dịch cảm thấy mất mặt, trừng Chu Hoài Sinh một cái muốn đi, nhưng vừa đứng lên mới phát hiện chân đau.

Tiến thối lưỡng nan.

“Đau không? Bị dọa rồi à?” Chu Hoài Sinh hỏi.

Lâm Tri Dịch chưa bao giờ xấu hổ như vậy, cậu nhìn đi chỗ khác, mạnh miệng nói: “Không có gì, tôi đi lộn chỗ”

Cậu nói xong lập tức muốn đi, nhưng Quyển Quyển nằm trên lưng Chu Hoài Sinh khẽ gọi một tiếng “Chú ơi.”

Bước chân Lâm Tri Dịch lập tức dừng lại.

“Trên nhà tôi có dầu thuốc, để tôi ẵm con lên trước, sau đó xuống đón cậu, cậu đợi một lát.” Chu Hoài Sinh nói.

Lâm Tri Dịch quên ngăn cản anh, Chu Hoài Sinh đã chạy chậm vào hành lang đen nhánh, chưa đến một phút sau đã quay lại, đến bên người Lâm Tri Dịch, hỏi cậu: "Có đi được không?”

Lâm Tri Dịch cảm thấy tâm loạn như ma, trong nhất thời vậy mà không phản ứng được.

Chu Hoài Sinh hỏi: "Vậy tôi cõng cậu nhé?"

Hết chương 5

———

** Cộng đồng hưu trí:



Mình không hiểu Đỉnh Nạp với Đỉnh Thắng có quan hệ gì nữa, mới đầu tưởng là 2 cty không liên quan nhau, tự nhiên khúc sau có vẻ như Đỉnh Nạp là chi nhánh của Đỉnh Thắng?? Thôi để coi mấy chương sau có nhắc tới không, trước cứ để vậy có gì sửa sau:3