Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 1: Rùa thỏ thi chạy



Tháng 5 năm 2019 Công Nguyên, loài người bắt đầu biến thành thú bông.

Đi trên đường, ăn cơm ở nhà, quần áo vừa cởi một nửa ở trung tâm thương mại, động tác của những người đáng thương dừng lại ở một khắc đồng hồ. Thậm chí, nụ cười trên gương mặt họ chưa kịp thu hồi đã biến thành thú bông hình người.

Không hề được dự đoán, không tìm ra nguyên nhân.

Mọi người đa nghi, sợ hãi, điên cuồng và tuyệt vọng. Bọn họ cầm băng rôn đỏ tươi diễu hành trên phố, nghi ngờ đây là tổ chức khủng bố thần bí tấn công; hoặc loan tin ở trên mạng rằng nền văn minh ngoài hành tinh xâm lấn, có người dìu dắt già trẻ lớn bé về nông thôn tị nạn…… bọn họ đã làm hết phận sự nhưng người bên cạnh vẫn cứ người nối tiếp người biến thành thú bông.

Dần dần mọi người chết lặng.

Nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm, sinh hoạt như thế nào thì vẫn như thế đó.

Nhưng mà, tin tức hằng ngày trên TV tăng thêm một đoạn văn ——

Sau khi phát thanh viên đọc xong bản thảo tin tức sẽ dùng giọng tiêu chuẩn báo cho người nghe: “Nếu ngài phát hiện bên cạnh mình có người biến thành thú bông, xin nhanh chóng gọi tới số hotline 123, ban ngành có liên quan sẽ kịp thời xử lý cho ngài……”

Biện pháp xử lí chính là đóng gói thú bông, chuyển tới viện nghiên cứu khoa học.

Nếu nhà khoa học có thể nghiên cứu ra cái gì còn đỡ, nếu nghiên cứu không ra thì chờ người nhà tới lĩnh. Sau đó, hạ táng hay đặt trong nhà để trang trí, tùy vào tâm tình của người nhà.

Bạch Ấu Vi nhìn tin tức một lúc, thấy thời gian gần tới, cầm lấy điều khiển tắt TV. Sau đó, cô ấn nút trên xe lăn, đi về hướng nhà bếp.

Hai chân cô tàn tật, cha mẹ li dị từ nhỏ, ai nấy đều đã xây dựng tổ ấm mới. Có lẽ cảm thấy xấu hổ với con gái, hai vợ chồng đốt tiền không nương tay trên người cô, để cô sống trong biệt thự xa hoa nhất, mời người giúp việc đắt tiền nhất, chỉ là không rút ra nổi thời gian làm bạn với con gái.

Nhưng mà, Bạch Ấu Vi cảm thấy không sao cả. Cô sớm hình thành thói quen ở một mình.

Chuông đồng hồ ở nhà ăn vang lên kính coong, kim phút chỉ hướng mười hai giờ mười phút. Đúng mười hai giờ trưa, Bạch Ấu Vi sẽ dùng bữa trưa đúng giờ, có thể sớm hơn chứ không muộn. Bây giờ trên bàn ăn lại không có món ăn nào. Bốn phía tĩnh lặng, tiếng đồng hồ càng làm căn biệt thự hoa lệ này lộ vẻ yên tĩnh.

Bạch Ấu Vi đợi thêm một lúc, ngửi được trong bếp truyền tới mùi cháy khét.

Cô chuyển hướng, lăn bánh đi qua. Người giúp việc quay lưng về phía cô đứng thẳng bất động trước bệ bếp khí thiên nhiên. Tay bà duy trì tư thế xào rau, không có động tĩnh.

Người giúp việc đã biến thành thú bông, chuyện vừa xảy ra xong. Vẫn là gương mặt đó, chất liệu lại hoàn toàn khác biệt, máu thịt sống sờ sờ biến thành làn da plastic, con mắt bằng pha lê, tóc tai bằng sợi hóa học……

Người giúp việc trước đây về quê tị nạn, người giúp việc trước mắt mới đến được hai ngày. Thậm chí Bạch Ấu Vi chưa kịp nhớ tên đối phương, bây giờ bà ấy đã biến thành như vậy…

Cô ngẩn ngơ nhìn một lúc, tiếp đó lăn bánh đến tắt bếp, dựa theo tin tức nói, vội vàng gọi tới hotline 123.

Đường dây bận suốt.

Bạch Ấu Vi ngẫm nghĩ, gọi điện thoại cho mẹ. Bảo mẫu do mẹ thuê, chắc là bà có số điện thoại người nhà của người giúp việc.

Điện thoại nối máy, truyền tới tiếng trò chuyện, tiếng cười, tiếng âm nhạc pha tạp…… càng hiện ra cô cô tịch. Thật chói tai.

Cô khái quát lại sự việc bằng dăm ba câu, sau đó cúp điện thoại.

Trong phòng yên tĩnh, bên ngoài cũng tĩnh lặng. Nắng gắt thiêu đốt mặt đất, hồ nước trong hoa viên phản chiếu ánh sáng lấp lánh, gốc cây phù tang trổ hoa màu tím dưới ánh nắng chói chang. Mọi thứ diễn ra rất bình thường, song Bạch Ấu Vi sớm biết thế giới này sớm trở nên không bình thường.

……

Hai giờ chiều, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ ô tô.

Bạch Ấu Vi nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn ấn chuông cửa.

Cô suy ngẫm một lúc, vào bếp cầm theo con dao gấp, lăn bánh ra ngoài.

Cách lưới sắt, người đàn ông có vóc người thẳng tắp, dáng vẻ lạnh lùng, dưới hàng mi đen dày là một đôi mắt thâm thúy, trầm tĩnh. Hình như anh ta có phần quen mặt, không biết đã gặp ở đâu.

“Em là Vi Vi?” Giọng nói ngập ngừng, mang nét mới lạ lần đầu gặp mặt, “Tôi là Thẩm Mặc, mẹ em biết bên này đã xảy ra chuyện, để tôi tới đón em.”

Bạch Ấu Vi giật mình.

Thẩm Mặc…… Khó trách ban nãy cô cảm thấy quen mắt, hóa ra là con trai của chú Thẩm, anh ta lớn lên có vài phần tương tự chú ấy.

Cô quên nói, chú Thẩm là bạn tốt, cũng là đồng bạn hợp tác làm ăn với mẹ cô. Thực ra cô cho rằng, cách xưng hô “lốp xe dự phòng” còn thích hợp hơn.

Bạch Ấu Vi không tiếng động bỏ con dao gọt hoa quả vào túi tiền, mở cửa ra vào ——

Thẩm Mặc đánh giá cô gái trước mặt.

Làn da tái nhợt, mái tóc dài mềm mại, chiếc váy kiểu sơ mi dài màu lam nhạt che kín cô từ cổ đến chân. Người cũng như tên, chỉ cần nhìn cô người ta sẽ không nhịn được liên tưởng đến những từ ngữ như trắng trẻo mềm mại, non nớt yếu đuối để hình dung.

Nhìn qua cô rất ngoan ngoãn, không khó ở chung như dì Vương nói.

“Thu dọn hành lý đi, tôi đưa em đi Dương Châu.” Thẩm Mặc lời ít mà ý nhiều.

Bạch Vi lắc đầu: “Không đi.”

Thẩm Mặc có phần bất ngờ, nhướn mày hỏi: “Bây giờ trong thành phố không an toàn, người có thể đi thì rút lui cả rồi. Em ở lại nơi này không có ai chăm sóc, sớm hay muộn cũng đi vào con đường chết.”

Bạch Vi cúi đầu xem hoa văn tinh tế trên váy mình, “Không đi. Tôi như thế này, đi đâu cũng là con đường chết.”

Thẩm Mặc không ngờ cô ngang bướng như vậy. Anh không am hiểu việc dỗ dành người khác, càng không biết dỗ dành trẻ con. Anh đi thẳng vào trong: “Em ở phòng nào?”

Bạch Ấu Vi nghi ngờ nhìn anh chằm chằm, ánh mắt lập loè, “Anh định làm gì?”

Thẩm Mặc không để ý đến cô, đi một vòng trong nhà, chuẩn xác tìm được phòng ngủ của cô, bắt đầu đóng gói quần áo và đồ dùng sinh hoạt. Cô gái đi vào theo, vẻ mặt có phần oan ức.

Thẩm Mặc gấp xong quần áo, đứng trong phòng xem xung quanh một vòng, hỏi: “Thuốc đâu?”

Bạch Ấu Vi hằng năm sinh hoạt trên xe lăn, thuốc men là nhu yếu phẩm cần thiết.

Cô không lên tiếng.

Anh cũng không hỏi lại. Căn phòng nhanh chóng trở nên bừa bộn.

Bạch Ấu Vi ngồi ở trên xe lăn nhìn anh lục tung mọi thứ, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, tiếng nói rất thấp: “Anh……có phải hiện giờ anh cảm thấy, cứu một cô gái bơ vơ không nơi nương tựa, bản thân thật giỏi giang, thật vĩ đại đúng không? Nhưng anh có biết không, thật ra anh đang hại tôi.”

Thẩm Mặc dừng lại, biểu cảm bình tĩnh.

Bạch Ấu Vi hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Anh suy xét đến hậu quả cường thế đưa tôi đi không? Đến Dương Châu rồi, một cô gái như tôi, còn là một người què, nên sinh hoạt như thế nào? Anh có biết tôi đi WC cần phải có người giúp đỡ, đi xa nhà cần phải mang theo tã giấy, anh căn bản……”

Cô hít một hơi: “Anh căn bản không hiểu gì hết! Tôi không đi theo anh!” Tiếng cuối cùng khàn khàn, mang theo phần nức nở cố kìm nén.

Thẩm Mặc nhìn cô, trầm mặc trong chốc lát, anh hạ thấp giọng: “Xác thực tôi không hiểu, nhưng ít nhất tôi minh bạch một điều —— ở lại em sẽ chết nhanh hơn, rời đi có lẽ còn có hi vọng.”

Hy vọng?

Trong lòng Bạch Ấu Vi lạnh lùng. Ngay cả cha mẹ thân sinh còn không muốn thấy cô, cho dù thế giới diễn ra như bình thường, cô cũng không định tiếp tục sống sót. Cô là một kẻ vô dụng không có hi vọng.

Thẩm Mặc đi đến trước mặt Bạch Ấu Vi, đôi mắt đen sẫm mang theo sự áp bách, giọng điệu bình thản mà kiên định: “Yên tâm, tôi sẽ đưa em bình an không có việc gì đến Dương Châu.”

Bạch Ấu Vi cắn môi. Cô không có quyền lựa chọn.

Thẩm Mặc đẩy Bạch Ấu Vi rời đi biệt thự, đi đến bên cạnh một chiếc xe việt dã bên đường. Anh bế Bạch Ấu Vi từ xe lăn lên, cảm giác cô nhẹ đến mức không tưởng tượng nổi, tuy rằng cô gầy gò nhưng không hề cộm tay, cô gái anh ôm trong ngực thật mềm mại.

Mặt cô dựa vào ngực anh, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn, mùi hoa hồng, sữa bò cùng với mùi thuốc hòa huyện với nhau, có một cảm giác không nói nên lời.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng, anh hơi mềm lòng, lại an ủi lần nữa: “Tôi sẽ lái nhanh hơn, một tiếng rưỡi là đến nơi, đầu kia có người chăm sóc em, em không cần lo lắng.”

Hiển nhiên Bạch Ấu Vi ghi hận anh ta tự tung tự tác, xị mặt không để ý đến anh.

Thẩm Mặc cười, đóng cửa sau xe lại, ngồi vào điều khiển vị xoay chìa khóa Không bao lâu sau, anh phát hiện mình tính sai.

Tình huống nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng, hầu như mỗi con đường đều xuất hiện thú bông. Tuy rằng nguyên nhân khiến người sẽ biến thành thú bông tạm thời không rõ, song mọi người đều biết, nơi thú bông tụ tập là khu vực nguy hiểm cao, mọi người đi ra ngoài đều cố hết sức tránh đi vào con đường này.

Thẩm Mặc đi vòng, vòng vèo hơn một giờ, cuối cùng đi đến đường cao tốc.

Đường cao tốc cũng không yên ổn. Phóng mắt nhìn lại bốn phía toàn là xe cộ, ước chừng có sáu bảy chục chiếc, xiêu xiêu vẹo vẹo dừng ở giữa đường, có mấy cái đâm vào nhau, người trong xe không rõ sống chết.

Cuối đoàn xe có rất nhiều người giống hai người họ vừa đến cao tốc. Những người đó đứng bên cạnh xe, duỗi cổ ngó nghiêng, do dự có nên tiến về phía trước không.

Thẩm Mặc xuống xe hỏi thăm tình hình.

Bạch Ấu Vi ghé vào cửa sổ nghe những người đó bàn tán:

“Làm sao bây giờ? Có đi hay không?”

“Đi hả? Phía trước tất cả đều là thú bông, chúng ta qua như thế nào?”

“Không đi chẳng lẽ chờ chết ở chỗ này? Thành phố gần nhất chỉ có Dương Châu và Thái Châu là chưa có ai biến thành thú bông!”

“Đường khác đâu, đường khác cũng có thú bông à?”

“Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta đều chết vì bị nhốt…”

“Ông xã, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một người phụ nữ tóc dài khóc nức nở, “Chắc chắn là tận thế tới…… Chúng ta đều sẽ chết……”

Chồng cô ấy có vẻ cũng chưa có chủ ý, bực bội đứng hút thuốc, không nói nổi một câu an ủi.

Bạch Ấu Vi nghe một lúc, cảm thấy tẻ nhạt, ấn cửa kính lên kính lên cao để bản thân ở trong xe thanh tĩnh.

Thẩm Mặc trở lại xe, Bạch Ấu Vi hỏi anh: “Từ đây đi vào có biến thành thú bông không?”

Thẩm Mặc suy ngẫm, “Chúng ta xem tình hình trước đã, không được thì tìm đường khác.”

Bạch Ấu Vi không tín nhiệm anh, nhỏ giọng ngập ngừng: “Đường khác cũng có thú bông.”

Lúc này, phía trước có động tĩnh. Mọi người đều thấy bất ngờ, giương mắt nhìn, chỉ thấy một chiếc xe tải vỏ màu lam từ từ lăn bánh về phía trước, mang theo ý thử. Mấy chiếc xe đằng sau thấy thế, cũng chầm chậm rì rì theo đằng sau, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần.

Xem ra có người không chờ nổi. Dù sao trong thành phố không có nơi an toàn, gần như mỗi đường đều có thú bông, muốn ra khỏi thành phố cần mạo hiểm.

Người điều khiển chiếc xe tải vỏ màu lam là một người đàn ông đầu trọc cao to vạm vỡ, hắn cầm tay lái, cẩn thận lách qua mấy chiếc xe có thú bông, không phát hiện dị thường, theo bản năng tăng nhanh tốc độ.

Đến nơi trống trải an toàn, hắn ló đầu ra khỏi xe, vẫy tay với mấy người đằng sau: “Con đường này có thể đi!”

Vì những lời này, không khí phấn khởi hẳn, xe đằng sau lục đục đuổi kịp.

Có người cười hàn huyên với gã đầu trọc: “Người anh em, lần này may có anh!”

Những người khác cũng lộ ý cười nhẹ nhàng.

“Xem ra không có việc gì.” Thẩm Mặc khởi động xe, nối gót đoàn xe.

Bạch Ấu Vi không mặn không nhạt “ừm” một tiếng.

……

Trên đường cao tốc, từng chiếc ô tô đi theo tốc độ rùa bò, ai nấy đều lái xe rất cẩn thận.

Bạch Ấu Vi an tĩnh ghé vào cửa sổ xe.

Theo xe đi về phía trước, cô nhìn thấy hết con thú bông hình người này đến con thú bông hình người khác, bọn chúng giống như manơcanh trong cửa hàng thời trang, ánh mắt trống rỗng, tư thế cứng đờ……

Cô quay đầu, trong một chiếc xe màu đỏ đối diện có hai con thú bông, lái xe chính là người đàn ông, người phụ nữ ngồi ghế phụ. Bụng người phụ nữ phồng to, hiển nhiên là thai phụ.

Trong lòng Bạch Ấu Vi đột ngột hiện lên suy nghĩ: Đứa con trong bụng cô ta có phải cũng biến thành thú bông nho nhỏ không nhỉ? Cũng là làn da plastic, cặp mắt pha lê, tóc tai bằng sợi hóa học à? Khoảng khắc họ biến thành thú bông đã xãy ra chuyện gì? Có khả năng cơ thể không thể cử động, ý thức lại tỉnh táo không? Suy nghĩ này khiến cô không rét mà run. Cô thu hồi tầm mắt, không xem nữa.

“Đinh! Hoan nghênh tiến vào trò chơi thú bông! Lần này quy tắc của trò chơi có đề tài “Rùa thỏ thi chạy” như sau:

Một, từ chối trò chơi biến thành thú bông!

Hai, trò chơi thất bại biến thành thú bông!

Ba, trò chơi thông quan khen thưởng thú bông!……”

Bên tai vang lên âm thanh xa lạ, âm sắc đẹp đẽ giống như tiếng nói, Bạch Ấu Vi ngây người: “Nè, anh có nghe thấy không……”

Cô đang muốn hỏi Thẩm Mặc đằng trước, tầm nhìn lại nổi lên một tầng sương mù, tiếp đó trong nháy mắt, trời xanh mây trắng, cỏ xanh ngát mênh mông.

Sao lại thế này?!

Bạch Ấu Vi ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mấy giây trước cô còn ngồi trong xe Thẩm Mặc, giây phút này cô đã ngồi trên mặt cỏ xanh mượt. Hơn nữa mấy chiếc xe đi cùng cũng vậy! Mọi người trợn tròn mắt nhìn đường chạy bên ngoài mặt cỏ, bên trên treo tấm băng rôn cỡ bự, trên đó ghi bốn chữ to vô cùng phô trương —–

Rùa, thỏ, thi, chạy.