Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 100: Vào đêm



Mặc dù học sinh cấp ba lấy việc học là chính, nhưng phần lớn đã biết tình yêu là cảm giác thế nào. Đừng nói học sinh cấp ba, không ít học sinh cấp hai cũng am hiểu việc này, đưa thư tình, đưa đóa hoa nhỏ chỉ là chuyện muỗi.

Nhưng nếu việc này bị gào to trước mặt toàn thể mọi người, thật sự rất mất mặt!

Mắt thấy Trần Huệ nổi giận, đám học sinh nhanh chóng tách hai người ra, e sợ hai cô bé đánh nhau.

Cô Đồ mệt mỏi cả thể xác và tinh thần.

Cô nhìn thấy nhóm Thẩm Mặc trở về, lập tức cảm thấy thân thiết với trận doanh “Người trưởng thành”! Tiến lên nói: “Thẩm tiên sinh, lối ra tìm được rồi!”

“Ừm, vừa rồi đã nghe được.” Thẩm Mặc lạnh lùng quét mắt nhìn đám học sinh, “Lối ra ở đâu?”

“Tôi dẫn mọi người đi qua.” Cô Đồ đi phía trước, giọng điệu dồn dập nói, “Lối ra vẻ ngoài là một cánh cửa, nhưng bên trong cánh cửa không nhìn thấy gì cả, trắng xoá, không thể xác định có an toàn không, hơn nữa bốn phía cánh cửa có rất nhiều thú bông! Tôi thật sự không dám để các em ấy mạo hiểm, nhưng mấy đứa bé này nóng tính, vì việc này cãi nhau cả đường đi!”

Đám học sinh đi đằng sau Đồ Đan nghe cô giáo lải nhải, trên mặt đều ngượng ngùng.

Trương Thiên Dương thấy Trần Huệ tức giận dừng ở đằng sau đội ngũ, suy nghĩ, tiến đến bên người cô, tò mò hỏi: “Cậu thật sự thích anh chàng kia? Anh ta nhìn qua thật lớn tuổi.”

Trần Huệ liếc cậu một cái: “Tôi thích cái đầu cậu!”

Trương Thiên Dương: “……”

Trần Huệ lạnh mặt rời khỏi.

Trương Thiên Dương trừng mắt nhìn bóng lừng cô: “Này! Sao cậu lại mắng mình?”

……

Đường trong mê cung vòng đi vòng lại, dường như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Một nhóm người dọc theo con đường đã đánh dấu đi thật lâu, thẳng đến khi toàn bộ sắc trời tối đi, ánh đèn chiếu sáng tất cả, cuối cùng bọn họ đi vào con đường có dấu hiệu lối ra.

Đó là một con đường thẳng tắp, cuối đường là một cánh cửa cao lớn, đang phát ra ánh sáng bàng bạc.

Mà hai bên lối đi, đúng như lời Đồ Đan, tất cả đều là thú bông!

Mấy trăm con, mấy ngàn con…… Giống tới đi vào quầy triển lãm đồ chơi, chằng chịt chiếm cứ hai vách tường, dưới ánh đèn lộ ra gương mặt tái nhợt.

Khi đi ở giữa, hoảng hốt có ảo giác các con thú bông đang nhìn chằm chằm bọn họ. Cảm giác này thật không tốt, Bạch Ấu Vi nhíu nhíu mày, không lên tiếng.

“Chính là nơi này.” Đồ Đan bày tỏ hết quan điểm của mình với Thẩm Mặc, “Bên ngoài không thấy bất kỳ con thú bông nào, cố tình nơi này có nhiều như vậy! Làm sao tôi có thể không lo lắng? Hơn nữa cho tới bây giờ, chúng ta chỉ thăm dò một phần tư mê cung, còn ba phần tư đều là khu vực không biết, có thể có lối ra khác hay không? Không ai chắc chắn, không phải ư? Cho nên vì sao không thể thăm dò thêm vài chỗ lại đưa ra quyết định?”

Cô nhìn về phía nhóm học sinh của mình, lại lần nữa cường điệu: “Cô không ngăn cản bất cứ ai đi ra ngoài, chính là lối ra này thật sự xuất hiện quá nhanh! Quá quỷ dị! Các em nhìn xem đám thú bông này, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao?!”

Không ai nói lời nào.

Lối ra gần trong gang tấc, nhưng lời cô giáo ân cần dạy bảo lại không thể không nghe.

Liêu Tinh Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chưa biết chừng mê cung lợi dụng tâm lý này, đặt thú bông ở lối ra, để không ai dám đi vào.”

Mọi người càng an tĩnh.

Trương Thiên Dương một tay chống cằm, như suy tư điều gì, “Ừm, có khả năng này……”

Trần Huệ: “A.”

Trương Thiên Dương bị tiếng cười lạnh của cô làm cho rất không được tự nhiên, giống như cậu thành phản đồ vậy.

Vô hình trung đám học sinh chia thành hai nhóm nhỏ, có người muốn đi ra, có người muốn ở lại.

Thẩm Mặc không quá để ý đến cuộc nội chiến của nhóm học sinh, anh đánh giá thú bông hai bên lối đi, lại đi đến phía trước cánh cửa xem xét.

Mặt trong cánh cửa là màn sương trắng mênh mông, mặt ngoài cánh cửa, hai bên trái phải có mặt gương. Gương vừa cao vừa lớn, chiếm cứ một phần hai diện tích vách tường, khu vực còn lại bị thú bông lấp đầy.

Rất kỳ quái.

Thẩm Mặc đứng ở trước gương, trong gương không có bản thân anh.

“Thẩm Mặc.”

Anh xoay người.

Sắc mặt Bạch Ấu Vi hơi trắng nhìn anh, “Em có chút không thoải mái, chúng ta trở về đi.”