Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 106: Cô Đồ



Tất cả học sinh lao tới!

“Cô Đồ!”

“Cô Đồ!……”

Liêu Tinh Tinh sợ tới mức sững sờ ngay tại chỗ, cô không muốn làm ai bị thương, cô chỉ không muốn Đồ Đan cứ túm lấy mình!

Trương Thiên Dương nhanh chóng nhảy vào trong nước, quát Liêu Tinh Tinh: “Liêu Tinh Tinh cậu điên rồi à?! Cô Đồ đối xử với chúng ta tốt như thế!”

Liêu Tinh Tinh cắn môi, trong lòng hổ thẹn, ngoài mặt không chịu nhận sai: “Mình cố ý…… Hơn nữa, hồ nước không sâu……”

Không ai nghe cô biện giải.

Tất cả mọi người vây quanh đài phun nước đi tìm cô giáo, Trương Thiên Dương và mấy nam sinh quơ tay tìm trong làn nước, càng tìm càng nóng lòng, càng tìm càng sợ hãi!

Rõ ràng mực nước ngập không quá đầu gối! Nhưng vì sao mãi không tìm thấy Cô Đồ?!

Có nữ sinh bật khóc. Một em khóc, dẫn tới càng nhiều học sinh đỏ mắt.

Trần Huệ cũng nhảy vào hồ nước, cúi người dùng đôi tay tìm trong nước, nước mắt chảy xuống hết giọt này đến giọt khác, “Cô Đồ!…… Cô Đồ, cô ở đâu?!……”

Thẩm Mặc đứng bên cạnh hồ của đài phun nước, quét một vòng, nhìn về phía Bạch Ấu Vi, không tiếng động lắc lắc đầu.

Anh không phát hiện Đồ Đan.

Đồ Đan rơi vào hồ nước, tựa như biến mất vào hư không.

Bạch Ấu Vi im lặng nhìn đám học sinh hoảng loạn trước mắt, cô ngẫm nghĩ, đẩy xe lăn đến bên cạnh hồ.

—— đây là một đài phun nước rất bình thường, bên trong hồ lát gạch men sứ, đáy hồ là đá cuội, trung tâm là bức tượng điêu khắc tầng tầng tiến dần lên trên, chỉ cần nối với nguồn điện, bức tượng sẽ phun ra nước.

Lúc này bức tượng không phun nước, hồ nước bị các học sinh xới tung thành bọt sóng trắng.

Bạch Ấu Vi nhìn một lúc, nói: “Bọn em đi ra hết đi, như thế không tìm thấy Cô Đồ đâu.”

Mấy nam sinh dừng lại nhìn cô.

Trương Thiên Dương và Trần Huệ vẫn đang tìm.

“Cho dù không tìm thấy tôi cũng phải tìm! Cô Đồ ở đây! Tôi nhìn cô ấy ngã xuống, cô ấy không thể nào biến mất!!!” Trần Huệ nhìn chằm chằm mặt nước, đôi mắt đỏ bừng.

Bạch Ấu Vi nhắm mắt, hít sâu một hơi, nói: “Tất cả đi ra! Để mặt nước một lần nữa khôi phục yên lặng, có lẽ có thể tìm được!”

Trần Huệ bất ngờ, “…… Đúng, Cô Đồ không phải rơi vào trong nước, cô ấy rơi vào trong gương! Cho nên chúng ta tìm hoài không thấy!”

Cô lập tức bò ra khỏi hồ nước, lại đi kéo bạn học trong hồ, hô to: “Đi ra hết! Để mặt nước khôi phục yên tĩnh! Mọi người đi ra đi!!!”

Từng học sinh một bò ra khỏi đài phun nước.

Nước gợn sóng nhộn nhạo, gợn sóng chiết xạ ánh sáng, giữa lúc mọi người nín thở tập trung chờ đợi …… Mặt nước rốt cuộc tĩnh lặng.

Bọn họ tụ tập bên nhau, thấy mặt nước phản chiếu ra bóng dáng bản thân biến thành búp bê hình người.

Chậm rãi, bóng người Đồ Đan phản chiếu mơ hồ hiện lên, dần dần rõ ràng.

Trương Thiên Dương nhanh chóng quyết định, duỗi tay lôi Đồ Đan ra khỏi mặt nước! ——

Cả nhóm xôn xao.

Cả người Đồ Đan ướt đẫm bị kéo lên!

Trương Thiên Dương không khỏi nhìn về phía Bạch Ấu Vi, trong mắt không giấu được nỗi khiếp sợ. Vậy mà bị cô ta nói đúng!

Nhưng mà lúc này không rảnh lo hỏi nhiều, mọi người ba chân bốn cẳng nâng Đồ Đan đến trên mặt đất, Đồ Đan cúi người phun ra mấy ngụm nước, từ từ tỉnh lại.

Cô ngồi dậy, cả người dường như hơi mơ hồ, nhìn về phía học sinh ở xung quanh, hỏi: “Bọn em…… đều nhìn cô làm gì?”

Bọn học sinh khẩn trương hỏi cô: “Cô Đồ, cô có sao không? Có nơi nào không thoải mái không?”

Đồ Đan ngơ ngác nhìn bọn họ, không ngôn ngữ, phản ứng trì độn, nửa ngày mới giật giật môi, nói: “Cô không sao……”

Liêu Tinh Tinh đứng bên ngoài đám người nhìn, trong lòng cảm thấy không yên.

Ban nãy bao nhiêu người xuống nước tìm, cũng chưa tìm được, cố tình chờ mặt nước tĩnh lặng, đột nhiên xuất hiện…… Nhất định là bị kéo đến “Thế giới kia”, cho nên, làm sao có thể bình thường được?

Đôi mắt cô nhìn chằm chằm trên dưới Đồ Đan, bỗng nhiên trợn to, kêu sợ hãi: “Nút thắt trên quần áo cô Đồ bị ngược! Giống như Lâm Tử Hàng, Cô Đồ cũng bị ngược!”

Vừa dứt lời, đám người đột nhiên tản ra hết!

Mọi người hoảng loạn lui về phía sau, hoảng sợ trừng mắt nhìn cô giáo trước mặt, chỉ có Trần Huệ và Trương Thiên Dương canh giữ ở hai bên Đồ Đan.

Trần Huệ không nói một lời đứng dậy, đi đến trước mặt Liêu Tinh Tinh, sau đó nhìn chằm chằm cô.

Liêu Tinh Tinh đang lấy làm lạ thì thấy Trần Huệ giơ lên tay, một cái tát hung hăng lao đến!