Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 159: Chúng ta là bạn bè ư?



Thẩm Mặc cầm lá bài này, im lặng một lúc, cầm lá bài đen đặt lên bàn, thản nhiên nói: “Tôi lựa chọn bỏ quyền.”

Anh đưa ra mảnh ghép trò chơi.

Một giây sau, cơ thể Thẩm Mặc biến mất ở trước mắt mọi người.



Lá bài trắng: 1 lá bài từng được sử dụng.

Lá bài đen: 3 lá bài đang chờ chọn và 1 lá bài từng được sử dụng.

Khóe miệng Quan giám sát không tiếng động vểnh lên.

Đến lượt Bạch Ấu Vi rồi.

Cô không vội rút quân bài mà nhìn về phía Ngô Lệ Lệ và Trương Kỳ.

“Ban đầu tôi muốn dẫn dắt tất cả các người ra ngoài, thế nhưng…” Ánh mắt Bạch Ấu Vi quét qua cái ghế đã biến thành trống không bên cạnh, “Các người cũng nhìn thấy, xảy ra một số việc ngoài ý muốn. Hiện tại chỉ còn một lá bài trắng, người nào chọn lá bài trắng, người đấy có thể sống, còn về việc người nào có tư cách hơn… Tôi không làm trọng tài, tự các người bàn nhau đi!”

Cô nói xong lời này, chọn một quân từ 3 lá bài đen, nói: “Tôi lựa chọn mạo hiểm lớn.”

Lá bài đen mở ra:

[Mạo hiểm lớn: Dám cắt cơ thể của bạn để chảy ra dòng máu ngập tràn nước, protein và nước vô cơ không?]

Bạch Ấu Vi nhướn lông mi, “Ồ… Vận may của tôi không kém, là lá bài tôi tự viết.”

Quan giám sát cũng nhìn thấy, biểu cảm nửa cười nửa không: “Đề bài thông minh.”

“Đúng vậy.” Bạch Ấu Vi cầm lá bài đen, dùng gờ cạnh sắc bén rạch một vết thương trên ngón tay, giọt máu đỏ thẫm tuôn ra, rơi vào trên quần trắng, tạo thành chấm lốm đốm.

“Lúc viết tôi nhớ mi từng nói mấy điều này, đột nhiên cảm thấy viết như thế rất tốt, dù sao thân thể bây giờ của mi không giống con người, không thể chảy ra dòng máu tươi với các thành phần như thế!?”

Cô nói xong, nhẹ nhàng mút mút vết thương, con ngươi màu trà yên tĩnh đối diện với quan giám sát.

Quan giám sát im lặng một lúc, cười nói: “Ừm, không làm được. May mắn bị cô rút phải.”

Lá bài đen của Bạch Ấu Vi tan biến.

Kế tiếp là Ngô Lệ Lệ.

Lá bài trắng: 1 lá bài từng được sử dụng.

Lá bài đen: 2 lá chờ được chọn và 1 lá từng được sử dụng.

“Cô sẽ chọn cái nào đây?” Quan giám sát cảm giác khá hứng thú quan sát Ngô Lệ Lệ, “Sau hai lá bài đen liên tục, ắt phải chọn lá bài trắng, nếu không thì cần hai lá bài đen triệt tiêu một lá bài trắng.”

Đôi mắt Ngô Lệ Lệ mở to đầy tia máu, biểu cảm vô cùng tuyệt vọng.

Quan giám sát vô cùng thưởng thức dáng vẻ của cô thời khắc này, ung dung hỏi: “Cô sẽ chọn cái nào đây? Cô tình nguyện hy sinh lựa chọn hai lá bài đen mạo hiểm lớn, coi như đổi lấy đường sống cho đồng đội hay lựa chọn lá bài trắng thuận theo tự nhiên, để lại tất cả lá bài đen cho đồng đội hả?”

Ngô Lệ Lệ thống khổ ôm lấy đầu, không dám nhìn mặt của Trương Kỳ.

Cô không muốn chết! Song cô cũng không muốn nhìn bạn bè đi tìm cái chết!

“Lệ Lệ, chọn lá bài trắng đi!”

Giọng nói của Trương Kỳ vang lên, bình tĩnh đến mức chẳng có gợn sóng.

“Ban đầu chúng ta chẳng thân quen lắm, mọi người đúng dịp cùng nhau ở trên đảo hai tháng, không tính là bạn bè… Cho nên, không cần thiết.”

Trước mắt Ngô Lệ Lệ hoàn toàn mơ hồ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

… Họ thật sự không phải bạn bè ư?

Nếu như không phải là bạn bè, tại sao anh giải thích rõ lời của Bạch Ấu Vi nói với cô?

Nếu như không phải là bạn bè, vì sao lúc cô giả vờ té bị thương, anh không vạch trần?

Chúng ta thật sự không phải bạn bè ư…

“Quyết định xong chưa?” quan giám sát hỏi, “Lời thật lòng hay mạo hiểm lớn?”

“Lệ Lệ, chọn quân trắng.” Âm lượng giọng nói Trương Kỳ hạ xuống, “Cho dù cô chọn hai lá bài đen ở vòng này, lá bài đen còn lại bị nó rút phải, chúng ta cũng không sống nổi.”

— Lá bài đen sau cùng: Dám giết chết tất cả người chơi trong cảnh tượng này ngoại trừ bạn không?

Ngô Lệ Lệ cúi đầu, ngón tay run rẩy giơ lên, từng chút từng chút một đặt lên bàn…

Lời thật lòng hay mạo hiểm lớn?

Lời thật lòng?

Mạo hiểm lớn?

Ngón tay chạm vào lá bài trắng cuối cùng, đó là vấn đề khó mà Chu Hiểu Phân chưa trả lời được —

[Lời thật lòng: Bạn có từng hại người nào không?]

“Xin lỗi, Trương Kỳ…”

Đầu Ngô Lệ Lệ cúi gằm, nước mắt nóng hổi làm gò má bỏng rát.

“Xin lỗi! Tôi hại anh! Là tôi hại anh! Xin lỗi!!!”

Lá bài trắng hóa thành bụi bặm, Ngô Lệ Lệ lại không nhịn được, cô gào khóc.