Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 171: Tiểu đội năm người



Anh không chọn siêu thị.

Hàng Châu gặp chuyện không may sớm hơn Dương Châu, người dân rút lui càng sớm, e rằng trong siêu thị chẳng có mấy thứ dư thừa.

Nhưng anh có thể đi xem mấy nhà trong khu dân cư. Có vài gia đình vội vàng di chuyển, trong nhà chắc hẳn còn thừa không ít lương thực tồn kho.

Thẩm Mặc muốn tìm ít rau dưa, hoa quả để cải thiện thức ăn.

Đầu tiên anh lục lọi một nhà có sân cỏ hoa cỏ xanh tươi. Anh khá may khi phát hiện một quả dưa chuột xanh biếc ở góc nhà và tìm được một chậucà chua bi trong sân một nhà khác.

Sau đó anh lần lượt tìm kiếm mấy nhà, hoặc trong sân trồng cây hành, tỏi hoặc chỉ là hoa cỏ bình thường. Có điều thu hoạch vậy đã khá tốt.

Dù sao bây giờ không trông thấy nhiều căn nhà ở tầng trệt có sân vườn.

Không biết từ khi nào anh đi từ mặt hướng Nam đến mặt hướng Bắc của khu dân cư.

Anh đoán thời gian đi ra ngoài không ngắn, chuẩn bị quay về theo đường cũ, lúc này ở mặt đường bên ngoài bỗng nhiên sáng rực như bị đèn xe rọi sáng từ xa.

Thẩm Mặc nhíu mày, đeo ba lô sau lưng, vịn vào thân cây ở ngay bên cạnh, bằng mấy bước đạp lên ngồi trong tán cây rậm rạp quan sát.

Đúng là một chiếc xe chạy tới.

Khi khoảng cách đến gần, anh nghe tiếng bánh xe lăn lạo xạo trên mặt đường. Không biết tại sao lái xe lái rất chậm.

Lại gần hơn, anh nghe tiếng cãi nhau quyết liệt — nữ có nam có, không tính là khắc khẩu, nhưng nghe giọng nói tuyệt đối không thoải mái.

Lại chờ giây lát, một chiếc xe jeep vẻ bề ngoài chân chất, bền chắc đập vào mắt.

Hiển nhiên xe đã được cải tiến, bánh xe và đèn xe đều vô cùng đặc biệt. Lúc này cửa sổ xe mở rộng, có năm người ngồi bên trong.

Ba nam hai nữ.

Thẩm Mặc vô ý thức cau mày, không chỉ vì anh nhớ tới nhóm người mà Tô Đan nhắc đến mà còn bởi trên người những kẻ này mang theo vũ khí.

Đầu năm nay, có thể lấy được vũ khí không phải lính thì là giặc cướp.

Thẩm Mặc nín thở trên tán cây tránh cho bị người ta phát hiện.

Xe jeep chậm rãi lái vào tiểu khu.

Lái xe là ông chú trung niên to béo, chuẩn xác mà nói, không phải mập, mà là cường tráng, dáng người lưng hùm vai gấu, mặt đầy râu tra, cả người hung hãn!

Người đàn ông ngồi kế bên tài xế hình thành đối lập rõ ràng với ông ta, ngoại hình tuấn tú nhã nhặn, khí chất tĩnh lặng, nho nhã.

Lui về sau, một người phụ nữ áo đỏ ngồi bên trái, lông mày nhướn lên, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Bên phải là một người trẻ tuổi đeo kính, trong lòng ôm một cô gái trẻ bị thương, phàn nàn đầy tức tối, bất bình:

“Tô Mạn cô đủ rồi đấy! Chu Thù đâu cố ý, có cần nói khó nghe vậy không?!”

“Chê tôi nói năng khó nghe?” Người phụ nữ áo đỏ cười gằn một tiếng, “Nếu không phải nể mặt cậu, tôi đã ra tay từ lâu!”

“Tô Mạn, cô!”

“Không trách chị ấy…” Cô gái nằm trong lòng người đàn ông suy yếu lên tiếng, “Là lỗi của em, em liên lụy đến mọi người… Hại mọi người lãng phí một cái đạo cụ.”

Người đàn ông đau lòng ôm cô, “Được rồi được rồi, em đừng nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt, chẳng mấy chốc vết thương sẽ khỏi hẳn, đừng sợ…”

Người phụ nữ áo đỏ châm chọc khiêu khích: “Ah, giả trang bông sen trắng (1) nhu nhược gì chứ!”

(1) Bạch liên hoa là một từ lóng trên mạng hàm ý mỉa mai. Chỉ những người có vẻ ngoài thì thể hiện ngây thơ, trong sáng, vô tội nhưng thực chất bên trong suy nghĩ và tâm cơ của họ rất giả tạo và độc ác. Những bạch liên hoa này thường đóng vai yếu ớt, cần sự chở che từ người khác trong hầu hết mọi vấn đề, lợi dụng sơ hở từ mối quan hệ của người khác để chiếm lợi cá nhân.

“Tô Mạn! Tôi cảnh cáo cô…”

“Đủ rồi.” Người đàn ông ngồi ghế phụ không vui lên tiếng.

Hai người ngồi sau không hẹn mà cùng im lặng, trên mặt mang vẻ tức giận.

Người đàn ông nói: “Yên tĩnh một chút, vừa ra khỏi mê cung, tất cả mọi người cần nghỉ ngơi, hiện tại tìm chỗ đặt chân trước, ngày mai xem tình hình Chu Thù khôi phục rồi quyết định có lên đường hay không.”

Xe jeep quẹo đi, rời khỏi phạm vi quan sát của Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc ngồi một lúc nữa trên tán cây, xác định không nghe được tiếng động, nhảy xuống, ra khỏi khu dân cư.

Lúc rời khỏi, anh liếc nhìn vết lốp của xe jeep để lại, dọc theo vết tích, ngẩng đầu nhìn về phía màn sương mù dày đặc xa xa.

“Vừa ra khỏi mê cung à…” Anh lẩm bẩm như có điều suy nghĩ.