Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 186: Sự đả kích không nhỏ



Họ tiếp tục đi về phía trước.

Từ đầu tới cuối mùi máu thịt cứ tràn ngập bốn phía.

Bạch Ấu Vi bịt mũi một thời gian, có lẽ cảm giác mình không thể không hô hấp, đơn giản thả tay xuống, từ từ đón nhận không khí nơi này.

Đi về phía trước một đoạn, quả nhiên mơ hồ nhìn ra đường nét của cây cầu vượt, thân cầu đồng dạng đầy cục thịt.

Cùng lúc đó, bọn họ cũng nhìn thấy mấy thứ khác.

… Đó là một đám, tựa như quái thai bị lột da, đầu cực kỳ lớn, tứ chi rất mảnh mai.

Từng con một leo lên cầu thịt gặm cắn kẹt kẹt, cắn làm nứt ra máu mủ, chất nhầy. Cục thịt màu đỏ biến thành màu tím đen vì bị ăn mòn.

Bạch Ấu Vi ghê tởm muốn ói.

Cô tự dưng nghĩ tới một nhân vật tên Gollum trong bộ phim điện ảnh “Chúa tể của những chiếc nhẫn” hơn một trăm năm trước, nó rất giống đồ vật này!

Không phải… Cũng không đúng, đồ vật này buồn nôn hơn! Ít nhất Gollum có đôi mắt to sáng ngời, nhưng cô nhìn hồi lâu, không tìm thấy ánh mắt bọn chúng ở đâu!

“Đây là thứ quái quỷ gì thế?” Đàm Tiếu không nhịn được lên tiếng hỏi, “Cục cưng dị dang à?”

Vừa dứt lời, đám quái vật đỏ rực này phảng phất nhận ra tiếng động, đột nhiên đồng loạt xem bên này!

Trên mặt của chúng chẳng còn gì khác ngoại trừ cái miệng đóng mở!

“Đậu xanh…” Đàm Tiếu hít một hơi.

Trong nháy mắt!

Bảy, tám con quái vật bò đến!

Chân tay chúng mảnh khảnh nhỏ bé, nhìn như không có nhiều sức mạnh, khiến cho đống thịt treo bên trên mắc lại giống như bọ tre, leo cực nhanh!

Đàm Tiếu không còn thời gian để chửi bậy! Anh trực tiếp giơ gậy bóng chày trong tay, một gậy đánh bay một con! Một gậy đập nán một con!

Là vỡ nát thật sự!

Xúc cảm tựa như đập vỡ túi máu, lập tức tan ra, tan vào đống thịt dưới chân, chẳng còn lại một mẩu xương, chỉ làm cho người ta cảm thấy mùi máu tanh nồng đậm xông lên tận trời!

Thầy Thừa cầm gậy chống làm vũ khí, căng thẳng không ngừng vung vẩy, không có chiêu thức gì nhưng cũng đẩy lùi vài con.

“Mọi người cẩn thận!” Ông cao giọng nhắc nhở, “Thứ này khả năng có độc, mọi người cố gắng đừng nên tiếp xúc trực tiếp với chúng!”

“Lão Thừa ông không nói sớm!” Đàm Tiếu gõ bể đầu một con quái vật.

Anh chán ghét lè lưỡi: “Phi! Phi phi phi phi phi!!!”

Vẻ bề ngoài con quái vật đáng sợ, tốc độ nhanh nhẹn, nhưng hình thể nhỏ, không thể chịu đòn. Bảy, tám con bao vây thì bọn họ cũng xử lý được.

Phan Tiểu Tân được che chở ở chính giữa, lúc này sắc mặt cậu trắng bệch.

Cho dù trước khi đi cậu đã chuẩn bị đầy đủ, cậu không ngờ đám người này độc ác như vậy! Vào mê cung không đến 5 phút bắt đầu đánh nhau với quái vật! Hơn nữa ngay cả ông cụ 60 tuổi càng già càng dẻo dai giết chết vài con!

Trong đám người, chỉ có Bạch Ấu Vi biểu hiện coi như bình thường, giống như một thiếu nữ nhu nhược ngồi trên xe lăn chưa hề ra tay.

Điều này làm cho cậu học sinh tiểu học Phan Tiểu Tân cảm thấy thoải mái trong lòng.

Con quái vật cuối cùng bị Thẩm Mặc giẫm ở dưới chân.

Anh đã khống chế độ mạnh yếu, đè nặng cái đầu trơn láng của nó, không giết chết nó, nhíu mày nói: “Tất cả tới xem đây là cái gì.”

Thừa Úy Tài ngồi xổm xuống, nghiêm túc quan sát quái vật, dùng ba toong thử thăm dò đâm vào răng và miệng nó.

“Cơ thể mang theo chất độc gì đó, có thể tạo thành ăn mòn đối với protein và mỡ, nhưng mà hình như tác dụng lên người chúng ta không rõ rệt…”

Thầy Thừa quay đầu nhìn khuôn mặt Đàm Tiếu bình yên vô sự, lại dùng gậy chống nhẹ nhàng chọc đầu quái vật.

Không ngờ chọc thành một lỗ, ngay lập tức quái vật hóa thành một vũng máu dưới chân Thẩm Mặc.

Thầy Thừa ngẩn người, “… Ồ, đầu yếu đuối lạ thường, chắc là nhược điểm của bọn chúng, thích xuất hiện theo nhóm, có lẽ còn rất nhiều trong mê cung.”

Thẩm Mặc hỏi Bạch Ấu Vi: “Em có ý kiến gì không?”

Vẻ mặt Bạch Ấu Vi ghét bỏ, “Thật ghê tởm.”

Thẩm Mặc: “…”

Sắc mặt Bạch Ấu Vi khó nhìn lặp lại: “Thật ghê tởm… Thật ghê tởm…”

Xem ra, ‘quân sư’ của đội bọn họ bị sự đả kích không nhỏ.