Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 266: Cách mùa hè còn có



“Tôi đi cho.”

Lữ Ngang đứng lên, vận động cánh tay.

“Để tôi đi tìm mấy thứ nhỏ xíu quá tốn xíu, tôi nhìn mà mỏi cả mắt, đi ra ngoài đúng lúc vận động một chút.”

Nghiêm Thanh Văn đồng ý.

Mọi người thương lượng thêm một lát, chia nhau mỗi người hành động.

Lữ Ngang vừa ra cửa thì có phát hiện mới —

Anh ta xách về một cái xô sắt lớn.

“Ha ha! Con gấu kia để cá ở đây!” Lữ Ngang không nhịn được cười nói, “Cá thật mập!”

Bên trong xô cá có bảy, tám con cá hồi chó, chúng còn sống, chen chúc trong xô không ngừng há to mồm, vừa đần độn lại mập.

Thầy Thừa nhanh chóng xách vào phòng bếp, xả nước vào bồn rửa chén rồi đổ cá vào đó, chuẩn bị nấu một bữa ra trò.

“Hai con nấu canh, hai con hấp, hai con rán, còn hai con… Mọi người muốn ăn thế nào?” Sáng sớm chỉ để mọi người ăn mấy sợi mì, thầy Thừa ôm lòng áy náy hỏi.

“Tại sao chỉ có tám con cá, chúng ta có mười người cơ mà!” Lữ Ngang mắng mạnh nhất, “Cái trò chơi rác rưởi này, lăn qua lăn lại người chơi, quái vật gì đều tới bên ngoài mạo, lúc phát thưởng thì bắt đầu khấu trừ.”

Thầy Thừa an ủi anh: “Tám con cá cũng đủ ăn.”

“Tôi đi đây.” Lữ Ngang nhấc cái bụng bự đi ra ngoài, “Tôi đi ra ngoài xem có gì khác không…”

Những người khác tản mát, mỗi người đi kiểm tra các phòng.

Bạch Ấu Vi rảnh rỗi, ngồi ở tầng một đánh giá ngôi nhà này – nhà thú bông cũ kỹ, hoài cổ, trong sự ấm áp để lộ vài nét quỷ dị.



Việc lục soát kéo dài hơn một tiếng.

Khi kết thúc công việc, thầy Thừa cá đúng lúc nấu cơm xong. Cả nhà toàn mùi thơm của cá, câu dẫn người ta nuốt nước bọt ừng ực, đâu còn tâm tư tiếp tục lục soát?

Đến đây đã hai ngày, ngoại trừ được chia mấy quả sơn trà cùng với mấy sợi mì, mọi người chưa được ăn một bữa đầy đủ. Cho dù cơ thể chịu đựng được nhưng chẳng mấy ai chịu nổi cảm giác bụng đói kêu ọc ọc.

Trên bàn bày mấy món canh cá, cá rán, cá viên chiên vân vân, mùi cá thơm lan tỏa khắp nơi.

Mọi người tụ họp ở bàn ăn, vừa ăn vừa khen thầy Thừa không dứt miệng.

“Lão Thừa! Bác làm món cá này quá chính tông!” Đàm Tiếu ăn như hổ đói, “Ăn quá ngon!”

Thừa Úy Tài hiếm khi không khiêm tốn, nói: “Tôi cũng thấy mùi vị món cá này rất ổn. Thực ra cả đời này, tôi ít khi làm món cá nhưng không biết vì sao, con cá này rất dễ chế biến, không có mùi tanh, chỉ thả một ít muối, hương vị rất tuyệt…”

Ông ăn một miếng thịt cá, lập lại nói: “Ngay cả xương cá cũng mềm nhũn, không cần lo lắng hóc xương cá.”

Những người khác trên bàn mải ăn, không rảnh nói chuyện.

Nghiêm Thanh Văn suy nghĩ một lúc, múc riêng một bát canh cá, “Con cá này chắc là phần thưởng của vòng thứ nhất, chắc hẳn có lợi ích cho cơ thể của chúng ta, tôi bê lên cho Lý Lý.”

Thẩm Mặc hỏi: “Vết thương của anh ta có nặng không?”

Nghiêm Thanh Văn lắc đầu: “Không nguy hiểm đến tính mạng. Băng vải là đạo cụ của chúng ta, có thể điều trị mọi vết thương, khuyết điểm duy nhất chính là hiệu quả chậm chạp, nếu thời gian quấn băng vải không đủ dài thì không thấy hiệu quả.”

Thẩm Mặc hiểu rõ trong lòng.

Bùn trong tay họ cũng là đạo cụ, đồng thời thấy hiệu quả rất nhanh, nhưng chỉ có thể tác dụng với ngoại thương, giúp cầm máu và làm lành vết thương, không có tác dụng với gãy xương hoặc chảy máu trong.

So sánh với nhau, hai cái đạo cụ đều có ưu và khuyết điểm.

Sau khi Nghiêm Thanh Văn đi lên, không bao lâu anh quay về phòng ăn, Tô Mạn đi theo sau.

“Em không thấy ngon miệng.” vẻ mặt Tô Mạn không hài lòng ngồi vào bàn ăn, trong lòng chỉ nhớ đến Lý Lý trên gác xép.

“Đây là phần thưởng của vòng thứ nhất, có lẽ giúp ích cho vòng kế tiếp, em cố ăn một ít.” Nghiêm Thanh Văn khuyên bảo cô.

Tô Mạn nghe xong miễn cưỡng uống một ngụm canh, có lẽ hương vị tác động đến cô, trong mắt cô lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó bắt đầu ăn thịt cá trong canh.

Thẩm Mặc đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, đôi mắt hơi nheo lại, hỏi: “Khoảng cách mùa hạ còn mấy tiếng?”

Nghiêm Thanh Văn như có cảm giác, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy ở đằng chân trời phía xa, mơ hồ xuất hiện một mảng u tối…