Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 277: Ngày mai chiêu đãi khách



Thử một lần nữa.

Nói xong những lời này, mọi người không hẹn mà cùng lặng im.

Nếu lại sai, e rằng cả tầng hai cũng bị ngập…

Đến Lý Lý, vốn dĩ thái độ bình tĩnh, bắt đầu lưỡng lự, không dám đưa ra quyết định.

Đàm Tiếu có phần hoang mang, nhìn vẻ mặt mọi người khác nhau, hỏi: “Sao thế? Chúng ta không phải đã tìm được hạt trân châu rồi à? Tại sao vẻ mặt lại thế này?”

Lý Lý bực bội nói: “Lo lắng nhầm thôi…”

“Sao lại nhầm?” Đàm Tiếu không hiểu hai mắt mở to, “Không phải hạt trân châu thì là cái gì?”

Mọi người nhìn nhau.

Đúng vậy…

Không phải hạt trân châu thì là cái gì?

Từ trong ra ngoài ngôi nhà này đã bị bọn họ lục lọi vô số lần! Ngoại trừ con thuyền móc ra khỏi bụng cá voi, không có bất kỳ đồ vật gì được gọi là kho báu.

Lúc này những hạt trân châu tỏa sáng lấp lánh là hy vọng duy nhất của họ!

Thẩm Mặc suy ngẫm một lúc, nói: “Để đề phòng không may, trước tiên ta cần dọn những thứ cần dùng ở tầng hai lên gác xép, nếu tầng hai bị ngập, những đồ vật này không dùng được nữa.”

Thầy Thừa nói: “Mang cả sách chưa xem xong lên!”

Thẩm Mặc gật đầu.

Sợ rằng trong đống sách còn dư lại cất giấu manh mối khác.

Mọi người lên tinh thần, dọn đồ đạc ở tầng hai lên gác xép, có người ôm sách, có vài người ôm gối, đệm.

Trong lúc đó Chu Xu xuống nước một lần, phát hiện một hạt trân châu.

Cô nghỉ ngơi một lúc, lần thứ hai tìm hạt trân châu, không may mắn, không có bất kỳ thu hoạch.

Ở phía gác xép, 10 cá nhân chen chúc, cộng thêm sách vở và đồ dùng chăn đệm bị nhét chật cứng, không khí cũng biến thành ngột ngạt.

Lữ Ngang to cao không chịu nổi, bảo Đàm Tiếu mở cửa sổ.

Gác xép chỉ có một cái cửa sổ nhỏ.

Bản lề bị gỉ, Đàm Tiếu dùng sức đẩy hai lần mới mở được cửa sổ.

Cơn gió mặn mòi mang theo nước mưa bay vào trong, mang tới không khí mới mẻ, cũng làm ướt sàn nhà cạnh cửa sổ.

Đàm Tiếu vươn đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh – nơi nhìn xa nhất chỉ có mặt nước vô cùng vô tận. Không thấy núi non hay rừng cây, cả ngôi nhà này như thể một hòn đảo biệt lập trong đại dương bao la, có nguy hiểm bị chìm bất cứ lúc nào.

Anh chậc chậc cảm thán rụt đầu về, nói: “Cửa sổ nhỏ như vậy, chẳng may ở đây cũng bị ngập, chúng ta chẳng ra ngoài được.”

“Vậy thì liều mạng với nó!” Lữ Ngang thô bạo nói, “Chúng ta có mười người, nghĩ cách, chẳng lẽ không đánh chết được một con cá?!”

“Nó da dày thịt béo, làm thế nào hả?” Đàm Tiếu buồn phiền, “Chúng ta chẳng có vũ khí.”

Con dao gọt trái cây duy nhất đã rơi xuống nước lúc cứu Lữ Ngang.

Thẩm Mặc nghe thế, thản nhiên nói: “Dao gọt trái cây hình như ở gần cầu thang, muốn tìm không khó, nhưng chúng ta cần xác nhận số hạt trân châu.”

Cộng thêm một hạt Chu Xu vừa tìm được, bọn họ có 33 hạt.

Nhưng có phải số hạt trân châu có 33 hạt hay không?

Nếu lúc đưa cho vị khách, thiếu hạt trân châu, vị khách có bùng nổ không?

Nghiêm Thanh Văn nói: “Kiểm tra lại một lần cuối cùng! Lần này từng người chúng ta xuống phía dưới, hạt trân châu quá nhỏ, lúc di chuyển trong nước tạo thành gợn sóng sẽ khiến hạt trân châu di chuyển vị trí, lúc mọi người tìm thì động tác nhẹ một chút.”

Ngoại trừ Lữ Ngang và Lý Lý bị thương, thầy Thừa và Bạch Ấu Vi không biết bơi, sáu người khác đi xuống tầng hai.

Ngay cả Tiểu Tân cũng xuống dưới.

Mọi người thay phiên nhau xuống nước tìm hạt trân châu.

Không biết từ khi nào… Lại trôi qua hai tiếng.

Ba giờ sáng, mỗi người đều cực kì mệt mỏi.

Bọn họ kéo cơ thể vừa ướt vừa lạnh quay về gác xép, đặt số hạt trân châu có thể tìm được chung một chỗ —

“Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, ngày mai, đãi khách.” Nghiêm Thanh Văn giải quyết dứt khoát.