Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 297: Hoa tuyết



Cái đinh trong tay chỉ còn 3 cái, vẫn còn 7 cái giác hút thiếu đinh.

Tháo hộp âm nhạc, tháo xe lăn, biết tìm cái đinh ở đâu?!

Bọn họ vượt qua mùa xuân, vượt qua mùa hè, chỉ lát nữa là thông quan, chẳng lẽ sẽ chết hết ở đây?!

Bạch Ấu Vi chỉ cảm thấy đầu sắp nổ tung!

Cô không cam lòng!

Cô không muốn thua! Cô không phục!!!



Người không đủ sức chiến đấu lên tầng trên hết, tiếng bước chân dồn dập, rầm rầm rầm, rầm rầm rầm khắp nhà…

Nghiêm Thanh Văn và Thẩm Mặc ở lại tầng một, để kéo dài thời gian khi quái vật răng đinh bùng nổ, để tranh thủ đường sống cho đồng đội.

Tô Mạn và Lý Lý cũng muốn ở lại.

Lý Lý nói: “Trong tay em có hạt trân châu, kiểu gì cũng đập được nó vài cái!”

Thời khắc sống còn, lúc đầu Tô Mạn không muốn ầm ĩ với anh, nhưng không nhịn được đốp anh một câu: “Kính mắt của anh cũng nứt rồi, xem náo nhiệt cái gì! Tôi chỉ dùng tay trái cũng ném chuẩn hơn anh!”

Chu Xu đi rồi quay lại, trong tay nắm chặt hạt trân châu, đứng ở đầu cầu thang nói: “… Tôi cũng có thể giúp một tay.”

Nghiêm Thanh Văn nghiêm nghị quát: “Cãi nhau cái gì?! Ngoại trừ người có mảnh ghép trò chơi, tất cả lên lầu cho tôi!”

“… Chờ đã!” Bạch Ấu Vi bỗng nhiên quát.

Mọi người đều nhìn về phía cô.

Sắc mặt Bạch Ấu Vi trắng bệch, trong tay cầm một cái đinh sắt, đang từ từ bỏ vào trong cái miệng rộng của quái vật răng đinh, “Lý Lý, anh qua đây…”

Lý Lý sửng sốt, lập tức tức giận nói: “Nghĩ hay quá nhỉ! Vừa rồi tôi nói để tôi làm, cô tranh việc của tôi! Bây giờ thấy không đủ cái đinh, muốn đẩy tôi lên trên?! Tôi có điên mới đi qua đó!”

Bạch Ấu Vi không muốn nghe tiếng anh ta ầm ĩ, lớn tiếng hét to: “Thẩm Mặc! Lấy mắt kính của anh ta! Nhanh!”

Kính mắt?

Lý Lý lại ngây người, không đợi anh hoàn hồn, trước mắt bỗng nhiên hoàn toàn mơ hồ! Thẩm Mặc lấy đi kính của anh ta!

“Cái tua vít ở đây!” Nghiêm Thanh Văn đưa cho Thẩm Mặc rất nhanh.

Lý Lý bối rối: “Anh Nghiêm…”

Nghiêm Thanh Văn không có công phu để ý đến anh ta, cùng với Thẩm Mặc tháo gọng kính, tháo cả hai cái đinh ở phần đệm sống mũi, vừa vặn có bốn cái đinh!

“Cái đinh!” Tô Mạn kích động vỗ bốp một cái vào lưng Lý Lý, “Lý Lý, anh giỏi quá!!!”

Trước mắt Lý Lý là màn sương mù dày đặc, bị vỗ mà đầu óc choáng váng — xảy ra chuyện gì? Vì sao mình được khen? Đến cùng xảy ra chuyện gì mà khiến Tô Mạn biết khen mình?!!

“Đủ rồi!” Bạch Ấu Vi thả hết cái đinh, thở một hơi dài nhẹ nhõm!

Quái vật răng đinh khép miệng.

Hàm răng đinh sắt phát ra tiếng kim loại kèn kẹt, két một tiếng mở, két một tiếng lại khép lại!

Nó như thể rất hài lòng với âm thanh này, cũng không cảm thấy ngứa, vừa kèn kẹt mài răng vừa nhanh nhẹn quay người đi…

Người trên tầng lục tục đi xuống, kinh hồn táng đảm nhìn phía ngoài cửa.

Bóng lưng quái vật càng chạy càng xa.

Đi khuất bóng…



Quả cầu thủy tinh trên mặt đất từ từ bay lên, âm thanh trẻ con âm trầm tới cực điểm giống như ma quỷ bò ra từ dưới nền đất:

“Các người… thông quan…

Các người… lại… Thông qua nhà thú bông của ta…”

Giọng nói yếu ớt quanh quẩn, quả cầu không ngừng phình to.

Mọi người cẩn thận lui lại, tụ lại cùng một chỗ, nhìn quả cầu trước mắt càng lúc càng lớn, bông hoa tuyết bên trong điên cuồng bay lượn! Như thể có thể bay ra khỏi quả cầu bất cứ lúc nào.

Thẳng đến một tiếng bùm!

Ánh sáng trắng bùng nổ!

Quả cầu thủy tinh biến thành mảnh vỡ li ti, những bông hoa tuyết biến thành thực thể, từng bông bay tới trên tay mỗi người —

“Chúc mừng các vị thông quan trò chơi lần này. Người chơi thông quan trò chơi tổng cộng… Mười người.”

Ở vị trí cũ của quả cầu thủy tinh, xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu trắng.

Giọng nói non nớt hờ hững, không có cảm tình:

“Hiện tại bắt đầu kết toán phần thưởng của trò chơi.

Mỗi người chơi thông quan được nhận một bông hoa tuyết mùa đông.

Người chơi nhận được sự công nhận của vị khách cao nhất có thể được nhận danh xưng ‘chủ nhân của nhà thú bông’, trở thành chủ nhân thực sự của nhà thú bông.”