Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 309: Đỗ Lai



Nghiêm Thanh Văn cười nhạt, không phủ nhận, cũng không tiếp tục trò chuyện đề tài này, chỉ nói: “Bây giờ còn sớm, chúng tôi chuẩn bị đi lòng vòng, có muốn đi cùng không?”

“Không đi.” Bạch Ấu Vi lắc đầu, “Tôi muốn chờ Thẩm Mặc.”

“Ai biết anh ta quay về lúc nào!” Lữ Ngang thúc giục, “Đi đi, trong phòng vừa buồn chán vừa nóng! Đi ra ngoài có thể hóng mát một chút! Hơn nữa, chúng ta chưa hiểu rõ hoàn cảnh ở nơi này!”

Nghiêm Thanh Văn mỉm cười nói: “Chắc là bạn bè đã từng chơi chung trò chơi đáng giá tin tưởng chứ!?”

Bạch Ấu Vi do dự hai giây, gật đầu: “Được rồi, vậy ra ngoài lượn lờ.”

Thầy Thừa không ngờ cô sẽ đồng ý, bọn họ chưa từng hoạt động riêng lẻ, tách rời với Thẩm Mặc.

“Đàm Tiếu và Tiểu Tân…” Thừa Úy Tài do dự nhắc nhở Bạch Ấu Vi.

— Đàm Tiếu cùng Tiểu Tân còn ở trong nhà thú bông.

Bạch Ấu Vi nói: “Viết tờ giấy cho họ là được.”

Thầy Thừa suy tư một lúc, lấy ra một tờ giấy trắng, viết vài câu căn dặn.



Ra ngoài không có gì mục tiêu cụ thể, đi bộ dọc theo con phố, xem có phát hiện được gì không.

Đường phố rất sạch sẽ, rác rưởi được phân loại mang đến hiệu quả rõ rệt.

Cửa hàng và siêu thị trên con đường đều trống rỗng, không thấy đồ đạc, có lẽ toàn bộ đã bị “cấp trên” dọn đi để tiến hành phân chia vật tư thống nhất và hiệu quả.

Bọn họ đi bộ bảy, tám phút về phía quảng trường Nhân Dân, trên đường gặp một người, nhưng thái độ đối phương rất lạnh lùng, chỉ liếc nhìn họ rồi vội vã đi, Nghiêm Thanh Văn cũng không chào hỏi.

Xem ra thoạt nhìn nơi này có vẻ an bình, nhưng không an nhàn như trong tưởng tượng.

Đến gần quảng trường, số người trở nên đông hơn, một nhóm ba người, một nhóm ba người dưới bóng cây, nói chuyện phiếm, hóng mát, hút thuốc.

Có thanh niên thấy Chu Xu dung mạo ưa nhìn thì huýt sáo.

Lữ Ngang lập tức hung thần ác sát trừng mắt: “Làm gì hả?!”

Đối phương ngay lập tức bị hù dọa, không dám lỗ mãng, chê cười nói: “Không phải… Không làm gì cả.”

Chờ bọn anh đi về phía trước một đoạn, không biết có phải tên kia động tâm tư vì thấy thân hình Lữ Ngang cường tráng không mà đột nhiên thay đổi thái độ, nhiệt tình chào hỏi: “Này! Người anh em, có vào trò chơi không? Bốn thiếu một, cò quay Nga (1), có hướng dẫn!”

(1) Cò quay Nga là trò chơi mà người tham gia sử dụng một khẩu súng lục ổ quay với một viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt. Người còn sống sẽ là người chiến thắng. Trò này gọi là cò quay Nga vì nó bắt nguồn từ Nga, do một cựu chiến binh tên Valeriy Eschenko phát minh. Nguồn: wikipedia.

Lữ Ngang quay đầu sang nhìn, cau mày, sau đó dư quang ánh mắt liếc về phía Nghiêm Thanh Văn ở cạnh.

Nghiêm Thanh Văn lắc đầu với biên độ cực nhỏ.

Lữ Ngang biết rõ người nọ không đáng tin cậy, không để ý đến.

Người nọ gọi hai tiếng, thấy Lữ Ngang không có phản ứng, cũng thông minh.

“Có chút ý tứ.” Bạch Ấu Vi cong khóe môi, nửa cười nửa không, “Cò quay Nga, có hướng dẫn, còn bốn thiếu một. Chẳng những họ biết nội dung cụ thể của trò chơi, còn biết số người phát động và phương pháp chơi, ai cung cấp thông tin cho họ? Tổ chức mà đám người may mắn còn tồn tại ở Thượng Hải thành lập à?”

“Bất kể là ai, không có chuyện cung cấp mà không trả công.” Nghiêm Thanh Văn rất bình tĩnh, “Trên đời này không có bữa trưa miễn phí, đột nhiên mời Lữ Ngang, khẳng định không phải chuyện tốt.”

“Muốn lừa tôi?” Hai tay Lữ Ngang siết thành nắm đấm tạo thành tiếng răng rắc, “Có cần tôi đi dạy cho chúng một bài học không?”

Nghiêm Thanh Văn khẽ lắc đầu, “Mới đến, xem tình hình trước đã!”

“Anh quả là người thông minh.”

Phía trước đột nhiên truyền tới một âm thanh xa lạ.

Mọi người đều ngạc nhiên.

Nhìn theo hướng giọng nói lại không thấy người.

“Tôi ở đây.”

Giọng nói của người trẻ tuổi vang lên lần nữa, đến từ trên cây!

Không đợi mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng đen từ trên cây nhảy xuống —

Một người mặc áo hoodie màu xám từ từ đứng thẳng dậy trước mặt bọn họ, quần năm tấc, giày vải, chiếc mũ rộng rãi của áo che cả đầu khiến người ta không nhìn rõ tướng mạo anh ta.

“Chào mọi người, tôi tên Đỗ Lai, chỉ giao tiếp với người thông minh.”

Anh ta kéo cái mũ của mình xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai trẻ tuổi, nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng khểnh, nhìn qua thêm mấy phần trẻ con.

Bạch Ấu Vi lặng lẽ quan sát độ cao anh nhảy xuống.

Người này… Hẳn là từng vào mê cung.

Đi vào map mới giải tỏa nhiều nhân vật mới.