Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 32: Ếch xanh ở nơi nào



Quả cầu vàng nghi ngờ, lẩm bẩm lầu bầu nói thầm, “Ta bỏ sót cái gì?… Không có, đây là toàn bộ quy tắc trò chơi.”

“Ếch xanh đâu?” Bạch Ấu Vi cười lạnh nhìn nó, “Chủ đề trò chơi là “Ếch xanh quả cầu vàng”, ‘ếch xanh’ ở đâu?”

Cô vừa nói xong, trên mặt những người khác hiện lên vẻ kinh hoàng, quay đầu liếc bốn phía, e sợ từ một góc âm u nào đó, sẽ đột nhiên có vô số con ếch xanh nhảy ra.

Quả cầu vàng im lặng. Sau một lúc lâu, nó phát ra tiếng cười giảo hoạt: “Ếch xanh à… Một lát nữa các người sẽ biết thôi.”

Dứt lời, nó bay tới nơi cao nhất ở huyệt động, phía dưới lỗ thủng hình tròn, để ánh mặt trời phủ lên lớp vỏ màu vàng càng thêm lộng lẫy.

“Trò chơi sắp bắt đầu, thời gian chuẩn bị của người chơi là một phút đồng hồ, hiện tại bắt đầu đếm ngược, 59, 58, 57….”

Mọi người luống cuống!

Gần như lập tức có người kinh hoảng hỏi: “Trương tổng! Bây giờ chúng ta làm gì?!”

Mọi người theo thói quen tìm kiếm sự trợ giúp của người dẫn đầu, nhưng mà Trương Hoa lúc này không còn là người đàn ông đeo mắt kính ôn hòa có lễ, chu đáo mọi mặt ở bên ngoài nữa. Anh lạnh nhạt xoay người, đi đến vị trí trung gian giữa hai vỏ ốc, đứng yên bất động, không để ý đến bất luận kẻ nào.

Anh Huy châm chọc: “Thấy cả chưa? Bản thân Trương tổng của các người tự thân khó bảo toàn, ai còn lo lắng các người chết hay sống?! Đó là Trương tổng của các người, không phải cha các người! Cả lũ ngốc!”

Bạch Ấu Vi, quay đầu vẫy tay với Đàm Tiếu.

Đàm Tiếu đang ngây ngốc, thấy Bạch Ấu Vi tìm mình, tung tăng đến gần.

Bạch Ấu Vi nói: “Cơ thể của thầy Thừa không tốt, cậu dìu ông ấy đứng ở bên kia, qc mượn vách đá và điền ốc để bắn ra, nơi không có vỏ ốc sẽ an toàn tương đối.”

Đàm Tiếu không nói hai lần, lập tức nâng Thừa Úy Tài.

Những người khác nghe thấy, cũng nhanh chóng tự tìm chỗ thích hợp.

Lúc này họ phát hiện, chỗ Trương tổng đứng vừa vặn là vị trí Bạch Ấu Vi nói “tương đối an toàn”. Nói cách khác, Trương Hoa biết rõ nên làm sao để né tránh quả cầu vàng nhưng không tính nói cho họ!

Thẩm Mặc an trí Bạch Ấu Vi ở một góc huyệt động, dán sát vách đá phía sau, phía bên phải là cánh đồng ốc, bên trái và phía trước người là bùn trống rỗng.

Bất luận trốn hay làm gì, nơi này đều là vị trí tuyệt hảo.

Nhưng Thẩm Mặc không định ngốc ở đây, bởi vì nơi này quá hẹp, không thích hợp quan sát quỹ đạo vận động của quả cầu vàng. Anh là một người thích chủ động xuất kích.

Anh cởi cái ủng quân đội, xắn ống quần, chân trần đứng trong bùn, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn chằm chằm quả cầu ở nơi xa, chỉ chờ nó tìm vị trí phát bóng thích hợp sẽ hành động.

Quả cầu vàng giật giật.

“…..1.”

Nó dừng lại, hình cầu lung lay, bay tới một chỗ, âm thanh non nớt mang theo ác thú vang vọng huyệt động –

“Trò chơi, bắt đầu.”

ẦM!

Chấn động lần nữa xảy ra!

Va chạm!

Trước mắt Bạch Ấu Vi bắn lên từng tảng lớn bùn nhão, đến nỗi cô không thể nhìn rõ những người khác ở đâu, chỉ có tiếng thét chói tai và kêu khóc nổi lên! Đinh tai nhức óc!

“Thẩm Mặc!!!” Cô gân cổ hô to.

Cô không nhìn thấy anh, trong lòng cô bất an.

Nói cô làm ra vẻ cũng được, ích kỉ cũng thế, tóm lại hiện giờ cô không thể tách rời Thẩm Mặc! Thẩm Mặc chính là chân của cô! Chính là mệnh của cô!

Một người cả người là bùn bò chạy tới, thấy Bạch Ấu Vi sau đó sững sờ, ngay sau đó lao tới! Trong miệng hàm hồ hô: “Tránh ra! Vị trí này là của tao!” Bạch Ấu Vi mở to hai mắt.

Bóng dáng quả cầu vàng đột nhiên xuất hiện phía sau người nọ, nháy mắt tiếp theo, người bị cầu nện vào vách đá!

Quả cầu vàng bay đi không thấy, người lại…..

Phá thành mảnh nhỏ.

Chảy xuống bùn, hòa làm một thể.

Chỉ có trên vách đá lưu lại dấu vết, đỏ trắng đan xen đồ vật giống như đậu hũ.