Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

Chương 332: Áo cưới màu trắng



“Keng! Hoan nghênh đi vào trò chơi thú bông! Chủ đề của trò chơi lần này là ‘Cô dâu cuối cùng’, quy tắc như sau:

Một, từ chối trò chơi biến thành thú bông!

Hai, trò chơi thất bại biến thành thú bông!

Ba, thông quan trò chơi phần thưởng thú bông! …”

Bạch Ấu Vi đã quen thuộc đến mức không thể thân quen hơn với âm thanh này.

Mỗi khi trò chơi bắt đầu, nó sẽ vang lên bên tai, cùng với ánh sáng trắng quen thuộc sáng lên trước mắt —

Cô vô ý thức nhắm hai mắt, trong lòng hiểu rõ, chỉ cần mở mắt ra thì mọi thứ sẽ khác biệt.



Trước mắt là một không gian khép kín nhỏ hẹp, chất liệu bằng gỗ, ghế ngồi bằng da, chỗ ngồi không ngừng xóc nảy, giống như ở trên một chiếc xe ngựa.

Tính cả cô, trong xe có bảy người phụ nữ.

Cô nhìn thấy Vu Á Thanh, Tô Mạn, Chu Xu, cô gái tên Thiến gì gì đó, một bà bác trung niên không nhận ra là ai, một người phụ nữ có vẻ còn trẻ.

Đều là nữ.

Hơn nữa đều mặc lụa trắng.

Lần đầu tiên trong cuộc đời này Bạch Ấu Vi mặc áo cưới, không ngờ cô mặc nó trong tình cảnh như thế này.

Cô sờ sờ con thỏ trong ngực, sau đó sờ sờ chìa khóa vàng trên cổ, cuối cùng sờ sờ túi vải treo trên xe lăn — đều ở đây.

Bạch Ấu Vi an tâm không ít.

“Chúng ta… Chắc là phát động trò chơi.”

Người đầu tiên mở miệng nói chuyện là Chu Xu.

Cô quan sát biểu cảm trên mặt mỗi người, do dự nói: “Nếu đã vào, chúng ta có nên tự giới thiệu lẫn nhau không? Thuận tiện biết nhau…”

Sắc mặt Vu Á Thanh rất thúi, có điều đối với đề nghị của Chu Xu, cô rất lý trí phối hợp.

“Tên tôi là Vu Á Thanh, tổ trưởng tổ an ninh. Xem ra chỉ có phụ nữ mới phát động trò chơi này, hy vọng lát nữa mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, nếu muốn khóc, muốn kêu la, tự quản miệng của mình, đừng gây phiền toái cho mọi người.”

Mấy câu này không dễ nghe, có điều trong lòng mỗi người đang thấp thỏm nên không quá chú ý đến thái độ của cô ta.

“Tôi tên Tô Mạn, vừa gia nhập vào tổ xác định và đánh giá chưa đến hai ngày.” Tô Mạn tự giới thiệu mình ngắn gọn.

Lúc đầu cô định nói sở trường của mình là đánh đấm cận kiến, nhưng tay còn quấn nẹp nên cô bĩu môi không nói thêm.

Chu Xu hỏi bên cạnh cô gái: “Cô tên gì? Tôi nghe thấy Lý Lý gọi cô ‘Tiểu Thiến’.”

“Trình Thiến, tôi và Lý Lý đều ở tổ nghiên cứu khoa học.” cô gái nhỏ giọng trả lời, sợ sệt liếc nhìn bốn phía, “Cái này… Nơi này là cái trò chơi gì?”

“Chưa biết, có lẽ đến khi xe ngựa dừng lại thì chúng ta mới biết.” Chu Xu nhìn về phía một người phụ nữ khác, “Xin hỏi, cô tên gì? Thoạt nhìn cô giống như tổ an ninh…”

“Hồ Nhã.” cô trả lời theo thứ tự, ánh mắt bay về phía Vu Á Thanh, “Tôi là thuộc hạ của tổ trưởng Vu, sau khi sắp xếp phu nhân của tổ trưởng tổ vật tư thì đột nhiên đăng nhập vào trò chơi.”

“Các người nói đủ chưa? Đang chơi đùa trò chơi à?” Người phụ nữ trung niên lo âu hỏi, “Âm thanh vừa rồi nói cái gì… Cô dâu cuối cùng? Có ý gì?”

“Bác nên giới thiệu trước đã!” Chu Xu thiện ý nhắc nhở bà ta, “Bây giờ sốt ruột cũng vô ích.”

Bác gái sốt ruột giống như con kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên, nói cũng lắp bắp:

“Tôi… Tôi, tôi họ Triệu, tên Triệu Lan Phân. Các người… Các người cũng có thể gọi là dì Lý, chồng tôi họ Lý.”

“Chính mình không có tên à? Sao phải gọi bằng họ đàn ông!” Vu Á Thanh chán ghét nói một câu.

Triệu Lan Phân lại chỉ muốn rời khỏi nơi này, không đôi co với Vu Á Thanh, thúc giục Bạch Ấu Vi: “Em thì sao? Em gái tên gì? Mau tự giới thiệu đi! –“

Bạch Ấu Vi cười, nhìn các cô: “Tôi tên Bạch Ấu Vi, một người què.”